CHƯƠNG 19
Tam Thập Lục Túc Quỷ Thủ
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe được thanh âm đó, thì biết mình đã gặp phải cao thủ, người này nội lực hẳn là cũng khá thâm hậu, hơn nữa giỏi về dùng khí, khống chế nội kình tương đương chuyên nghiệp.
Bất quá Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không phải tiểu nhân vật, vừa nghe động tĩnh, đại thể liền suy đoán ra đối phương dùng là chiêu gì.
Khi Bạch Ngọc Đường quay đầu lại đồng thời Triển Chiêu không quay đầu lại… Quả nhiên một bóng người đã vòng tới trước cả hai, đứng thẳng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời phát hiện người nọ, nhìn qua, thấy hơi kỳ quái…
Người này mặc một thân đen đúa, hơn nữa không phải đen như y phục dạ hành, mà là một bộ y phục đen có tay áo rất rộng, trên đầu quấn vải đen, chỉ lộ ra hai con mắt, từ miếng vải đen có thể thấy được đường viền khuôn mặt đặc biệt góc cạnh lại gồ ghề… Dường như bên trong vải trùm còn đeo mặt nạ.
Hai người đều vô thức liếc nhìn nhau —— Xem ra đoán không sai.
Người nọ đặt tay sau lưng đứng trước mặt cả hai, vóc dáng không cao, cũng không quá cường tráng, nhưng tựa hồ công phu cao vô cùng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không thể nghĩ ra trên giang hồ từ khi nào xuất hiện một người như thế, có nội lực thế này, hẳn là lão nhân.
Trong khoảng thời gian rất ngắn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi suy nghĩ một chút, đương nhiên… hai người bọn họ căn bản không cần nói ra miệng đại thể cũng biết được đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mi —— Không bằng cược một ván.
Triển Chiêu biểu thị đồng ý.
“Thế nào, tại sao không lấy gương mặt thật ra gặp người?” Triển Chiêu mỉm cười, hỏi hắc y nhân nọ, “Hoàng tiểu thư.”
…
Một câu nói, quả nhiên, chỉ thấy hắc y nhân hơi chấn động, cười nhạt, “Quả nhiên rất thông minh.”
Nói xong, ả giơ tay nhẹ nhàng kéo lên, miếng vải đen quấn trên đầu bị kéo đi, phia dưới là một cái mặt nạ quỷ màu trắng, cũng lấy xuống, gương mặt dưới lớp mặt nạ, dĩ nhiên chính là Hoàng Thụy Vân.
Hoàng Thụy Vân không phải bị Mục Chiếu Đường bắt cóc cùng với nương của nàng rồi sao, nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện, còn là võ lâm cao thủ.
Đối phương dường như cũng có chút không rõ, nhìn nhìn Triển Chiêu rồi lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Hai ngươi, làm thế nào đoán được thân phận của ta?”
Triển Chiêu nói, “Nội lực của ngươi đã cao như vậy, ngày đó chúng ta theo dõi các ngươi tới ngõ sau, trùng hợp gặp được một màn Mục Chiếu Đường bắt cóc các ngươi, hẳn ngươi biết chúng ta ở đó rồi đúng không?”
Hoàng Thụy Vân đương nhiên không phủ nhận, “Ta tự thấy một màn đó đã diễn không hề tỳ vết.”
“Tỳ vết thì không có.” Triển Chiêu giơ hai ngón tay —— Ngươi có hai điểm bại lộ!
Hoàng Thụy Vân thật ra cũng không nóng nảy, xòe tay, “Nguyện ý nghe giải thích.”
“Đầu tiên!” Triển Chiêu thu lại một ngón tay, “Ngươi căn bản không mang thai, tại sao phải gạt Tào Kiếm và cha ngươi là ngươi mang thai, rõ ràng là đang gia tăng lợi thế để Mục Chiếu Đường uy hiếp hai người bọn họ.”
Hoàng Thụy Vân suy nghĩ một chút, hiểu rõ cười, “Nga… cũng đúng a, thiếu chút nữa đã quên, các ngươi có một thần y đi theo, chuyện mang thai này, gạt được người thường nhưng không gạt được lang trung. Vậy thứ hai là gì?”
