CHƯƠNG 20
Độc kế
.
Quỷ Thủ nọ bị Thiên Tôn hù dọa một chút, ba hồn bảy vía đều bay ra, vì tự cứu mình, liên tục hô to bảo bọn Triển Chiêu mau đi cứu Triệu Phổ, nếu không Triệu Phổ chết chắc.
“Hoàng viên ngoại rốt cuộc muốn hại Triệu Phổ thế nào?” Triển Chiêu thủy chung nghĩ không ra, Quỷ Thủ giả trang Hoàng Thụy Vân lâu như vậy, nhất định biết, hỏi ra có thể đúng bệnh kê đơn!
“Cụ thể… ta cũng không quá rõ ràng.”
“Ngươi muốn chết?” Bạch Ngọc Đường lạnh giọng hỏi ả.
“Ta chỉ biết là, hình như có liên quan tới đao của Triệu Phổ…” Quỷ Thủ trả lời, “Ta chỉ biết như vậy thôi!”
Triển Chiêu nhíu mày suy nghĩ một chút, “Đao?”
“Tân Đình Hậu?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— Đao của Triệu Phổ là yêu đao Tân Đình Hậu, nặng không gì sánh được, lực sát thương kinh người, nhưng thanh đao đó có liên quan gì tới Hoàng viên ngoại? Thanh đao đó tương truyền là năm xưa Trương tam gia (Trương Phi) từng dùng, giết chóc rất nhiều yêu khí rất nặng, hình như chỉ có mình Triệu Phổ có thể trấn được.
Bất quá Hoàng viên ngoại chỉ là một người dệt vải bán vải, làm thế nào lại có quan hệ với Tân Đình Hậu của Triệu Phổ?
“Triệu Phổ đang ở đâu?” Thiên Tôn hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Lúc này hẳn là mọi người đang phân công nhau đi tìm Thanh di…
Triển Chiêu vừa nghĩ tới thì lại thấy rối bời.
Thiên Tôn ra hiệu cho hai người trước tiên hãy đi cứu Triệu Phổ, hắn thu thập Quỷ Thủ xong, sẽ tìm Thanh di mang về Khai Phong phủ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội trở lại Khai Phong phủ.
Hai người vừa đi, Thiên Tôn lại liếc xuống nhìn Quỷ Thủ.
Quỷ Thủ phủ phục trên mặt đất cầu xin tha thứ, “Thiên Tôn tha mạng a…”
Thiên Tôn không thèm nhìn ả, “Cho ta một lý do để tha cho ngươi.”
“Ta… ta sẽ không hại người nữa!” Quỷ Thủ liên tục run rẩy.
“Vậy những người trước đây bị ngươi hại thì tính toán thế nào?”
“Ta không hại bao nhiêu người…”
Quỷ Thủ còn chưa dứt lời, Thiên Tôn lắc đầu, giơ tay vỗ lên đầu ả, “Tam Thập Lục Túc cái gì, đường ngang ngõ tắt.”
Vừa dứt tiếng, chỉ thấy Quỷ Thủ bịch một cái nằm dài trên mặt đất, nhưng lại không chết… mà thân thể của ả cấp tốc xảy ra biến hóa, giống như đột nhiên trở nên già cỗi, sắc mặt biến thành màu xám, da nhăn nheo.
Những đồ đệ còn lại hai mặt nhìn nhau.
Thiên Tôn nhìn đảo qua những người đó, “Không muốn giống như ả, thì tự phế võ công, trải qua cuộc sống của người thường đi.”
Nói xong… Thiên Tôn không còn hình bóng.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một đường chạy về, cũng không thể đợi về tới Khai Phong phủ, ném tên lệnh liên lạc lên trời.
Trong Khai Phong phủ.
Tiểu Tứ Tử tựa bên cửa sổ nhìn thấy pháo hoa chói mắt ở xa xa, chỉ vào nói với Công Tôn, “Phụ thân, nhìn kìa, pháo hoa kìa!”
