CHƯƠNG 9
Lạc đường
(thì ra tên mình với Bạch Bạch ghép với nhau lại có ý nghĩa thâm sâu như vậy, “Lạc Đường” a =v= thiệt là… đẹp đôi)
Thụy: bớt tự kỉ đi =.=
.
Mục Chiếu Đường dẫn theo các cô nương đi vào vườn trái cây ở đông giao, trực tiếp vào đào hoa lâm.
Đào hoa lâm này, hơi phiền rồi đây… Bởi vì cây đào đều khá thấp bé, hơn nữa lại tương đối thưa thớt. Cho nên không tiện để ẩn nấp, vì vậy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chỉ có thể nấp trong khu rừng ở ngoại vi, tìm một nơi khá bí mật, trèo đến nơi có cành lá sum xuê ở trên cao, quan sát tình huống bên dưới.
Triển Chiêu ngồi xổm ở ngọn của một gốc cây cao, nhíu mày —— Có thể thấy rõ bóng người, nhưng lại không nghe họ nói cái gì.
Bạch Ngọc Đường đứng ở sau lưng Triển Chiêu, tiến đến bên tai hắn, “Một đám người đêm hôm vào rừng đào làm gì?”
Triển Chiêu xoay mặt, liền thấy gương mặt của hắn ở ngay sát bên, thuận tiện cảm khái da mặt Bạch Ngọc Đường thật là đẹp, “Ngươi có cảm giác thấy, vừa nãy Hạnh Nhi có một đoạn thời gian là thanh tỉnh không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, thuận tiện cảm khái da mặt Triển Chiêu thật là đẹp, “Ý ngươi là đa số thời gian nàng chìm trong trạng thái mơ hồ?”
“Mục Chiếu quốc này đột nhiên xuất hiện, có chút quỷ dị, từ trước tới giờ ta chưa từng nghe tới.” Triển Chiêu nói, “Ta từ nhỏ đến lớn từng nghe không ít quái sự khắp nơi, nhưng hoa túy tâm gì gì đó, quả thật là mới nghe lần đầu.”
“Ngươi chưa từng nghe, nhưng Bao đại nhân không hẳn là chưa từng nghe, còn có Bát vương gia.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở.
“Bọn họ từ lúc nghe được chuyện về ‘Đào Hoa nương nương’ thì liền thần thần bí bí.” Triển Chiêu khoanh tay, “Có thể dính líu tới tất cả bọn họ, đại khái là vài chuyện cũ, hoặc vài chuyện về hoàng gia.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cằm gác trên vai Triển Chiêu.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, ý là —— Làm gì vậy?
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái —— Mệt, nghỉ ngơi một chút.
Triển Chiêu không nói gì, bất quá hiếm khi thấy hắn thả lỏng như thế, thường ngày cứ sầm mặt, lúc này lại rất khả ái.
Vừa nghĩ tới hai chữ “khả ái”, Triển Chiêu bắt đầu lắc đầu —— Lại suy nghĩ vớ vẩn nữa rồi!
Bên tai, truyền đến một tiếng cười khẽ của Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu chưa từng nghe hắn cười như vậy, liếc mắt nhìn hắn —— Người kia thật đúng là thả lỏng, hơi híp mắt nhìn mình, một đôi mắt hoa đào, chậc chậc.
Hai người đối diện nhìn nhau, chợt nghe phía sau có người hỏi, “Hai ngươi nửa đêm nửa hôm, tình ý trào dâng sao a?”
…
Thanh âm này vang lên ngay bên tai, nhưng then chốt là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không nhận ra phía sau có người, may là thanh âm này rất quen thuộc, mới không phát ra động tĩnh lớn.
Nhìn lại, quả nhiên thấy được Ân Hầu khoanh tay ngồi xổm trên cành cây phía sau bọn họ, nghiêng đầu nhìn hai người.
“Ngoại công.” Triển Chiêu kinh ngạc, Ân Hầu lúc trước sau khi biệt ly tại Hi Châu phủ đã không thấy tăm hơi, thì ra là tới Khai Phong.