“Thứ hai, Hoàng lão gia tử nhắc tới, nha hoàn kia là ngươi bóp chết, trước kia lúc chúng ta đến thăm Hoàng phủ, Hoàng lão gia tử cũng không biết người chết không phải Tào Kiếm.” Triển Chiêu nói không nhanh không chậm, “Có thể thấy được là sau đó ngươi nói cho ông ta, mà nha hoàn đã sớm chết đi kia, rõ ràng là trúng độc chết, tại sao ngươi lại nói nàng ta là bị bóp chết?”
Hoàng Thụy Vân nhíu mày, “Biết được không ít.”
“Suy nghĩ đơn giản một chút, tất cả nghe ra đều là trạng huống đột phát, nhưng trên thực tế, các ngươi đã sớm vạch ra kế hoạch, mục tiêu chính là cả nhà Hoàng viên ngoại.” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Hoàng Thụy Vân tốt xấu gì cũng là thân sinh nữ nhi của Hoàng viên ngoại, ám sát Triệu Phổ đó là tội sao trảm cả nhà, Hoàng Thụy Vân là một tiểu thư khuê các, hơn nữa láng giềng đều nói nàng rất hiếu thuận, sao có thể làm ra chuyện này? Vì vậy lý do ta có thể nghĩ đến chỉ có một, ngươi là giả.”
Hoàng Thụy Vân cười vỗ vỗ tay, “Quả nhiên thông minh thông minh, rất giống nương ngươi a.”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, kẻ này là ai? Nhận thức nương hắn?
“Ngươi là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi ả, nương của Triển Chiêu là nữ hiệp Ân Lam Từ, người biết không nhiều, bất quá cũng không tính là bí mật, nhưng… không biết ả có biết ngoại công của Triển Chiêu là Ân Hầu hay không?
Nhưng nếu kẻ này là cao thủ ngang hàng với Ân Lam Từ, vậy có chút phiền phức rồi.
“Không cần biết ta là ai.” Hoàng Thụy Vân vươn tay, từ bên hông lấy ra một cái bao tay màu đen đeo vào, dưới ánh trăng, trên bao tay phiếm lên nhiều điểm u quang màu lục, thoạt nhìn thập phần quỷ dị.
Triển Chiêu hơi sửng sốt, trong nháy mắt nhớ tới một loại người, vươn tay nhẹ nhàng chắn trước Bạch Ngọc Đường, “Tam Thập Lục Túc, Quỷ Thủ Võng Lượng.”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái.
“Ha ha!” Hoàng Thụy Vân cười to hai tiếng, “Hảo tiểu tử, có kiến thức.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ không ổn, kẻ này, vô luận tướng mạo sẵn có của ả là ai, nhưng rất có địa vị.
Tam Thập Lục Túc, kỳ thực không phải ba mươi sáu tinh túc, cũng không phải ba mươi sáu người, mà là một người, chính là Quỷ Thủ Võng Lượng.
Kẻ này, quả thật cùng niên đại với bậc phụ bối của Triển Chiêu bọn họ, Tam Thập Lục Túc, và Cửu Khuyển Nhất Ngao có tính chất cũng khá giống nhau.
Chuyện kể rằng năm xưa có một cao thủ Tây Vực được gọi là quỷ lão, hắn có một bộ kỳ công căn cứ theo ba mươi sáu tinh túc, phân biệt dạy cho ba mươi sáu đồ đệ, có luyện chưởng, có luyện thoái, có luyện khí. Nhưng đợi khi các đồ đệ luyện hai mươi năm võ công đại thành, sẽ toàn bộ tẩu hỏa nhập ma cuồng táo không thôi. Lại đem ba mươi sáu đồ đệ nhốt vào cùng một mật thất, để bọn họ tự giết lẫn nhau, giết chết ba mươi lăm người, một người cuối cùng còn lại, sẽ có toàn bộ võ công của ba mươi sáu tinh túc, cũng nhận được toàn bộ nội lực của ba mươi lăm người kia, trở thành cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng cũng có một khuyết điểm, đó là sau khi võ công đại thành, tính cách ngoan lệ thủ đoạn độc ác. Tam Thập Lục Túc là một môn phái quỷ dị, đại đại tương truyền, mỗi một niên đại đều sẽ thu ba mươi sáu đồ đệ, sau khi luyện thành sẽ chết đi ba mươi lăm, vòng đi vòng lại, trên giang hồ, tương đương thần bí.
