CHƯƠNG 7
Hoa túy tâm
.
Tháp Mộc Đáp vừa thấy Triển Chiêu thì không thèm để ý, không phải chỉ là một thanh niên nhân nhã nhặn thôi sao, gầy teo.
Triển Chiêu thấy ánh mắt của gã liền nổi điên, tâm nói ai quy định anh hùng hảo hán phải béo chứ hả?!
Tiểu Tứ Tử từ vị trí trống không sau khi Triển Chiêu đứng lên bò tới trên người Bạch Ngọc Đường, ngồi trên đùi hắn vịn bàn nhìn.
Bạch Ngọc Đường bế bé lên, để bé ngồi thoải mái một chút.
Công Tôn vuốt cằm —— Bạch Ngọc Đường ngộ tính rất cao a, từ sau khi Tiểu Tứ Tử dạy hắn tư thế bế tiểu hài tử, hắn thực sự học được! Trông cách bế rất đúng tiêu chuẩn.
Tháp Mộc Đáp mặc một chiếc trường bào sặc sỡ, bên ngoài còn khoác da bò Tây Tạng, vốn đã béo, như vậy càng thêm béo. Gã cởi da bò ra, lại cởi y phục trên người ra một nửa để thả vắt vẻo trên lưng, lắc lắc một thân thịt mỡ phì phạc.
Triển Chiêu liền nhíu mày, “Ngươi mặc vào được không a? Trông kinh quá.”
“Hoa…” Tiểu Tứ Tử ôm má cảm khái, “Thật nhiều thịt thịt!”
Bạch Ngọc Đường nâng cằm cũng cảm thấy thịt mỡ nung núc lúc ẩn lúc hiện thật quá khó nhìn, hơn nữa trên người còn có lông… Thật là kinh dị.
Tháp Mộc Đáp lại không để ý tới những điều này, hai tay vỗ vỗ ngực vang lên tiếng “bộp bộp”, còn tự thấy rất oai vệ.
Triển Chiêu nghiến răng, cái gã đối diện như đang nói —— Ta có thịt ồ ngươi không có! Ta có lông ồ ngươi không có!
Tiểu Tứ Tử ôm má nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường, “Biểu tình này của Miêu Miêu giống như phụ thân lúc tạc mao.”
Bạch Ngọc Đường tán thành mà gật đầu —— Đó chính là tạc mao!
“Tới!” Tháp Mộc Đáp giơ tay ngoắc Triển Chiêu, “Tiểu quỷ, đại gia nhường ngươi một tay.”
Triển Chiêu nghiến răng ken két, “Nhường ta một tay?”
“Đại gia một tay đối phó ngươi cũng đủ…” Tháp Mộc Đáp vừa mới dứt lời, Triển Chiêu đã biến mất.
“Ủa?” Tháp Mộc Đáp nhìn xung quanh một chút, tâm nói tiểu tử này bị dọa chạy rồi sao? Chạy trốn rất nhanh đó.
“Sau lưng ngươi kìa.”
Tùy tùng của Tháp Mộc Đáp nhịn không được hô một tiếng, vừa nãy Triển Chiêu “Vù” một cái vọt tới sau lưng Tháp Mộc Đáp, đám người Thổ Phiên kia liền biết có chuyện không tốt… đó là một cao thủ không thua gì Triệu Phổ.
Thân thể Tháp Mộc Đáp to mọng như vậy, muốn xoay người cũng không dễ, khi gã vừa xoay được phân nửa, thấy được cái bóng của Triển Chiêu, Triển Chiêu giơ một cước đạp xuống mông gã…
Một cước này của Triển Chiêu thoạt nhìn nhẹ nhàng như gió, nhưng Tháp Mộc Đáp lại bổ nhào tới trước.
Cả triều văn võ nhắm mắt lại.
Quả nhiên, nghe được một tiếng “bịch” thật vang, Tháp Mộc Đáp ngã lăn ra đất.
Trọng lượng của hắn quá nặng, lần này ngã sấp xuống toàn bộ mặt đất đều rung lên, hơn nữa trên thân còn không có quần áo, trượt một cái da đều bị xây xát, lông trên ngực bị chà đi một tảng lớn, cộng thêm cái mặt khá lớn, cả mặt nện xuống dưới… hàm răng đều gãy.
