CHƯƠNG 8
Cống phẩm
.
Những bạch y nữ tử vừa mới đứng yên bất động như người gỗ, lúc này đều bắt đầu cử động… cái gọi là cử động, tức là thân thể giống như đang đong đưa, hoặc là khẽ run run, nói chung có thể thấy là không quá an phận, nhưng lại không có động tác nào khác cả.
Vị cô nương rất giống Hạnh Nhi kia một mực nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường, ánh mắt không trống rỗng như lúc trước, dường như muốn nói gì đó.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không tinh thông y thuật, nhưng cũng nhìn ra được, các vị cô nương này có chút không ổn.
Mà Công Tôn thần y đã sớm không nhịn được, nhưng lại không tiện đi tới hỏi, “Cô nương ngươi có phải khó chịu hay không? Ta bắt mạch cho ngươi…”
Chính lúc này, có một tỳ nữ rất xinh đẹp, nâng một thực hạp đi tới, nói vài câu với Trần công công tóc bạc phơ kia.
Trần công công cười, tới bên cạnh Triệu Trinh thì thầm vài câu.
Triệu Trinh gật đầu, nói, “Chư vị ái khanh và các lai sứ, các ái phi của ta tự mình làm vài món điểm tâm quê nhà, chia cho các vị nếm thử.”
Chúng thần biết các phi tử của Triệu Trinh từ trước đến nay đều thông minh nhu thuận, cũng đã quá quen, nhưng các lai sứ lại rất kinh ngạc, dĩ nhiên có thể thưởng thức cao điểm mà các hoàng phi tự tay làm?
Vị tỳ nữ kia mang theo thực hạp, trước tiên đi tới bàn gần nhất là bàn của Bát vương gia.
Nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, đặc biệt cho bé hai khối.
Triệu Phổ duỗi tay chọt chọt Tiểu Tứ Tử đang ngậm cao điểm, “Tiểu Tứ Tử, chia điểm tâm cho các vị thúc thúc bá bá đi.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, thấy Triệu Phổ dùng mắt ra hiệu cho mình, hướng về phía những bạch y nữ tử kia mà bĩu môi.
Tiểu Tứ Tử đứng dậy chia cao điểm, trong miệng ngậm một khối cao, cũng không biết bé nó có hiểu hay không nữa.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường —— Triệu Phổ muốn Tiểu Tứ Tử đi thăm dò những bạch y nữ tử kia?
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày —— Tiểu Tứ Tử có hiểu ý hắn không?
Triển Chiêu vô thức nhìn sang Công Tôn.
Công Tôn chống má hướng về hai người mà lắc đầu —— Tiểu ngốc tử đó làm sao hiểu được ám chỉ cao thâm như vậy, đừng tạo rắc rối là được.
Tiểu Tứ Tử chia cao điểm tới từng bàn, cái miệng cũng ngọt, liên tục gọi thúc thúc bá bá.
Chúng thần tử hiện tại đều biết đây là tiểu vương gia, thêm vào đó Tiểu Tứ Tử lại đặc biệt khả ái, mỗi người mặt mày rạng rỡ, rất khách khí.
Khi chia đến các sứ thần, các sứ thần đó cũng biết đây là con nuôi của Triệu Phổ, phi thường hòa khí.
Chia đến bàn của Diêu Tố Tố, Tiểu Tứ Tử giơ tay đưa cao điểm tới, gọi người ta “Di di”.
Diêu Tố Tố vươn tay nhận cao điểm, nói câu cảm tạ với bé, rồi hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi là người nơi nào a?”
Tiểu Tứ Tử trả lời, “Người Thiệu Hưng đó.”
“Nga…” Diêu Tố Tố gật đầu, “Là nhân sĩ Giang Nam như Triển Chiêu a.”
Đối diện, Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày —— Diêu Tố Tố đang lừa Tiểu Tứ Tử nói, muốn hỏi ra nguyên quán của Triển Chiêu.
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Phải nga.”