“Ngoan.” Ân Hầu thấy Triển Chiêu dạ thưa, cười tủm tỉm, thuận tiện liếc nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường tự nhiên cũng thức thời, theo Triển Chiêu gọi ngoại công.
Ân Hầu bổ nhào tới định ôm chầm lấy, há mồm nói, “Ngoan…”
Bất quá chưa ôm được, cổ áo đã bị Triển Chiêu túm lại, Triển Chiêu dùng ánh mắt cảnh cáo hắn —— Đừng có chiếm tiện nghi bừa bãi!
Ân Hầu híp mắt, vừa tiến đến giữa hai người vừa nhìn ra xa xa, lập tức hiểu rõ, “Ác? Ta nói hai ngươi lén lén lút lút, thì ra là theo dõi một đám cô nương gia.”
Triển Chiêu xấu hổ.
Ân Hầu khoanh tay nhìn xung quanh một hồi, thắc mắc, “Ôi chao? Mấy cô nương này sao lại ngờ nghệch như vậy, hơn nửa đêm ngủ chưa tỉnh?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu liền nhích đến gần Ân Hầu, “Ngoại công, các nàng đang nói cái gì, có thể nghe được không?”
Ân Hầu vuốt cằm, “Nói gì ‘thay đổi kế hoạch’…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩn người, cùng nhau nhìn Ân Hầu, “Ngươi nghe được?”
Ân Hầu bĩu môi, “Cũng đâu phải quá xa, có thể nhìn thấy thì sao lại không nghe được?”
Triển Chiêu nhíu mày, Bạch Ngọc Đường cũng biết Ân Hầu lợi hại, bất quá có thể là vấn đề liên quan tới nội lực.
“Chậc chậc.” Ân Hầu cười hiểu ý, hỏi hai người, “Không biết hả? Không biết thì hỏi đi, có muốn ngoại công dạy không nè?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút mất tự nhiên —— Cũng không phải xấu hổ vì nhờ Ân Hầu dạy, mà là vì thái độ của Ân Hầu quá đắc ý nhìn thấy ghét.
Triển Chiêu nhìn Ân Hầu, tiến tới trước mặt hắn, “Vậy ngươi có dạy không?”
Ân Hầu lập tức mặt mày rạng rỡ, giơ tay chỉ chỉ vị trí trước lỗ tai gần hai gò má, “Nơi này có một tĩnh mạch, nội lực có thể chảy qua, vừa thông qua… thì có hiệu quả.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, vươn tay sờ sờ cái tai, thật đúng là cảm giác nơi này có gân mạch… về phương diện luyện võ hai người đều là kỳ tài, vừa chỉ liền hiểu, rất nhanh lĩnh hội được ý của Ân Hầu. Nói đến cũng lạ, sau khi vận khí qua tai, thanh âm xung quanh thoáng cái rõ ràng lên rất nhiều, tiếng nói của Mục Chiếu Đường trong đào hoa lâm cũng có thể nghe được thật rõ ràng.
Mục Chiếu Đường dường như đang nổi giận, “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Bảo ngươi bắt người, bắt tới thì không nói đi, cư nhiên ngay cả nha hoàn của Bạch Ngọc Đường cũng bắt tới, lần này làm hỏng đại sự, không biết nên ăn nói với chủ nhân ra sao nữa!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày —— Chủ nhân?
Đối thoại với Mục Chiếu Đường là một lão bà, lão bà này hẳn đã chờ trước trong đào hoa lâm, ăn mặc đen thui từ trên xuống dưới, nhìn lướt qua còn tưởng là lão mụ giúp việc, nhìn kỹ… hình dạng có chút quái dị, trông hơi giống lợn, muốn bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu xấu xí.
Ân Hầu mỗi bên một cánh tay khoát lên vai Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nhìn vào đào hoa lâm, “Ta mới không gặp các ngươi vài ngày, sao các ngươi lại đâm vào phiền phức này?”
Triển Chiêu hiếu kỳ, “Cái gì phiền phức?”