Tiểu Tứ Tử nhìn cũng thấy đau đớn, vô thức vươn tay xoa xoa gương mặt tròn vo của mình.
Bạch Ngọc Đường bưng chén trà uống một ngụm, tâm nói thể trạng lớn như vậy, chịu đánh không nổi sao?
Triển Chiêu thấy Tháp Mộc Đáp nằm úp sấp cả buổi không đứng dậy được, có chút khó hiểu —— Ăn hại vậy sao?
Lúc này, Tháp Mộc Đáp hai tay chống đất, bò dậy, căm giận mà nhìn Triển Chiêu, “Ngươi… Ngươi dám đánh lén ta?!”
Triển Chiêu lòng dạ cũng không tồi, nếu đối thủ quá vô dụng, hắn sẽ không quá phận mà khi dễ người ta, Tháp Mộc Đáp này trông vừa đáng giận vừa buồn cười, tùy tiện giáo huấn một chút rồi thôi, vì vậy chắp tay sau lưng, “Ngươi có công phu giữ nhà gì thì lấy ra đi, đừng chỉ dựa vào khí lực suông.”
Tháp Mộc Đáp chu dài cái mỏ, “Ta đây là Thổ Phiên đệ nhất dũng sĩ, hôm nay cho ngươi kiến thức một cái!”
Nói xong, khom thắt lưng xông tới Triển Chiêu.
Triển Chiêu lợt nhoáng người, nhấc chân nhẹ nhàng đá một cái lên xương ống ở cẳng chân hắn.
“Ai nha!” Tháp Mộc Đáp lại kêu thảm một tiếng, “Bịch” một cái ngã vật ra đất.
Tiểu Tứ Tử vươn hai tay bưng chén trà trên bàn, mặt đất đều vang tiếng ầm ầm, người này quá nặng rồi.
Triệu Trinh có chút đau thương thay cho mặt đất ở ngự hoa viên, tuy rằng không nói mặt đất được lót bằng kim chuyên*, riêng những thanh chuyên** này cũng đã có chút niên đại, đập nát thì phải thay hết, chi phí không ít.
*(“Kim chuyên”: một loại gạch lót sàn có chất lượng cao, dùng trong cung điện hay những kiến trúc quan trọng, khi gõ vào sẽ vang lên âm thanh như kim loại.)
**(“Thanh chuyên”: là loại gạch mà sau khi dùng đất sét thiên nhiên tinh chế, nung đốt sẽ có màu xanh đen, mang một loại mỹ cảm thanh lịch, trầm ổn, cổ kính, tĩnh lặng.)
Tháp Mộc Đáp đứng lên, lúc này đã chật vật bất kham, mấy tên thủ hạ của gã đều nháy mắt với gã, ý là —— Thôi đi, đó là một cao thủ.
Tháp Mộc Đáp không cam lòng, đứng lên liền cảm thấy thua kiểu này thật chẳng ra sao, giơ một ngón tay chỉ vào Triển Chiêu, “Tiểu quỷ, ngươi đứng đó đừng chạy!”
Triển Chiêu nhịn cười.
“Đấu vật chính là muốn so khí lực!” Tháp Mộc Đáp tức giận, “Ngươi chạy còn tính cái gì là hảo hán nữa?!”
Triển Chiêu gật đầu, ý bảo gã tới, mình không chạy.
Tháp Mộc Đáp dốc sức dồn chân khí, lại vọt tới Triển Chiêu, hai tay quơ lên giữa không trung, vù vù xé gió.
Các đại thần cũng thay Triển Chiêu mà lau mồ hôi, cánh tay của Tháp Mộc Đáp này còn thô hơn cả chân của Triển Chiêu nữa, Triển Chiêu so linh hoạt với hắn thì còn được, nếu như cứng đối cứng…
Nhưng các thần tử còn chưa hết lo lắng, bên này Triển Chiêu đã giơ tay nắm một ngón tay của Tháp Mộc Đáp, vung gã lên, động tác như cầm búa chẻ củi, sau khi vung lên không trung, lại quật gã xuống đất.