Diêu Tố Tố chờ Tiểu Tứ Tử nói thêm vài câu nữa, có điều tiểu gia hỏa lại lơ đãng, vừa chia cao điểm cho bên này, vừa len lén nhìn sang những bạch y nữ tử phía sau Mục Chiếu Đường.
Khóe miệng Triển Chiêu hơi giật giật —— Không lộ ra a.
Công Tôn nâng cằm bĩu môi —— Tiểu Tứ Tử nhà y cũng không thích nói nhảm nói nhiều với người xa lạ.
Diêu Tố Tố thấy Tiểu Tứ Tử không trúng chiêu, lại hỏi tiếp một câu, “Tiểu Tứ Tử, ngươi năm nay mấy tuổi rồi?”
“Năm tuổi rồi.” Tiểu Tứ Tử trả lời, ngực nói thầm —— Thật ra hơn bốn tuổi rưỡi cũng coi như năm tuổi…
“Nhìn không ra a.” Diêu Tố Tố cười tủm tỉm, “Có vài người trông bên ngoài so với tuổi thật của mình trẻ không ít, ta quen một người, đã hơn trăm tuổi, trông dáng vẻ lại chỉ mới ba mươi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu —— Nàng quen ngoại công của ngươi, hay là quen sư phụ ta?
Triển Chiêu thì lại nhíu mày, không lẽ Diêu Tố Tố thật sự có liên quan tới Ma cung? Không biết là người phe mình là kẻ gian, Tiểu Tứ Tử có bị lừa nói ra không đây…
Tiểu Tứ Tử sau khi nghe được, gật đầu, “Phải nha, cái đó gọi là trú nhan thuật nha.”
Nói xong, cũng đã chia xong cao điểm cho bên này, chạy tới bàn của Mục Chiếu Đường kế bên.
Công Tôn cúi đầu nâng chén nhịn cười, Diêu Tố Tố nghiến răng —— Tiểu ngốc tử này cái mồm thật kín a.
Tiểu Tứ Tử tới bàn của Mục Chiếu Đường, vừa nãy Triệu Phổ dùng mắt ra hiệu cho bé, Tiểu Tứ Tử trước đó đã có mặt nên biết mọi người nói nơi này có một cô nương rất giống nha hoàn mất tích ở nhà Bạch Ngọc Đường, hình như gọi là Hạnh Nhi.
Vừa nãy Triệu Phổ dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử tự nhiên là không rõ ý của hắn, có điều bé nghĩ, nếu là người quen, vậy chia thêm hai khối đi!
Vì vậy, Tiểu Tứ Tử nhét cao điểm cào tay vị cô nương giống Hạnh Nhi kia.
Hạnh Nhi trong tay đều là cao điểm, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt cười với nàng, đã thấy miệng của Hạnh Nhi khép khép mở mở, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Tiểu Tứ Tử tự nhủ —— Chẳng lẽ là một người câm?
Nhưng gương mặt Hạnh Nhi có chút co giật, dường như rất thống khổ, Tiểu Tứ Tử nghĩ không lẽ bị bệnh sao, vươn tay ấn lên cổ tay nàng, bắt mạch…
Ngón tay của Tiểu Tứ Tử vừa ấn lên cổ tay Hạnh Nhi, Mục Chiếu Đường bên cạnh vội nói, “Tiểu vương gia, cao điểm đã chia xong chưa?”
Tiểu Tứ Tử cúi đầu nhìn vào thực hạp trống không, gật đầu, “Chia xong rồi.”
“Vậy mau đi ăn cơm đi, làm phiền tiểu vương gia rồi.” Mục Chiếu Đường rõ ràng là muốn xua Tiểu Tứ Tử đi.
Tiểu Tứ Tử lại liếc sang Hạnh Nhi, chỉ thấy nàng lúc này lại biến trở lại hình dạng đơ như gỗ lúc trước, đứng thẳng bất động, không có phản ứng.
Tiểu Tứ Tử chạy về bên cạnh Công Tôn.
Công Tôn bế bé lên đùi, nhỏ giọng hỏi, “Mạch tượng thế nào?”
Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, “Mạch yếu không đều.”
Công Tôn nghe xong, gật đầu, có vẻ nghi hoặc.
Triệu Phổ bên cạnh không biết cái gì mạch hay không mạch, xáp tới hỏi Công Tôn, “Tình hình sao rồi?”
“Mạch yếu không đều là biểu thị khí mạch không thuận, huyết khí tích tụ, tức là có bệnh.” Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy bé ngậm cái thìa đờ ra, bèn hỏi, “Còn phát hiện gì nữa?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu —— Ân…
Công Tôn cũng không ép hỏi bé, dù sao cũng chỉ có chút thời gian, có thể nhận ra mạch yếu không đều đã là không tồi.
Bạch Ngọc Đường lại nhìn lướt qua những người phía sau Mục Chiếu Đường, sau khi có biểu hiện bất an ngắn ngủi, lại khôi phục biểu tình như tảng đá, đổi tới đổi lui, đến tột cùng có huyền cơ gì.
Đang nghi hoặc, chỉ thấy Hắc Ảnh vội vã chạy tới, tiến đến bên tai Triệu Phổ nhỏ giọng nói vài câu.
Khóe miệng Triệu Phổ cong lên, “Tới a?”
Hắc Ảnh gật đầu.
Triệu Phổ liền nháy mắt với Triệu Trinh.
Triệu Trinh thản nhiên cười, tiếp tục uống rượu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Lúc nãy bọn Triệu Phổ nói sáng sớm phải chuẩn bị gì đó, còn nói có trò hay xem, không lẽ là lúc này?
Đang suy nghĩ, có thị vệ đến bẩm báo, nói Tây Hạ sứ giả tới.
Các trọng thần có chút nghi hoặc mà nhìn sang vị trí của sứ thần Tây Hạ, đã có vài người tới rồi, sao lại còn thêm ai nữa?
Nhìn lại những sứ thần Tây Hạ, sắc mặt trắng bệch, thần tình rất xấu hổ.
Triệu Trinh giả vờ không nhận ra, hỏi, “Sứ thần Tây Hạ, chẳng lẽ là có hai vị?”
Thị vệ hồi bẩm, “Người tới là Tây Hạ hộ quốc đại tướng quân, Mẫn Thác La.”
“Nga…” Triệu Trinh tỏ vẻ hiểu rõ, bất quá trong mắt chúng thần đã hiểu rõ hắn, thấy được ý cười tràn đầy trong mắt hoàng thượng.
Lai sứ cơ bản cũng không phải đại quan gì, nhưng Mẫn Thác La này, chính là hộ quốc tướng quân của Tây Hạ, địa vị tương đương với địa vị của Triệu Phổ tại Đại Tống, khác biệt duy nhất chính là đối phương không phải hoàng thân quốc thích.
Triển Chiêu nhíu mày —— Cái tên Mẫn Thác La này hắn cũng không thấy xa lạ, người này năm nay đã năm mươi, đã từng là đệ nhất dũng tướng của Tây Hạ, lúc trước khi Triệu Phổ chưa xuất hiện, kẻ lợi hại nhất tại biên ải chính là hắn, tất cả dân chúng vùng biên giới, vừa nghe danh hào “Mẫn Thác La” lập tức kinh hoàng bỏ trốn.
Nhưng sau khi Triệu Phổ hoành không xuất thế, cuộc sống của Mẫn Thác La liền khó khăn, liên tục bại ba trận, bị đánh cho hầu như toàn quân bị diệt, Tây Hạ quốc chủ cũng rất phê bình hắn, nói hắn không còn dũng mãnh như xưa, cho nên Mẫn Thác La luôn nghẹn cục tức trong lòng.
Lần này tuy không biết vì sao hắn lại đến, nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đại thể hiểu được Triệu Phổ bọn họ chuẩn bị cái gì.