Triển Chiêu trước đây từng nghe người trong Ma cung nhắc tới, Tam Thập Lục Túc đời này là một nữ nhân gọi Quỷ Thủ Võng Lượng, không ai gặp qua tướng mạo thật của ả, thân phận thần bí, cũng không đi lại trên giang hồ, nhưng võ công cực cao. Nữ nhân này tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Nhưng lại mang theo hoa túy tâm và tác mệnh phù? Lẽ nào đã nương nhờ vào Mục Chiếu quốc…
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cản trước mình, hắn cũng từng nghe tới Tam Thập Lục Túc Quỷ Thủ Võng Lượng, cũng không biết rốt cuộc võ công thế nào, ý của Triển Chiêu tức là bảo cứ để hắn lên, bèn thấp giọng hỏi Triển Chiêu, “Nắm chắc bao nhiêu phần?”
Triển Chiêu lắc đầu, nội lực kẻ này hiển nhiên trên hai người bọn họ, công phu không quen lại chưa từng giao thủ, không quá nắm chắc.
“Không cần đẩy qua đẩy lại, cả hai cùng lên đi.” Hoàng Thụy Vân cười đến âm trầm, “Đưa các ngươi ra đi cùng một lúc.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không phải tay mơ, Hoàng Thụy Vân này quá mức kiêu ngạo rồi, mặc kệ ả có chiến thuật tất thắng hay không, nhưng đã thành công chọc giận hai người.
Triển Chiêu nhướng mi với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu, lui về sau một bước, lần này nhường Triển Chiêu tới.
Hoàng Thụy Vân cười lạnh một tiếng, “Tiểu tử vô tri!” Nói xong, vung hai tay, lục sắc u quang trên bao tay dĩ nhiên lưu lại những vết lốm đốm màu lục trong không trung.
Triển Chiêu từng thấy rất nhiều loại võ công bàng môn tả đạo này, loại này kỳ thực là một loại độc chưởng, gọi là độc xúc, nọc độc tẩm thấu trong bao tay, cộng thêm chưởng lực, sẽ khiến độc giống như có xúc tu mà trải ra, có thể nói khó lòng phòng bị. Hơn nữa Tam Thập Lục Túc vốn dĩ sở trường về độc công, loại độc này, nhất định là kịch độc có thể đẩy người ta tới chỗ chết.
Bạch Ngọc Đường ở phía sau có chút lo lắng, kỳ thực hắn muốn thay thế Triển Chiêu xuất chiến, dù sau hắn cũng có nội kình thuần hàn của Thiên Tôn, đối phó độc có chút ưu thế.
Đang lo lắng, chỉ thấy Hoàng Thụy Vân đã thần không biết quỷ không hay lẻn tới sau lưng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày, người này nội lực thật cổ quái.
Bất quá Triển Chiêu lúc nãy đã kiến thức nội kình của ả, cho nên vẫn chưa để ả đắc thủ, cũng không biết là do lòng tự trọng quá mạnh hay vì cái gì… thủy chung hắn không hề rút kiếm, mà là tay không đối phó Hoàng Thụy Vân.
Bạch Ngọc Đường âm thầm kinh hãi —— Triển Chiêu quả thật trong xương có ngạo khí, nhưng hắn ngạo thì ngạo, cũng không ngốc. Hoàng Thụy Vân tuy dùng tay không nhưng bao tay độc là binh khí của ả, Triển Chiêu dùng cự khuyết đánh cũng là đương nhiên, lẽ nào…
Trong đầu Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên lóe lên linh quang, con mắt cũng sáng lên, con mèo này —— Có tính toán.
Triển Chiêu thi triển khinh công tránh chiêu của Hoàng Thụy Vân, khinh công cao cũng khiến Hoàng Thụy Vân âm thầm nhíu mày, “Công phu không tồi a, Ân Lam Từ dạy dỗ? Tuổi còn nhỏ, cũng coi như hiếm có.”
Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu ra —— Ả không biết quan hệ giữa Triển Chiêu và Ân Hầu.
Triển Chiêu cong khóe miệng… Đột nhiên giơ tay vỗ tới một chưởng.
Hoàng Thụy Vân sửng sốt —— Tiểu tử này muốn chết?
Hoàng Thụy Vân biết chưởng của mình là độc chưởng, Triển Chiêu thì chỉ là chưởng không, sau khi đụng vào Triển Chiêu chắc chắn phải chết, còn dùng chiêu này, chẳng lẽ có trá?
Ngay khi song chưởng sắp chạm nhau, Hoàng Thụy Vân hơi triệt chưởng lui về sau, dường như có sở do dự.
Mà lúc này, trên mặt Triển Chiêu có một tia tiếu ý nhàn nhạt.
Hoàng Thụy Vân thấy rõ, Triển Chiêu có thể nói là trời sinh đã có gương mặt tươi cười, luôn mang dáng vẻ cười tủm tỉm tâm tình không tồi, đôi mắt thường ngày vừa to vừa linh, lúc cười thì trong sáng khiến người ta an tâm… Nhưng lúc này cười lên, trong mắt tràn đầy ý xấu.
Hoàng Thụy Vân theo bản năng khựng lại, Triển Chiêu chờ chính là khoảnh khắc ả hai lần khựng lại này, chỉ thấy hắn đột nhiên run tay áo lên, có vật gì đó từ trong tay áo vẩy ra, tựa hồ là một ít bột phấn màu bạc lấp lánh, theo nội lực của Triển Chiêu khu sử, trực tiếp bay lả tả rắc lên bao tay của Hoàng Thụy Vân, đồng thời… bột phấn bạc hầu như phủ đầy toàn bộ bao tay, Triển Chiêu mang theo chưởng phong, xoay người nhảy lên giữa không trung, giơ tay búng một tiếng thật vang.
Hoàng Thụy Vân cau mày, hai tay nổi lên hỏa diễm màu lam.
Hoàng Thụy Vân vội vung tay, đôi bao tay đen rơi trên mặt đất, hỏa diễm đã bốc lên rất cao, rất nhanh thiêu thành tro tàn.
Hoàng Thụy Vân trừng hai mắt thật to tàn bạo nhìn Triển Chiêu, “Hỏa chưởng? Công phu này ngươi học được từ đâu? Trên giang hồ người biết dùng hỏa chưởng cũng không nhiều.”
Một nhúm lân phấn, kỳ thực là vừa nãy Hồng di nhét vào túi trong tay áo của hắn, Triển Chiêu lãnh tâm nói, ngươi đương nhiên không biết ta có hỏa yêu tương trợ! Tuổi của ngươi nhỏ hơn Hồng di ta nhiều.
“Bất quá.” Hoàng Thụy Vân đột nhiên rụt hai tay vào trong tay áo, lúc lần nữa vươn ra, hai tay đã biến thành màu đen, hơn nữa trên tay có u quang lục sắc, xem ra song chưởng của ả đã luyện thành độc chưởng.
Triển Chiêu nhíu mày lắc mình tránh khỏi độc chưởng mà ả chưởng tới trước mặt, cũng không tiếp tục chơi đùa nữa, vừa nãy đã thử qua, công phu của quỷ thủ này rất cao rất quái lạ, nhưng Triển Chiêu tự tin mình có thể đối phó, hai người lại đánh nhau. Chỉ chớp mắt đã qua gần trăm chiêu, quỷ thủ thật đúng là không chiếm thượng phong, Triển Chiêu tinh quái ranh ma, giảo hoạt như con báo, có vài lần Hoàng Thụy Vân thiếu chút nữa đã bị hắn tính toán đắc thủ, bị rối loạn trước tiên, dĩ nhiên là ả.
Hoàng Thụy Vân thối lui hai bước, đột nhiên biến chiêu…
Triển Chiêu thấy vậy cẩn thận thăm dò, tại sao đột nhiên lại biến chiêu?