Các sứ giả Thổ Phiên nhắm mắt lại, tâm nói —— Xong, Tháp Mộc Đáp không ngã chết không thôi.
Tiểu Tứ Tử vội bưng cái chén lên, chấn động như thế này phỏng chừng nước trà sẽ văng ra ngoài mất, Triệu Trinh tiếp tục đau lòng thương tiếc những mảnh gạch lót trên nền hoa viên.
Bất quá Tháp Mộc Đáp cũng không trực tiếp đập xuống đất như ban nãy, ngay khi cái trán gã sắp nện xuống sàn, Triển Chiêu đã giơ chân, đầu ngón chân đá vào trán gã một cái, thân thể to mọng của Tháp Mộc Đáp vụt một cái xoay vòng giữa không trung, lại xoay vòng rơi xuống mặt đất, cái mông chấm đất, nặng nề ngồi. Bất quá mông gã nhiều thịt, không bị nát, gạch trên đất cũng không bị vỡ.
Tháp Mộc Đáp bị quăng ngã thất điên bát đảo, giơ tay lên hô ngừng, “Không đánh nữa!”
Triển Chiêu đứng nhìn gã, tâm nói tiểu tử này thật ra rất biết điều.
Tháp Mộc Đáp rốt cuộc đã hiểu, thì ra người Tống chính là như vậy, càng gầy càng là cao thủ, vừa nghĩ vừa liếc sang Công Tôn, tâm nói người này khẳng định là cao thủ trong cao thủ!
Mất hứng đứng lên mặc y phục, Tháp Mộc Đáp chắp tay với Triển Chiêu, “Coi như ngươi lợi hại, hôm nay nhường ngươi, không đánh với ngươi nữa.” Nói xong, da mặt dày mà quay về chỗ ngồi.
Triển Chiêu cũng lười tính toán với gã, trở về chỗ ngồi của mình, Triệu Trinh rất thỏa mãn, lần này luận võ không xuất ra Triệu Phổ đã thắng một ván, xem đám phiên bang kia sau này còn đắc ý thế nào, vì vậy nâng chén mời mọi người uống thỏa thích.
Triển Chiêu vừa ngồi xuống, chợt nghe Diêu Tố Tố đối diện đột nhiên hiếu kỳ hỏi, “Triển đại nhân, xin hỏi sư thừa là môn phái nào?”
Triển Chiêu bưng cái chén, mỉm cười, “Sư phụ có lệnh, sư môn bảo mật.”
Bạch Ngọc Đường ngồi một bên bất động thanh sắc mà uống trà, thuận tiện đút vào miệng Tiểu Tứ Tử một khối cao điểm.
“Nga…” Diêu Tố Tố nâng cằm, “Ta vừa thấy Triển đại nhân dùng một chiêu, nội lực không giống võ công Trung Nguyên lắm.”
Triển Chiêu trong lòng buồn cười —— Diêu Tố Tố này có chút tinh mắt, công phu của Ân Hầu tự thành một phái, ai có công phu căn bản tốt một chút thì rất dễ nhìn ra bất đồng, nhưng muốn nhìn ra là công phu Ma giáo thì không dễ dàng, trừ phi, người này đã từng là người của Ma cung.
Nghĩ tới đây, Triển Chiêu cân nhắc… Năm xưa khi Ma cung giải tán, quả thật có một phần theo ngoại công hắn ẩn độn về núi, nhưng có một phần, lưu lạc bên ngoài tự lập môn hộ. Diêu Tố Tố này nhìn không ra niên kỷ a, chẳng lẽ… giống như Lam di, bảo dưỡng rất tốt?
Diêu Tố Tố lúc này đang híp mắt đánh giá Triển Chiêu, dường như cũng có chút trầm tư.
Bạch Ngọc Đường chú ý thấy Diêu Tố Tố vẫn luôn hữu ý vô ý mà nhìn cổ tay Triển Chiêu, bất quá bên trong chiếc áo khoác tay rộng, Triển Chiêu thường mặc loại tiễn tụ*, chuỗi vòng thiên châu giấu trong tay áo, thường ngày tuyệt đối không thể nhìn thấy.