Chuyện tốt về vị tướng quân này chẳng có bao nhiêu, nhưng chuyện xấu thì lại không ít, trong vài chiến dịch trước kia, không ít Tống tướng đều bị chết trong tay hắn, mà Triệu Phổ trên chiến trường tuy rằng đánh bại hắn vài lần, nhưng người này nhát gan sợ chết, trốn rất nhanh, cho nên không bỏ mạng dưới đao của Triệu Phổ. Hiện nay hai nước đã nghị hòa, không hề giao chiến, Triệu Phổ cũng không tiện tìm hắn gây phiền toái, cho nên vẫn rất tiện nghi cho hắn.
Trước kia Triệu Trinh phái người nói cho Triệu Phổ, bảo rằng thám tử hồi báo, Tây Hạ ngoại trừ phái sứ thần tới, còn có Mẫn Thác La. Nghe nói Mẫn Thác La vừa mới đuổi tới vài ngày trước, hình như nghe được Triệu Phổ trở về Khai Phong, cho nên đặc biệt chạy tới, có lẽ không có hảo tâm.
Mẫn Thác La vào hoa viên, thi lễ với Triệu Trinh, nói là thi lễ, nhưng khóe miệng phiết dài, lúc ôm quyền chỉ làm cho có, không giống đang hành lễ.
Triệu Trinh nhẹ nhàng khoát tay, vừa định nói, nhưng Mẫn Thác La lại không để ý tới hắn, quay người chắp tay với Triệu Phổ, “Cửu vương gia, biệt lai vô dạng.”
Triệu Phổ nâng cằm tự nhủ, ngươi thật giỏi a, hoàng thượng còn chưa nói ngươi đã ngoảnh mặt, coi chừng gãy cổ đó a ngươi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quan sát vị đại tướng quân này, quả thật trông khá khôi ngô, da ngăm đen còn có chòm râu nối liền với tóc mai, mặc một bộ nhuyễn giáp, vũ khí hẳn là bị tịch thu trước khi vào, ngoại trừ uy vũ, khí chất ngang ngược càng nhiều hơn.
Triệu Trinh thấy Mẫn Thác La không để mình vào mắt, cũng rất bình tĩnh, nâng chén uống rượu.
Mẫn Thác La sau khi bắt chuyện với Triệu Phổ xong, quay người lại, nghênh ngang đi tới trước mặt quan viên Tây Hạ.
Sứ quan chỉ đành nhường ra chủ vị trước mắt để hắn tới ngồi.
Mẫn Thác La ngồi xuống, liền có tỳ nữ tới rót rượu cho hắn.
Uống hai ngụm, Mẫn Thác La bắt đầu nhìn quanh bốn phía.
Triển Chiêu thấy người này mắt lộ hung quang có vẻ tâm thuật bất chính, có chút hiếu kỳ về ý đồ đến đây của hắn.
Quả nhiên, sau khi chén rượu thứ ba rót vào bụng, Mẫn Thác La đã đặt chén xuống, “Người đến, đem lễ vật của ta tới đây, trình cấp hoàng đế Đại Tống.”
Tiếng hắn như chuông lớn, thình lình tới một câu, nhiều văn thần đều bị hắn dọa cho run.
Triệu Trinh mỉm cười, “Sứ giả Tây Hạ đã trình lên cống phẩm lâu rồi, sao còn có nữa?”
“Đó là của bọn hắn đưa, còn phần lễ vật này của ta, là tự ta đưa, sao có thể giống nhau.” Mẫn Thác La cười ha ha, vừa nhìn thoáng qua Diêu Tố Tố bên cạnh, nhíu mày, “Nơi nam nhân ăn cơm bàn quốc sự, sao lại có nữ nhân?”
Mục Chiếu Đường xa xa liếc hắn một cái, không thèm để ý, dường như có tâm sự, mà Diêu Tố Tố cũng không phải đèn cạn dầu, cười cười, “Ta còn tưởng ai có khí thế lớn như vậy, té ra là đại tướng quân tụt dốc, thủ hạ bại tướng của Cửu vương gia, TỪNG làm hộ quốc công – Mẫn tướng quân.”