Thăm dò một lúc mới biết được, Hoàng Thụy Vân vừa nãy dùng chưởng, bây giờ dùng chân, trên người ả có công phu của Tam Thập Lục Túc, như vậy nhiều kiểu đổi tới đổi lui, nội lực của ả lại cao hơn mình, Triển Chiêu không có phần thắng.
Bạch Ngọc Đường cũng ở phía sau, nhìn ra một ít mánh khóe —— Công phu của Hoàng Thụy Vân này dường như có cổ quái, tại sao nội kình càng đánh càng mạnh?
Có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng Triển Chiêu quá tập trung về việc thắng nhờ chiêu số, mà quên nội kình của Hoàng Thụy Vân biến hóa, nguyên bản Tam Thập Lục Túc là võ công gian tà, thập phần thâm độc.
Mặt khác, Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện, công phu của Tam Thập Lục Túc rõ ràng có kẽ hở, chính là ba mươi sáu loại công phu dù sao cũng là do ba mươi sáu người bất đồng luyện thành, kết hợp trên một người, lúc chuyển hoán sẽ có một chút sơ hở và chần chờ, mà trong nháy mắt chần chờ đó, chính là cơ hội tốt nhất để đánh bại ả.
Bạch Ngọc Đường trong lòng sáng tỏ, mình có thể phát hiện, nhất định Triển Chiêu cũng có thể phát hiện, thế nhưng… Nếu như Triển Chiêu thừa dịp đó công kích nhược điểm của ả, có thể nào lại trúng cái tròng của đối phương hay không?
Lúc này, lúc Hoàng Thụy Vân đột nhiên lại biến chiêu, xuất hiện đình trệ rất rõ ràng, Triển Chiêu đột nhiên lách sang bên hông, dường như muốn xuất chiêu.
Hoàng Thụy Vân tại không trung vặn người chờ đợi…
Nhưng ngay sau đó, Triển Chiêu đột nhiên lui ra vài bước, vuốt cằm suy nghĩ, ‘Người này thật là âm hiểm, có phải ả gạt ta không?’
Hoàng Thụy Vân bị Triển Chiêu không theo lẽ thường làm cho hơi khựng lại, thậm chí đấu pháp có chút bốc đồng của hắn đã chọc cho ả tức giận tới mức giậm chân, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng âm thầm gật đầu, “Con mèo này thông minh!”
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, Triển Chiêu cười, biến chiêu, tới chiêu Thái cực khởi thức.
Hoàng Thụy Vân sửng sốt, “Ngươi muốn làm gì?”
Triển Chiêu cười, “Ta biết nguyên lý của Tam Thập Lục Túc là cái gì rồi, tin đồn giết chết ba mươi lăm đồng môn rồi bản thân mình nhận được nội lực của đồng môn, cái này chỉ là âm mưu che mắt mà thôi. Đầu tiên, cách nói sát nhân lấy nội lực này khó mà thông suốt, không có khả năng nội lực trống rỗng chảy vào cơ thể ngươi, chỉ có thể nói, đặc điểm nội công của Tam Thập Lục Túc là càng đánh càng mạnh!”
Hai hàng lông mày của Hoàng Thụy Vân nhíu chặt —— Triển Chiêu, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Sinh ra từ đâu? Cũng quá thông minh rồi.
“Nhưng ta tin tưởng trên đời này tất cả đều có qua có lại, không lý nào chỉ tăng mà không có giảm.” Triển Chiêu nhoẻn hai bên khóe miệng, “Nội kình của ngươi càng lúc càng mạnh nhưng động tác thì lại chậm hẳn, không phải công phu Tam Thập Lục Túc chuyển biến cần thời gian, mà là các đốt xương của ngươi không thể chịu đựng được nội kình mạnh như vậy. Nói cách khác, ngươi muốn kéo dài thời gian để giết ta, bởi vì ngươi biết nội kình của ngươi mạnh hơn ta, nhưng kỳ thực cũng là đang kéo dài thời gian để giết bản thân mình, bởi vì ngươi rất khó đảm bảo thời gian ta có thể chống đỡ lâu hơn, hay ngươi có thể chịu đựng lâu hơn. Bất quá ta nhắc cho ngươi biết, chúng ta có hai người, chờ ta mệt mỏi lại đổi để Bạch Ngọc Đường lên, hắn kéo dài thời gian ta có thể hồi phục nguyên khí, lúc hẳn nghỉ ngơi chúng ta lại đánh tiếp! Bất quá xem ra ngươi không thể tiếp tục quá ba canh giờ, nhất định nội kình không chỗ trút xuống, khớp xương đứt đoạn bạo liệt mà chết, đánh tiếp, thắng được khẳng định không phải ngươi.”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên gật đầu, chính là như thế.