*(tiễn tụ: loại tay áo có phần trên dài còn phần dưới lại rất ngắn, ngày xương thường được xạ thủ mặc để dễ dàng bắn tên)
Diêu Tố Tố cau mày, dường như không cam lòng lại hỏi, “Triển đại nhân, là người ở nơi nào a?”
“Giang Nam nhân sĩ.” Triển Chiêu cũng không nói địa chỉ nguyên quán.
Diêu Tố Tố còn muốn hỏi, Bát vương gia một bên trêu ghẹo, “Diêu bang chủ không phải đã coi trọng Triển hộ vệ rồi chứ? Vậy cũng không được a, các cô nương Khai Phong phủ không đồng ý đâu.”
Triển Chiêu sờ đầu, người xung quanh cười vang, Tiểu Tứ Tử giơ tay, “Ta cũng không đồng ý!”
Tất cả mọi người khó hiểu mà nhìn Tiểu Tứ Tử.
Công Tôn lặng lẽ trừng bé —— Không được vô giúp vui!
Tiểu Tứ Tử mếu mếu rúc vào lòng Bạch Ngọc Đường, tâm nói —— Miêu Miêu với Bạch Bạch xứng hơn!
Diêu Tố Tố bị Bát vương gia cắt ngang, cũng không tiện thăm dò nữa, bưng chén trà uống một ngụm.
Lúc này, chợt nghe một lai sứ nói, “Cửu vương gia không ở biên quan, một mình chạy về Khai Phong, không sợ biên quan có biến?”
Triệu Phổ nhìn thoáng qua, thấy đó là sứ giả Liêu quốc, Tra Lạp Hán.
Triệu Phổ cười vui, “Thế nào, lang chủ (cách gọi vua ở vài nước) của ngươi nhớ ta sao?”
Tra Lạp Hán âm thầm nghiến răng, tâm nói, lang chủ của ta vừa nghe tên Triệu Phổ ngươi thì buổi tối liền gặp ác mộng, còn ở đó mà nhớ ngươi…
Triệu Trinh tâm tình càng thêm tốt, lần này tiếp đón đã chiếm hết ưu thế không chút nào rơi xuống hạ phong, rất tốt!
Đợt thức ăn thứ hai bắt đầu, đại thể là cao điểm tinh xảo để nhắm rượu, chúng thần cũng bắt đầu nói chuyện phiếm, rượu quá tam tuần tự nhiên thả lỏng.
Lúc này đến phiên các sứ giả dâng lên cống phẩm, Triệu Trinh rất có hứng thú mà kiểm tra từng món, tất cả lễ phẩm đã được Âu Dương và Trâu Lương kiểm tra tỉ mỉ, không phát hiện có gì dị dạng.
Giữa đông đảo lễ phẩm, lễ vật mà Mục Chiếu quốc tiến cống đặc biệt nhất, là một cây san hô hồng bạch được điêu khắc tỉ mỉ thành một lẵng hoa.
Hoa này có tán hoa đỏ rực như lửa, có chút giống cúc nghìn cánh lại có chút như mạn châu sa, lá cây màu trắng, tản ra sum xuê, kỹ thuật điêu khắc tỉ mỉ tuyệt luân.
Theo lý mà nói, đất Tống mới có thể xuất ra loại vật phẩm thủ công tinh diệu như thế này, không ngờ Mục Chiếu quốc cũng có người tay nghề giỏi như thế.
Triệu Trinh thấy kinh ngạc, hỏi Mục Chiếu Đường, “Đây là hoa gì?”
Mục Chiếu Đường đứng lên đáp, “Hồi bẩm hoàng đế bệ hạ, đây là hoa túy tâm.”
“Hoa túy tâm?” Công Tôn có chút hiếu kỳ, hoa túy tâm tên này hình như từng nghe qua, được dùng để hình dung hoa mạn đà la (cà độc dược), nhưng lại không bình thường… hơn nữa hoa này ngoại hình không giống mạn đà la.