Vẻ mặt hung hãn của Mẫn Thác La có chút cứng ngắc —— Diêu Tố Tố thực sự là đâm trúng tim đen của hắn, nói bóng nói gió hắn già, chê hắn không bằng được Triệu Phổ, hắn dạo này đang thất thế, nhưng hắn sẽ đòi lại.
Vì lễ vật của Mẫn Thác La đem tới cuối cùng, cho nên Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương cũng chưa kiểm tra, vì vậy hai người nhìn về phía Triệu Phổ.
Triệu Phổ lắc dầu, ý bảo không có gì.
Trần công công liền sai người đem lễ vật của Mẫn tướng quân lên.
Lễ vật tới giữa sân, là một cái rương thật to bị một miếng vải đen che lại, có chút quỷ dị.
Triệu Trinh nhìn nhìn cái rương, có chút khó hiểu, “Mẫn tướng quân, đây là gì?”
“Đây là tường thụy chi thú (loài thú đem tới may mắn).” Mẫn Thác La đắc ý, “Khả ngộ bất khả cầu.”
Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Công Tôn, không có hứng thú gì với cái rương đen kia, nhưng động vật kéo rương thì bé lại chưa từng nhìn thấy, hơi giống con cừu, nhưng cái cổ thật dài, lông xù màu trắng sữa, rất là khả ái.
Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, túm túm tay áo Công Tôn, “Phụ thân con kia là con gì?”
Công Tôn lên tiếng, “Chắc là dương đà.”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi, “Là lai giữa con cừu và lạc đà sao?”
“Phốc.” Triệu Phổ bên cạnh nghe thấy buồn cười, không ít đại thần cũng cười theo.
Triệu Phổ nhích tới nói với Tiểu Tứ Tử, “Chỉ gọi là dương đà mà thôi, ngươi thích không? Loài này ăn cỏ, rất khả ái, có thể dùng để thồ hàng, trong quân doanh của ta có, ngươi có thích không? Ta lấy một con nhỏ cho ngươi?”
Tiểu Tứ Tử há to mồm, “Hảo!”
Triển Chiêu bên cạnh đột nhiên giơ hai ngón tay, ý là —— Lấy hai con!
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, chần chờ một lúc, hỏi, “Ngươi muốn làm thịt ăn à?”
Triển Chiêu bị sặc rượu, không nói gì mà nhìn Bạch Ngọc Đường, tự nhủ —— Trong mắt ngươi ta thích cái gì đều là mang về ăn thôi sao!
Bạch Ngọc Đường thắc mắc —— Không ăn thì ngươi mang dương đà về làm chi?
Triển Chiêu sờ sờ cằm, nhỏ giọng nói, “Mấy ngày nữa tới sinh thần của ngoại công rồi, đưa cho hắn chơi.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng giật giật, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, “Nếu như ta là ngoại công của ngươi, thấy thọ lễ này khẳng định sẽ đánh đòn ngươi.”
Triển Chiêu phiền muộn —— Nhưng hắn thích lễ vật quái dị mà.
Triển Chiêu dùng mắt giao lưu với Bạch Ngọc Đường xong, quay đầu lại, liền thấy Diêu Tố Tố đối diện đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó… nên hình dung thế nào đây?
Triển Chiêu nâng chén rượu —— Vừa nãy nói câu “Mấy ngày nữa sinh thần của ngoại công”, nàng ta hẳn là đã nghe được, cho nên, vẻ mặt này, là đang muốn nói gì?
“Thần thú, chẳng lẽ là vật sống?” Triệu Trinh cau mày nhìn cái rương, tự nhủ chẳng lẽ tặng sư tử hay hổ gì đó sao, nuôi phiền lắm đó.
“Không phải là vật sống.” Mẫn Thác La nói, vén lên bức màn đen, mở cái rương ra.
Triệu Trinh khẽ nhíu mày, trong rương là một con ngọc mã (ngựa bằng ngọc), ngọc mã này thủ công tinh tế, hơn nữa thể tráng khá phì, giống như đồ cổ thời Đường, ngọc thạch đỏ trong veo dường như là huyết ngọc thượng đẳng, hắn là giá trị xa xỉ.