Nét mặt Hoàng Thụy Vân thay đổi, cuối cùng, nở một nụ cười, “Vậy nếu đêm nay, không chỉ có mình ta thì sao?”
Sau đó, chỉ thấy ả đột nhiên giơ tay vỗ vài cái… qua một hồi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chợt nghe xung quanh truyền đến tiếng bước chân.
Hai người quay lại đứng kề bên nhau, liền thấy xung quanh bị một đám hắc y nhân vây quanh.
Triển Chiêu hơi sửng sốt, trang phục của những người này, là thủ hạ của Diêu Tố Tố, hắn nhịn không được hỏi, “Các ngươi không phải người của Diêu Tố Tố sao?”
“Diêu Tố Tố phản bội Miễn quốc…”
“Ngươi nói dối.”
Không đợi Hoàng Thụy Vân nói xong, Triển Chiêu đã lên tiếng.
Hoàng Thụy Vân sửng sốt, “Cái gì?”
“Diêu Tố Tố tuyệt đối sẽ không phản bội Miễn quốc.” Triển Chiêu nói rất thẳng thắn, “Không ai có thể bức nàng tận trung với cương vị, trừ phi có ơn với nàng, mà người có ơn với nàng, vô luận là lý do gì, nàng đều sẽ không phản bội.”
“A.” Hoàng Thụy Vân cười lạnh một tiếng, “Ngươi rất thân với nàng ta?”
Triển Chiêu không lên tiếng, nhưng trong lòng hiểu rõ —— Đây là giáo điều của Ma cung, việc mà Ân Hầu coi trọng nhất! Người của Ma cung, cừu phải báo, ơn càng phải báo, quyết không được lấy oán trả ơn. Diêu Tố Tố cũng là Diêu Thanh, như vậy nàng là người của Ma cung, lý do mà nàng thuần phục Miễn quốc chỉ có một, ân tình. Cũng chính vì đạo lý này, nàng tuyệt đối không phản bội, nói cách khác…
“Ngươi mới là kẻ phản bội Miễn quốc.” Triển Chiêu lạnh lùng nói, “Ngươi có liên hệ với Mục Chiếu quốc, là gian tế Mục Chiếu quốc xếp vào Miễn quốc, Diêu Tố Tố còn có chỗ dùng, ngươi sẽ không đơn giản giết nàng, ngươi nhốt nàng ở đâu?”
Hoàng Thụy Vân không nói, nhìn Triển Chiêu một lúc lâu, “Vẫn là câu kia, kẻ thông minh, mệnh đoản!” Nói xong, giơ tay ra hiệu cho đông đảo hắc y nhân xung quanh, “Lên đi!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc này mới phát hiện, tổng cộng có ba mươi sáu nữ nhân, mỗi người trên tay đều có quang điểm lục sắc… Hai người trong nháy mắt minh bạch, vây quanh bọn họ, chính là ba mươi sáu đồ đệ mà Hoàng Thụy Vân, cũng là Quỷ Thủ thu nhận, công phu của các ả, cũng là Tam Thập Lục Túc… vì vậy, khó đối phó rồi.
Lúc này, chợt nghe có một thanh âm truyền đến, “Ân, biểu hiện tốt hơn dự liệu của ta, nếu luận đơn đả độc đấu, dĩ nhiên có thể thu thập Quỷ Thủ, thiên phú trí mưu hoàn toàn không thua gì Ngọc Đường, hảo!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa nghe thanh âm này, tâm tình liền buông, đặc biệt nhẹ nhõm.
Quả nhiên, một thân ảnh bạch sắc đáp xuống phía trước hai người.