“Đây là loài hoa gì?” Triệu Phổ thấy Công Tôn dường như cũng nghi hoặc, bèn hỏi, “Chưa từng nghe qua cũng chưa từng thấy qua.”
“Hoa túy tâm là đặc sản của Mục Chiếu quốc ta, vốn là một truyền thuyết.” Mục Chiếu Đường trả lời, “Mục Chiếu quốc nữ nhiều nam ít, chư vị biết vì sao không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Chuyện này làm sao mà biết?
“Mục Chiếu quốc có một tập tục, nam nữ khi thành thân, phải ăn hoa túy tâm.”
Triệu Trinh cảm thấy rất hứng thú, “Ăn hoa?”
“Không sai.” Mục Chiếu Đường gật đầu, thản nhiên cười, “Mục Chiếu quốc chúng ta khi thành thân không cần mai mối hay mệnh lệnh của phụ mẫu, tất cả là lưỡng tình tương duyệt. Khi thành thân phu thê đồng thời nuốt vào một đóa hoa túy tâm, nếu như hai người đối đây đó đều là toàn tâm toàn ý, như vậy liền không có việc gì, trái lại thân thể càng khỏe mạnh đầu bạc đến già. Nhưng nếu trong đó có một kẻ hai lòng, như vậy hoa túy tâm sẽ lấy mạng của kẻ đó. Kẻ dùng hoa túy tâm mà chết, sau khi lấy ra trái tim, sẽ phát hiện trái tim đỏ bừng, giống như gương mặt của người uống rượu say… Cho nên được gọi như vậy.”
(nhảm nhí, tim không đỏ chẳng lẽ màu xanh chắc -__-)
Mục Chiếu Đường kể xong cố sự, tất cả mọi người ở đây đều im lặng.
Nguyên bản nghe được cái tên hoa túy tâm này, làm cho người ta nghĩ hẳn là một câu chuyện tốt đẹp, nhưng sau khi nghe xong… lại khiến người ta thấy lông tơ toàn thân đều dựng thẳng.
Triệu Trinh hỏi, “Ý của sứ giả Mục Chiếu là, nam hai lòng nhiều hơn nữ, cho nên nam nhân chết khi thành thân ăn túy tâm hoa cũng nhiều, vì vậy dẫn đến quốc nội của ngươi nữ nhiều nam ít?”
Mục Chiếu Đường cười gật đầu, “Hoàng thượng quả nhiên thông tuệ.”
Nói xong, lại một mảnh lặng yên.
Ngay trong khoảnh khắc lặng yên này, chỉ nghe được một tiếng “A”, dường như đang cười, mang chút trào phúng khinh thường, đương nhiên, rất nhẹ rất nhẹ, nếu không phải xung quanh an tĩnh như vậy, sẽ không ai phát hiện được.
Mọi người theo tiếng nhìn sang, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt —— Người cười chính là Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường không thèm để ý mà nâng chén uống tà, Triển Chiêu nhướng mi với hắn —— Gì vậy?
Bạch Ngọc Đường đáp trả —— Không buồn cười sao?
“Bạch công tử… nghĩ tập tục của Mục Chiếu quốc chúng ta buồn cười?” Mục Chiếu Đường hỏi Bạch Ngọc Đường, hiển nhiên vì chuyện của tùy thị vừa rồi, nên cũng không vui vẻ, ngữ điệu mang theo chút bất mãn.
Bạch Ngọc Đường từ trước tới nay không thích nói nhiều, thờ ở buông chén, ý bảo —— Ngươi nghĩ sao thì cứ coi là vậy đi, không liên quan tới ta.
Công Tôn cau mày, “Đây là nguyên lý gì? Không hợp dược lý cũng không hợp bệnh lý.”
Triệu Phổ gắp thức ăn cho y, nhìn y —— Ngươi lại nữa rồi, kệ nó đi, nói gì ngươi cũng tin sao a.
Triệu Trinh lắc đầu, “Tập tục này cũng không tốt, dù là hai lòng sai, cũng không phải tội chết, trực tiếp độc chết quá mức tàn nhẫn.”