“Uy.” Triển Chiêu dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých Bạch Ngọc Đường, “Nhà giàu, nhìn ra được là thật hay giả không?”
Bạch Ngọc Đường chống cằm quan sát con ngọc mã to như ngựa thật kia, gật đầu, “Thứ tốt.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Có vẻ rất đắt tiền.”
“Hẳn là có tiền cũng không mua được.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Là đồ cổ, phỏng chừng lấy ra từ cổ mộ.”
Triệu Trinh nhìn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng rất thắc mắc, Mẫn Thác La này bị sao vậy? Dĩ nhiên lại đưa tới một pho tượng ngọc mã quý báu như thế? Không có độc chứ?
Mẫn Thác La giơ tay chỉ vào ngọc mã, nói với Triệu Trinh, “Hoàng thượng, tượng ngọc mã này, chính là lúc ta Tây chinh, phát hiện được trong một tòa cổ bảo phía Tây, vô giá lại có một không hai.”
Nói xong, hắn dừng lại, nâng chén tiếp tục uống rượu.
Công Tôn liếc Triệu Phổ, nhỏ giọng hỏi, “Rất khách khí.”
Triệu Phổ gãi gãi đầu —— Không bình thường a.
Lúc này, Mẫn Thác La đột nhiên ôm bụng, “Ai nha…”
Triệu Phổ nhìn trời.
Công Tôn liếc nhìn hắn —— Ngươi kêu người hạ thuốc xổ phải không?
Triệu Phổ tiếp tục nhìn trời.
Mẫn Thác La nhảy dựng lên muốn đi tìm mao xí, Triệu Trinh phân phó người dẫn hắn đi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngọc mã được nhập vào khố phòng.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm con ngọc mã nọ, vuốt cằm đờ ra, cho đến khi ngọc mã bị đẩy ra khỏi sân.
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Ách…” Triển Chiêu nhẹ nhàng “Tê” một tiếng, “Hình như ta từng thấy ngọc mã này ở đâu rồi.”
“Hơi giống con Đa Đa* của ngươi.” Bạch Ngọc Đường bật cười, hỏa kỳ lân Táo Đa Đa của Triển Chiêu là bảo mã lương câu, bất quá Triển Chiêu cho nó ăn quá nhiều, cho nên con ngựa đó hơi béo một chút, thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, hồng mao bóng loáng bóng loáng. Tính tình cũng rất giống Triển Chiêu, nhưng còn nghịch ngợm hơn cả hắn, cả ngày nhảy tới nhảy lui.
“Nghĩ không ra.” Triển Chiêu nhíu mày, vẫn cảm thấy có vấn đề gì đó.
Triệu Trinh dùng mắt ra hiệu cho Triệu Phổ, ý là —— Thôi thôi, giơ tay không đánh người mặt cười*, kế hoạch tạm thời cải biến, xem tình hình lúc sau tính tiếp.
*(gốc: thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân, câu này mỗi cảnh một nghĩa, tại tình huống này ý nói, người kia đã nhún nhường nhưng nếu ta lại đánh hắn thì chứng tỏ ta là loại người hẹp hòi)
Vì vậy, Triệu Phổ khoát khoát tay với Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương vốn đã chuẩn bị tốt mọi thứ, ý là —— Khoan, chờ một lúc nữa.
Mẫn Thác La bị hạ một lượng thuốc xổ không nhỏ, Triệu Phổ cũng không có giải dược, vốn định nhờ Công Tôn xem cho hắn, nhưng Công Tôn biểu thị —— Mặc kệ, hắn đã giết không ít người Tống, xổ chết cũng đáng.
Triệu Phổ thỏa mãn gật đầu —— Thư ngốc này quả nhiên hợp khẩu vị.
Triệu Trinh thấy chúng thần đã ăn no, bèn hạ lệnh tan tiệc, đều tự hồi phủ nghỉ ngơi sớm.