Ân Hầu gõ lên cái ót Triển Chiêu, lại đột nhiên vươn tay xoa xoa mặt hắn, động tác giống hệt lúc Triển Chiêu xoa Tiểu Tứ Tử, “Ngươi không nhận ra lão thái bà kia a?”
Triển Chiêu ôm mặt, nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là —— Ngươi biết lão thái bà kia?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, lão bà này ngoại trừ gương mặt nhăn hơn những lão thái bà bình thường, thì không thấy có vấn đề gì lớn a.
“Ai.” Ân Hầu thở dài, nâng cằm nói, “Lão thái bà nhăn nheo kia thật ra có chút lai lịch, ả họ Chu [zhū], vốn tên là Chu Nhan, nhân xưng Trư [zhū] Nhan (mặt heo) quỷ bà.”
Triển Chiêu ngẩn người, Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày —— Cái tên Trư Nhan quỷ bà này bọn họ từng nghe rồi.
“Là Trư Nhan quỷ bà tinh thông nhiếp hồn thuật, xú danh lan xa đó sao.” Triển Chiêu thắc mắc, “Không phải bà ta vì hại người nên bị chặt đầu rồi sao?”
“Lão thái bà này rất tinh vi, năm đó mất đầu bất quá là vì quá nhiều kẻ thù, bày trò kim thiền thoát xác mà thôi, bất quá sau đó đi tới phía Tây rồi mai danh ẩn tích.” Ân Hầu vuốt cằm, “Lão thái bà này trước đây cũng từng muốn gia nhập Ma cung, bất quá ả tâm thuật bất chính, quan trọng nhất là thường bán đứng bằng hữu, là một kẻ tiểu nhân lật lọng, sau khi bị Hồng di ngươi đả thương đã chạy thoát. Hồng di ngươi suýt nữa đem ả ngũ mã phân thây rồi, đáng tiếc ả giảo hoạt đã thoát được.”
“Nga…” Triển Chiêu gật đầu, không biết còn có chuyện như thế, bất quá tính toán tuổi tác, quỷ bà này cũng phải gần trăm tuổi rồi.
Bạch Ngọc Đường còn rất hiếu kỳ, hỏi Triển Chiêu, “Ngoại trừ Lam di, còn có Hồng di?”
Triển Chiêu cười, “Hồng Chanh Hoàng Lục Thanh Lam Tử tổng cộng bảy di!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời —— Ma cung nhân khẩu thiệt nhiều…
“Nhiếp hồn thuật…” Triển Chiêu nghe ra manh mối, hỏi Ân Hầu, “Những cô nương đó ngốc trệ, có phải vì trúng nhiếp hồn thuật không?”
Ân Hầu xòe tay nhún vai, “Nhiếp hồn thuật cái thứ này, trừ phi ngươi có nội lực thâm hậu, nếu không rất dễ trúng chiêu. Bất quá nếu như tương đối kiên cường, hoặc đơn thuần ngốc nghếch một chút, cũng không quá dễ trúng chiêu, sợ nhất là kẻ trong đầu có việc lẩn quẩn hay để tâm vào chuyện vụn vặt, chắc chắn sẽ bị mê hoặc.”
“Hạnh Nhi bị thất tình, hẳn là rất dễ bị kẻ khác thừa cơ lợi dụng.” Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường muốn cứu Hạnh Nhi ra, nhưng nếu phía sau màn còn có kẻ chủ mưu, vậy biểu thị Mục Chiếu Đường và quỷ bà đều là tiểu lâu la, cần dẫn kẻ chủ mưu ra.
.
“Nếu Bạch Ngọc Đường đã hoài nghi chúng ta, nên diệt trừ nha đầu kia.” Mục Chiếu Đường nói với quỷ bà, “Ngươi sai nàng ta tự động thủ, hành động bí mật chút, đừng lưu lại hậu hoạn.”
Trư Nhan quỷ bà gật đầu, từ trong tay áo móc ra một cái chuông bạc, hướng Hạnh Nhi nhẹ nhàng lắc, Hạnh Nhi vốn đang ngơ ngác liền ngẩng đầu nhìn về phía quỷ bà.