Mục Chiếu Đường gật đầu, “Hoàng thượng quả nhiên nhân từ, cho nên ta mới nói đó là truyền thuyết, kỳ thực hiện tại đã không còn loại tập tục này nữa rồi, hoa túy tâm cũng trở nên phi thường hiếm có, nghe nói… là năm đó có người đã thiêu hủy toàn bộ hoa túy tâm, bất quá tình huống cụ thể như thế nào thì không biết. Tượng điêu khắc hoa túy tâm này cũng là bảo vật nhiều năm lưu lại, xuất từ tay người phương nào, đến hiện nay vẫn không biết.”
“Thật không.” Triệu Trinh bảo người nâng lên tượng hoa túy tâm cao khoảng hai thước, rộng ba thước kia lên ngắm, ngay trên một cánh hoa, phát hiện một chữ được in vào, là một chữ “Hoa”. Kỹ thuật in chữ lên vật cứng như thế này chỉ có ở đất Tống, cũng không truyền ra ngoài. Triệu Trinh nhíu mày… Chẳng lẽ là từ Tống triều truyền ra? Nghĩ tới đây, lại bảo người lật qua xem.
Các tiểu thái giám cẩn cẩn dực dực lật bức tượng qua… Chỉ thấy dưới đáy tượng, có một chấm chu sa, trong chấm đỏ ấy, có khắc hoa văn – một đóa hoa đào nở rộ trắng muốt.
Triệu Trinh sờ sờ cằm —— Rất tinh xảo nhưng mà chưa từng thấy.
Kỳ thực Triệu Trinh cũng không quá hứng thú với những món đồ chơi tinh phẩm như thế này, vì vậy bảo người thu lại với những cống phẩm khác cùng cất vào bảo khố, còn mình quay về chỗ ngồi, mời chúng thần uống rượu.
Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ Tử vẫn chống má nhìn sang một bên, liền nhìn sang Triển Chiêu bên cạnh.
Triển Chiêu đang tập trung lột một con cua, hình như cũng không quen tay lắm, Bạch Ngọc Đường liền thuận tay cầm lấy, chỉ hai ba cái đã lột ra, rồi đưa lại.
Triển Chiêu ngậm đũa nhìn Bạch Ngọc Đường, biểu tình giống như đang nói —— Điều này không thể nào! Đại thiếu gia ngươi dĩ nhiên biết lột cua!
Bạch Ngọc Đường không nói gì, tiện thể đem con cua trước mặt mình lột ra, đặt tới trước mặt hắn, “Lần sau dẫn ngươi tới Hãm Không đảo ăn cua mùa thu, so với mấy con này béo hơn, cua cái gạch nhiều cua đực mỡ dày.”
Triển Chiêu há há miệng, một lúc lâu sau mới nói, “Ngươi dĩ nhiên biết cua cái có gạch cua đực có mỡ…”
Bạch Ngọc Đường im miệng, nhìn đúng thời cơ đút một viên tứ hỉ vào miệng hắn —— Ăn đi, nói nhiều!
Triển Chiêu nhai thịt viên, lại thấy Tiểu Tứ Tử từ trên đùi Bạch Ngọc Đường bò xuống, chạy tới bên cạnh Công Tôn.
Hai người vô thức nhìn sang, Công Tôn đang đấu tranh với con cua, Triệu Phổ giơ tay cầm tới, phi thường thô lỗ bẽ con cua làm đôi, lại bẻ hết toàn bộ càng cua xuống, cuối cùng ném cua lên bàn, “Ăn phiền quá, ăn mấy trăm con mới đủ no chứ?’
Công Tôn híp mắt liếc hắn.
Tiểu Tứ Tử cũng không bò lên chiếc ghế của Công Tôn và Triệu Phổ, mà là bò lên chỗ ngồi của mình cầm lấy một đĩa hoa quế tô tinh xảo, chạy tới bàn của Bao Chửng và Bát vương gia.
Tiểu Tứ Tử đặt hoa quế tô trước mặt Bát vương gia, tiến đến giữa Bao Chửng và Bát vương gia, ngẩng mặt nhìn trái nhìn phải một lúc, cuối cùng giơ tay nhẹ nhàng túm tay áo Bát vương gia, “Tiểu Bát Tử, sao ngươi không ăn cơm? Ngươi còn gầy hơn phụ thân nữa kìa.”