Mọi người đứng dậy, Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu, “Ta…”
Triển Chiêu không đợi hắn mở miệng, bèn hỏi, “Có phải ngươi muốn theo dõi Mục Chiếu Đường không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triển Chiêu mỉm cười, “Ngươi không quen đường, ta đi với ngươi.”
.
Hai người sau khi theo Bao Chửng ra hoàng cung, nhoáng lên một cái liền mất tăm.
Đầu bên kia, mọi người quay về Khai Phong phủ. Trời đã tối, Tiểu Tứ Tử rất buồn ngủ rất buồn ngủ, vì vậy liền tựa vào đầu vai Triệu Phổ ngủ gật.
Công Tôn xách theo bao lớn bao nhỏ, đều là hoàng phi đặc biệt bảo người đưa cho y, là điểm tâm cho Tiểu Tứ Tử mang về ăn, “Hoàng phi hòa khí như vậy sao?”
Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử, vừa đi vừa cười, “Cũng không, Triệu Trinh mỗi ngày đều bận rộn như vậy, nếu như hậu cung lại tranh cãi ồn ào, vậy thật là đòi mạng đó.”
“Ngô?”
Triệu Phổ vừa dứt lời, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt cụp xuống, chớp a chớp.
“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn nắm cằm bé quan sát, “Sao vậy?”
“A!” Tiểu Tứ Tử đột nhiên há to miệng, nói với Công Tôn, “Hạnh Nhi tỷ tỷ kia lúc nãy hình như nói câu gì đó nga, không có phát ra tiếng.”
“Nàng nói cái gì?” Triệu Phổ tự nhủ tiểu ngốc tử này sao tới giờ mới nhớ ra.
Tiểu Tứ Tử gãi má, “Hình như là… cứu mạng.”
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau —— Cứu mạng?
Hai người đang nghi hoặc, chợt thấy một bóng người nhoáng lên…
Giả Ảnh và Tử Ảnh phóng tới chắn trước mặt Triệu Phổ, Triệu Phổ nhẹ nhàng khoát tay, “Diêu bang chủ, có gì muốn nhờ sao?”
Quả nhiên, một hắc y nữ tử đi ra, chính là Diêu Tố Tố.
Công Tôn khó hiểu, Diêu Tố Tố sao lại chạy tới cản đường.
Diêu Tố Tố nhìn nhìn đoàn người Triệu Phổ, thấp giọng hỏi, “Triển đại nhân có ở đây không?”
Triệu Phổ nhìn nàng, “Ngươi tìm Triển Chiêu?”
Diêu Tố Tố suy nghĩ một chút, “Nếu hắn không ở, ngày mai ta sẽ tới cửa viếng thăm.” Nói xong liền xoay người đi, nhưng đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Triệu Phổ, “Cửu vương gia… không lưu thủ hoàng cung sao?”
Triệu Phổ hơi sửng sốt, “Có ý gì?”
Diêu Tố Tố cười khẽ, “Ta là nữ tắc không có kiến thức gì, nhưng Mẫn Thác La và Mục Chiếu Đường đều không có hảo ý, điểm này có thể nhìn ra.”
Nói xong, cũng không nhiều lời mà xoay người đi.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, vươn tay đưa Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn.
Công Tôn gật đầu, Triệu Phổ liền mang Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương trở lại hoàng cung —— Mục Chiếu Đường và Mẫn Thác La, một người tặng bồn hoa túy tâm, một người tặng huyết ngọc mã, chẳng lẽ, bên trong có huyền cơ nào đó?
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường âm thầm theo dõi bọn người Mục Chiếu Đường, đi qua đường phố Khai Phong, đi tới ngoại ô.
Triển Chiêu khó hiểu, nhìn Bạch Ngọc Đường —— Mục Chiếu Đường này không trở về kim đình dịch quán, tới ngoại thành làm cái gì?
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng hất cằm, ý bảo Triển Chiêu nhìn phía trước.
Triển Chiêu ngẩng đầu vọng sang —— Chỉ thấy ở phía trước, là vườn trái cây đông giao.
Hai người liếc mắt nhìn nhau —— Đào hoa lâm?!
.
.
________________