Quỷ bà vẫy tay gọi nàng rồi đi tới phía trước, Hạnh Nhi liền theo ả.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy không ổn, sợ sẽ xảy ra chuyện, bèn đi theo.
Ân Hầu nhẹ nhàng khoát khoát tay, ý bảo hai người bọn họ tiếp tục ở nơi này theo dõi, hắn sẽ đi cứu người.
Hai người gật đầu, Ân Hầu liền vụt đi.
Triển Chiêu vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Đừng lo, ngoại công không chỉ có thể cứu được Hạnh Nhi, phỏng chừng còn có thể nắm quỷ bà tới.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hắn đương nhiên tin tưởng Ân Hầu.
Hai người tiếp tục nghe ngóng, chỉ thấy Mục Chiếu Đường chắp tay sau lưng, nhìn nhìn sắc trời, “Thời gian đã sắp tới.” Lúc này, có hai nữ nhân mặc trang phục của tùy tùng, cầm một cái bao đen, đặt trước mặt các cô nương khác, mở ra.
Khi nàng mở ra cái bao nọ, các cô nương kia đều đi tới, cầm lấy thứ trong bao đen.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ —— Giống như y phục dạ hành màu đen.
Sau đó, các cô nương này bắt đầu tự nhiên thay y phục như đang ở chốn không người.
Cả hai nhíu mày quay đi —— Đúng là trúng nhiếp hồn thuật.
Chờ các cô nương thay y phục xong, lại đến gần cái bao, mỗi người lấy ra một thanh chủy thủ.
Triển Chiêu kinh ngạc mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— Đều biết công phu?
Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu —— Hạnh Nhi thì không, còn những người này, không biết, nhưng xem ra có vẻ cũng không.
Mục Chiếu Đường khoát khoát tay, các cô nương này đều tản ra bốn phía, mỗi người một hướng.
“Mỗi người một hướng…” Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó hiểu.
Triển Chiêu cũng thắc mắc, “Xem các nàng hành động chậm chạp như vậy, quả thật không giống như biết võ công, nửa đêm nửa hôm, cầm đao đi đâu?”
Bạch Ngọc Đường xòe tay nhún vai, bên đó nhiều người còn bọn họ chỉ có hai, tất nhiên không biết nên theo dõi ai, chỉ đành theo dõi Mục Chiếu Đường.
Nhưng Mục Chiếu Đường dường như đang chờ quỷ bà trở về, chờ trái chờ phải vẫn không thấy ai, bèn nhíu mày, “Sao lại chậm như vậy, giết một con nha đầu mà lâu thế kia?”
Tùy tùng thấp giọng nói, “Ngự sứ, chúng ta về dịch quán trước đi, đi lâu không về, dễ bị Tống binh hoài nghi.”
Mục Chiếu Đường thở dài, gật đầu, không đợi quỷ bà nữa mà mang theo tùy tùng rời đi.
Triển Chiêu cười cười, “Hình như quan hệ hai bên không tốt lắm.”
“Bình thường.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Mục Chiếu Đường đó thoạt nhìn có vẻ tự cho mình là siêu phàm, Trư Nhan quỷ bà xú danh lan xa, hẳn là không lọt được vào mắt ả.”
Đang nói chuyện, chợt nghe cách đó không xa có thanh âm truyền đến, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thận trọng lắng nghe, chợt nghe được, “Tha mạng a, Ân Hầu tha mạng… Ta sẽ lăn khỏi Trung Nguyên không bước vào nửa bước, tha mạng…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhảy xuống gốc cây.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy Ân Hầu chắp tay sau lưng đi tới, phía sau là Hạnh Nhi đang vỗ đầu, còn có Trư Nhan quỷ bà vừa đi theo vừa cầu xin tha thứ.
Thần tình của Hạnh Nhi lúc này thật ra thanh minh không ít, nàng vỗ đầu, dường như cái cổ hơi đau, ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường liền ngẩn người.