Theo câu nói của Tiểu Tứ Tử, Triệu Trinh và Triệu Phổ đều xoay mặt nhìn Bát vương gia.
Triệu Phổ thấy rượu và thức ăn trên bàn Bát vương gia hầu như còn nguyên, lại thấy y mặt mũi u sầu, bị Tiểu Tứ Tử nhắc nhở mới sực tỉnh, có chút khó hiểu… Nhìn sang bên cạnh đó, Bao Chửng cũng nghiêm mặt. Mặt Bao Chửng dù sao bình thường cũng đen thui, không ai lưu ý, kỳ quái nhất chính là, Bàng thái sư thường ngày hay cười, cũng cau mày như nuốt phải con ruồi, vẻ mặt nhăn nhó.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn, Công Tôn cũng sờ cằm —— Ba người này làm sao vậy?
Triệu Trinh từ trước đến nay hiếu thuận với Bát vương gia, thấy y không ăn gì, lại nghe Tiểu Tứ Tử nói liền cảm thấy Bát vương quá gầy, vội hỏi, “Hoàng thúc khó chịu hay không hợp khẩu vị?”
Bát vương lắc đầu, gượng ra một nụ cười, “Không…” Vừa nói, vừa cầm lấy hoa quế tô mà Tiểu Tứ Tử đưa qua đút vào trong miệng, Tiểu Tứ Tử vội vàng giơ tay giữ lại, “Ai nha, còn chưa xé giấy ra mà.”
Bát vương ngẩn người, cúi đầu nhìn, hoa quế tô bởi vì rất xốp nên dưới đáy có đựng một mảnh giấy, y nãy giờ không hề phát hiện.
Tiểu Tứ Tử vươn tay xé giấy ném đi, đem hoa quế tô đút vào miệng Bát vương gia.
Bát vương vừa ăn, vừa nhìn Tiểu Tứ Tử vừa đờ ra, dường như đang băn khoăn chuyện gì đó.
“Khụ khụ.”
Bao Chửng đột nhiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Bát vương gia ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Bao Chửng.
Bàng Cát bên cạnh Bao Chửng hợp thời mà đưa mắt ra hiệu, Bát vương gia dường như điều chỉnh lại tâm tình một chút, trên mặt hiện lên nụ cười, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đặt sang bên cạnh, lột cua cho bé ăn.
Công Tôn thấy Bát vương gia lột cua mà còn ưu nhã được như vậy, lườm sang Triệu Phổ —— Hai ngươi không phải huynh đệ sao? Chênh lệch thật là lớn! Người ta mới đúng là vương gia tiêu chuẩn!
Bất quá Triệu Phổ hình như có chút lo lắng, quay đầu lại nhìn Công Tôn, lắc đầu.
Công Tôn hiểu được ý của Triệu Phổ —— Ba người kia hình như có chuyện, Bát vương gia không ổn.
Triệu Trinh nâng chén uống rượu, không nói thêm gì nữa.
Triển Chiêu sau khi đã ăn xong hai con cua, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tình huống gì đây?”
Bạch Ngọc Đường như trước bình tĩnh uống rượu, tiện tay gắp thức ăn vào chén Triển Chiêu, không mặn không nhạt nói một câu, “Bắt đầu từ lúc hoa túy tâm xuất hiện.”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhìn hắn, “Hả?”
Bạch Ngọc Đường vươn tay cầm một chiếc khăn, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Triển Chiêu, tay kia dùng khăn nhanh nhẹn chặm quanh cái miệng của hắn một vòng, thu tay lại tiếp tục uống rượu. “Từ sau khi bồn hoa túy tâm kia được mang lên, sắc mặt ba người liền thay đổi, khi kể đến câu chuyện kia, ba người giống như đã từng nghe qua, nói đến ai đó hỏa thiêu hoa túy tâm, Bát vương gia giống như bị trúng độc, mặt mũi trắng bệch.”