Hoàng Thụy Vân cau mày, “Ngươi là ai, đừng quản nhàn…”
Chữ “sự” còn chưa kịp nói, Hoàng Thụy Vân há to miệng, nhìn chằm chằm sợi tóc màu ngân bị gió đêm thổi bay của bạch y nhân.
Ai tới? Đương nhiên là Thiên Tôn rồi.
Lại nói, Thiên Tôn đã sớm phát hiện có người theo dõi Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, cảm thấy kẻ theo dõi này có chút quen mắt, lo lắng cho an toàn hai đứa trẻ, vì vậy theo tới, tới rồi mới phát hiện, là Tam Thập Lục Túc Quỷ Thủ.
Thiên Tôn nguyên bản muốn xem Triển Chiêu có thể chống đỡ bao lâu, được khoảng ba trăm chiêu cũng là không tồi, đến lúc đó mình sẽ ra tay. Nhưng không ngờ Triển Chiêu dĩ nhiên có biện pháp thắng Quỷ Thủ này, điều này làm cho Thiên Tôn rất kinh hỉ, giống như Bạch Ngọc Đường, không chỉ có thiên phú cao, còn rất thông minh, có linh khí.
Thiên Tôn nhìn nhìn những nữ tử trẻ tuổi trên người mang độc vây xung quanh, lắc đầu, “Đường ngang ngõ tắt, hại người hại mình.”
“Các hạ muốn nhúng tay vào chuyện này?” Quỷ thủ thoáng lui về sau một bước, nhìn trái phải rồi nhìn Thiên Tôn nói, “Đại nhân vật đại giá quang lâm, xem ra sẽ kinh động giang hồ rồi.”
“Ngươi hại người quá nhiều.” Thiên Tôn cũng không nói nhiều, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Cần chết hay sống?”
Triển Chiêu vội nói, “Cần ả khai ra Diêu Tố Tố thân ở nơi nào.”
Thiên Tôn mỉm cười —— Triển Chiêu quả thật rất giống Ân Hầu lão quỷ, ranh ma còn biết mặc cả, một câu “Cần ả khai ra Diêu Tốt Tố”, cũng không nói cuối cùng sẽ lưu người sống.
Nói cách khác, Triển Chiêu là đang bàn điều kiện với Hoàng Thụy Vân, ngoại trừ khai ra tung tích của Diêu Tố Tố, muốn giữ mạng, vậy lấy đầu mối khác ra trao đổi, bằng không, chắc chắn là phải chết.
Hoàng Thụy Vân tự nhiên không ngốc.
Lúc này, một hắc y nữ tử cách Thiên Tôn không xa đột nhiên giơ kiếm đâm về phía hắn… Nhưng Thiên Tôn cũng không thèm liếc nhìn một cái, chỉ phẩy tay áo.
Ả kia đột nhiên kêu thảm một tiếng, ngã ra đất.
Những người gần đó cả kinh lui ra sau vài bước, trên người nữ tử quỳ rạp trên mặt đất kia xuất hiện vài vết rạn, quanh thân hàn khí tuôn trào, nội kình thuần hậu, không cách nào hình dung.
Triển Chiêu âm thầm líu lưỡi —— Nội lực thật đáng sợ.
Quỷ thủ mặt mũi trắng bệch, “Diêu Tố Tố tại rừng hoa đào đông ngoại ô, trong căn hầm dưới gốc cây đào lớn nhất, nàng ta bị thương.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời thở phào, quả nhiên không chết.
Thiên Tôn khẽ híp mắt chờ đợi, ý là —— Còn gì nữa?
Quỷ thủ lắc đầu, “Ta… cái gì cũng không biết.”
Vừa dứt lời, Thiên Tôn biến mất.
Quỷ thủ sửng sốt, liền cảm giác trên đỉnh đầu bị một bàn tay ấn xuống, ả sợ tới nỗi kêu thét lên, “Đừng! Ta nói, nếu như các ngươi không mau đi cứu Triệu Phổ, đêm nay hắn nhất định phải chết!”
Ả vừa dứt lời, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc nhảy dựng, “Cái gì?!”
.
.
____________________