“Thiếu gia!” Hạnh Nhi kêu một tiếng.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, xem ra nha đầu kia đã tỉnh.
“Đau muốn chết.” Hạnh Nhi xoa cổ.
Bạch Ngọc Đường nhìn sau cổ nàng một chút, có một điểm đỏ, hình như là bị thương.
“Không sao chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Hạnh Nhi nhanh chóng lắc đầu, vừa liếc nhìn Ân Hầu, “Ta vừa nãy suýt nữa đã nhảy xuống sườn núi rồi, nhờ có hắn cứu ta.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mặc kệ Ân Hầu và hắn quen thân đến cỡ nào, nhưng dù sao người ta cũng cứu nha đầu nhà mình, nên nói tiếng cảm tạ mới tốt.
Ân Hầu khoát khoát tay ý bảo Bạch Ngọc Đường không cần khách khí, quay đầu lại liếc nhìn quỷ bà, cười nhạt, “Mạng ngươi đúng là dài.”
Quỷ bà lúc này quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, liên tục van nài, cái gì có mắt không tròng a, không biết Ân Hầu đại giá quang lâm… Nói chung cái gì cần nịnh đều nói hết, chỉ cầu Ân Hầu đừng giết mình.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên lặng đứng một bên, Trư Nhan quỷ bà tuy rằng danh tiếng tồi tệ, nhưng tốt xấu cũng là một nhân vật vang danh chốn giang hồ, nhưng gặp Ân Hầu lại sợ thành như vậy cũng thật là…
Ân Hầu nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, ý là —— Hỏi đi.
Triển Chiêu bèn hỏi quỷ bà, “Các ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì? Vì sao lại mê hoặc những cô nương này?”
Trư Nhan quỷ bà mếu máo, thấp giọng nói, “Kỳ thực, sau khi ta bị trục xuất khỏi võ lâm Trung Nguyên, luôn sinh hoạt ở Tây Nam, cuộc sống khó khăn, sau đó Mục Chiếu quốc hưng thịnh, chung quanh tìm kiếm quốc sư, yêu cầu phải là nữ nhân… Ta liền đi.”
“Mục Chiếu quốc mời làm quốc sư?” Ân Hầu nghe thấy mới mẻ, “Quốc vương kia khẩu vị nặng thật đó.”
Quỷ bà thì thào một câu, “Quốc vương của Mục Chiếu quốc này, suốt ngày đeo mặt nạ thần thần bí bí, nhưng võ công cao cường lại rất giảo hoạt, ả chiêu mộ không ít kỳ nhân, hình như có mưu đồ gì đó, ta bất quá chỉ là một trong số đó.”
“Mưu đồ chuyện gì?” Triển Chiêu hỏi.
“Ta không biết, bất quá chúng ta cũng không phải trực tiếp nghe lệnh quốc vương, mà là thông qua một người khác.” Quỷ bà cau mày lắc đầu, “Đó cũng là một kỳ nhân.”
“Là ai?” Triển Chiêu hỏi, tâm nói ngươi làm ơn nói hết lời đi a, hỏi một câu đáp một câu lâu muốn chết.
“Ta không biết tên thật của ả, là một cô nương trẻ tuổi, nhưng lại có tài năng hơn người, tất cả mọi người gọi ả là…” Quỷ bà nói đến đây, dừng lại một chút, “Đào Hoa nương nương.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Không trùng hợp như vậy chứ?
Ân Hầu lúc này ngồi chồm hổm trên đất cười, “Đào Hoa nương nương… Ha ha.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hiểu tại sao Ân Hầu lại cười vui vẻ như vậy, quả thật rất buồn cười.
“Đúng rồi, ngươi bắt nhiều cô nương thất tình, lợi dụng nhiếp hồn thuật điều khiển các nàng, mục đích là gì?” Triển Chiêu nhìn Hạnh Nhi, hỏi quỷ bà.
“Là Mục Chiếu Đường bảo ta làm, ta đều nghe ả, ả vốn dự định ám sát hoàng đế Đại Tống.”