Nói xong, Bạch Ngọc Đường không nghe Triển Chiêu nói gì, đảo mắt nhìn hắn.
Chỉ thấy Triển Chiêu vuốt cằm đang quan sát hắn.
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu nghiêng mặt, thuận tiện nắm lấy cằm Bạch Ngọc Đường xoay sườn mặt tới trước mắt mình, tỉ mỉ săm soi.
Bạch Ngọc Đường không hiểu được.
Triển Chiêu ngắm nghía một hồi lâu, nghiêm túc nói, “Hai bên không có thêm con mắt nào cả, vậy mà cũng thấy được?”
Bạch Ngọc Đường vô lực, lại gắp thức ăn vào trong chén hắn.
Triển Chiêu híp mắt, “Hạnh Nhi kia cứ nhìn ngươi hoài, sao ngươi không để ý người ta?”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên cười cười, “Hai bên ngươi cũng mọc thêm không ít mắt.”
Triển Chiêu chớp chớp mắt, giơ tay chỉ vào, “Mắt ta to! Tầm mắt rộng.”
Bạch Ngọc Đường nhìn vào đôi mắt mèo đang trừng to của hắn, gật đầu, “Đúng là to.”
Hai người đối diện nhau nhìn sâu vào mắt nhau, hai cung nữ phía sau nhìn thấy mà thất thần va vào nhau, khay không cầm chắc, ngay cả đĩa nhỏ chứa thức ăn cũng rơi xuống.
Cung nữ thái giám một bên toàn bộ hít một ngụm khí lạnh…
Bất quá Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều vươn tay, mỗi người tiếp được một khay, canh cũng không tích ra ngoài một giọt.
Triển Chiêu đưa khay qua cho một cung nữ đã kinh hoàng tuôn ra một thân mồ hôi, cười đến nhu hòa, “Cẩn thận chút a, ta vừa làm đổ rượu xuống, mặt đất trơn.”
Cung nữ nọ hai gò má đỏ bừng, vội vã cảm kích mà giơ tay ra nhận, cung nữ bên cạnh cũng vội tiếp nhận khay trong tay Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu —— Tốt bụng quá.
Triển Chiêu nhướng mi một cái —— Đây gọi là biết cách làm người!
Bao Chửng dở khóc dở cười lắc đầu —— Hai người này đúng là không coi ai ra gì.
Triệu Trinh nâng chén hiếu kỳ nhìn Bao Chửng —— Hai vị này của quý phủ có quan hệ gì?
Bao Chửng còn chưa kịp trả lời, Bàng thái sư đã vươn hai nắm tay, hai ngón cái đặt đối diện nhau ngoắc ngoắc.
Vẻ mặt Triệu Trinh —— Thì ra là thế cộng thêm quả nhiên như thế, gật đầu.
Bên kia, Triệu Phổ cầm càng cua nhíu mày nhìn Công Tôn, “Cái thứ này sao mà cứng quá vậy, làm sao mà ăn.”
Công Tôn cầm đũa thật khó khăn móc ra một miếng thịt cua, bị Triệu Phổ giành lấy.
Công Tôn trừng mắt liếc hắn, Triệu Phổ cười xấu xa, “Móc thêm miếng nữa đi, không dính vỏ cứng mà còn không móc được sao.”
Công Tôn đã muốn lấy dấm tạt vào mặt hắn rồi.
Triệu Trinh lại nhìn sang Bao Chửng, lúc này không đợi Bàng thái sư giải thích, Tiểu Tứ Tử đã vươn hai nắm tay múp míp ra, hai ngón cái đối diện nhau, ngoắc a ngoắc.
Triệu Trinh há to miệng —— Cửu hoàng thúc của hắn không phải ghét thư sinh sao?
Bên này quần thần cùng hoàng đế bận rộn liếc qua liếc lại, bên kia, Triển Chiêu đột nhiên dùng khuỷu tay huých Bạch Ngọc Đường bên cạnh.
Bạch Ngọc Đường đảo mắt qua… Chỉ thấy vài bạch y nữ tử phía sau Mục Chiếu Đường dường như không ổn.
.
.
___________________