“Cái gì?” Triển Chiêu cả kinh, nhớ tới những cô nương vừa mới mặc hắc y ban nãy, “Các cô nương vừa cầm binh khí đi, chẳng lẽ là tiến cung ám sát?”
Quỷ bà lắc đầu, “Không, vốn là dự định hành động bất ngờ, lưu lại vài cô nương trong hoàng cung, nhưng không ngờ lại bị hoài nghi, hầu như làm lỡ đại sự, cho nên kế hoạch thay đổi.”
“Thay đổi như thế nào?” Triển Chiêu hỏi.
Quỷ bà nhíu nhíu mày, “Là… Để những cô nương này đi tìm phụ tâm hán báo thù, sau đó đều tự sát.”
Nghe quỷ bà nói như thế, Triển Chiêu lập tức nhớ tới Tào Kiếm và Hoàng Thụy Vân đã chơi trò thay xà đổi cột kia, chẳng lẽ hai kẻ đó đã biết cái gì? Mới nghĩ ra chiêu kia.
Bất quá những cô nương này hiện đang mang đao hành hung rồi tự sát dưới tình huống không có ý thức, vậy quá vô tội rồi, Mục Chiếu Đường này thật độc ác mà.
Triển Chiêu vỗ Bạch Ngọc Đường, ý bảo phải về Khai Phong phủ dẫn người đi bắt những cô nương kia, Bạch Ngọc Đường liền gật đầu ý bảo muốn cùng hắn trở lại.
Lúc này, lại nghe Ân Hầu ở phía sau lo lắng nói một câu, “Chuyện này, Ngọc Đường a, sư phụ ngươi cũng tới.”
Ân Hầu vừa dứt tiếng, Bạch Ngọc Đường liền dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, “Sư phụ ta cũng tới?”
Ân Hầu sờ sờ cằm, nhìn trời, “Chiều nay hắn theo ta cùng tới cửa thành Khai Phong.”
“Thiên Tôn cũng tới?” Triển Chiêu rất thích chí, rốt cuộc có thể gặp được vị kỳ nhân này rồi, “Hắn không tới với ngươi sao? Đi Bạch phủ rồi à?”
“Khụ khụ.” Ân Hầu lầm bầm một câu, “Hồi nãy đúng là đi theo ta…”
Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, “Hắn lại lạc đường rồi?”
Ân Hầu búng tay nghe cái tách, “Không sai.”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, “Lại nữa rồi.”
Triển Chiêu thắc mắc —— Chẳng lẽ Thiên Tôn cũng giống mình, là loại mù đường?
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu, “Ngươi đi tìm đám nữ nhân kia đi, ta tìm sư phụ ta.”
Triển Chiêu thấy hắn dường như rất lo lắng, bèn an ủi, “Không nên lo lắng, trị an ở Khai Phong rất tốt, dù cho lạc đường, Thiên Tôn hẳn cũng sẽ tìm một khách *** nghỉ ngơi thôi, trời sáng ta sai người giúp ngươi tìm hắn.”
Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu thở dài, “Trong vòng một canh giờ phải tìm cho ra.”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, “Tại sao?”
Bạch Ngọc Đường vô lực, “Nếu như hắn lạc đường hơn một canh giờ, vậy hậu quả không thể lường trước được.”
Triển Chiêu há to miệng, “Hậu quả thế nào?”
Ân Hầu bên cạnh gãi gãi cái ót cảm khái, “Nói chung là rất nghiêm trọng…”
…
Cửa hoàng cung, một bạch y nhân ngẩng mặt, nhìn đại môn và mái hiên chạm trổ tô vẽ xinh đẹp, sờ cằm.
Gió đêm thổi tung mái đầu bạc như tơ của hắn, lại nghe hắn nhỏ nhẹ lên tiếng, “Khách *** của Khai Phong, thật khí phái!”
Sờ sờ bên hông —— Không mang tiền.
Suy nghĩ một chút —— Đi vào nghỉ ngơi trước đã, sáng mai bảo Ngọc Đường trả tiền.
.
.
_______________________