Công Tôn tiến tới nhìn thoáng qua, thở phào nhẹ nhõm, có thể là bọn Triển Chiêu đã tìm được Diêu Tố Tố… Y từ nãy tới giờ mí mắt cứ nháy liên hồi, ngồi lâu như vậy nhưng căn bản không thể nào tập trung tinh thần, cả đầu óc đều lo lắng sợ tên lưu manh Triệu Phổ gặp phải nguy hiểm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy về tới cổng thành, tất cả mọi người đã từ bốn phương tám phương chạy đến.
Ân Hầu ngồi xổm trên cổng thành, nhìn xuống, hỏi Triển Chiêu, “Thanh di ngươi đâu?”
“Đã tìm được rồi, Thiên Tôn đi cứu người rồi.” Triển Chiêu nhìn khắp nơi, “Triệu Phổ đâu?”
Ân Hầu ngẩn người, nhảy xuống, “Triệu Phổ?”
Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương cũng tới, còn có mọi người của Khai Phong phủ thấy được tín hiệu liên lạc báo tìm được người nên chạy trở về… duy độc thiếu Triệu Phổ, còn có Hồng Cửu Nương.
Triển Chiêu thấy Triệu Phổ không tại, sốt ruột.
Âu Dương bèn hỏi xảy ra chuyện gì, Bạch Ngọc Đường đem mọi chuyện kể sơ lược một lần.
Âu Dương gãi đầu, “Tân Đình Hậu với vải vóc có liên quan gì?”
“Tỉnh đao…”
Trâu Lương từ trước tới nay có cho vàng cũng khó nạy miệng, đột nhiên há mồm thốt ra hai chữ.
“Tỉnh đao?” Triển Chiêu thắc mắc, bọn họ nhiều người như vậy, ngoại trừ những người theo Triệu Phổ, những người khác cũng chưa từng thấy Triệu Phổ chân chính dùng Tân Đình Hậu chiến tranh, nói thật, ngõ hẻm ở Khai Phong phủ hẹp như vậy, Tân Đình Hậu chưa chắc có thể thi thố.
“Ai nha!” Âu Dương giậm chân, “Đúng rồi!”
“Tình huống gì vậy?” Triển Chiêu bảo hắn nói cho rõ.
“Vương gia cơ bản khi đối phó cường địch hay muốn mau chóng giải quyết mới có thể dùng Tân Đình Hậu.” Âu Dương giải thích, “Thanh đao Tân Đình Hậu đó rất quỷ dị, bình thường đều ngủ say, cần phải tỉnh đao.”
“Tỉnh đao, là dùng máu sao?” Bạch Ngọc Đường cũng giỏi dùng đao, có một vài phương diện cũng có kinh nghiệm, yêu đao đại thể thị huyết, duy nhất có thể khiến đao an tĩnh nghe lời, cũng chỉ có máu của chủ nhân.
“Thanh đao đó cực độ thị huyết, một khi đại khai sát giới thì nằng nặc ăn no mới chịu bỏ qua, cho nên mỗi lần trước khi vương gia dùng đao, đều sẽ dùng một chút máu để thức tỉnh nó, nó liền thành thật nghe lời.”
“Vậy chẳng phải mỗi lần đều dùng rất nhiều máu?” Triệu Phổ nhíu mày.
“Tỉnh đao chỉ cần chút xíu máu là đủ rồi, vị trí mà chuôi đao tương tiếp với thân đao của Tân Đình Hầu có một khe nhỏ, rất sắc bén cũng rất mỏng, nhẹ nhàng chạm vào sẽ chảy máu, vương gia đã quen rồi, hơn nữa một năm hắn mới khai đao vài lần a, lại không có trận lớn gì cần đánh!”
“Vậy tỉnh đao có liên quan gì tới Hoàng viên ngoại?” Bạch Ngọc Đường vẫn là người hỏi câu trọng tâm.
“Vương gia dùng vải lụa đen quấn quanh chuôi đao.” Trâu Lương nhăn lại hai hàng lông mày, dĩ nhiên bắt đầu nói thật lưu loát, “Một khi tỉnh đao, trên ngón tay vương gia sẽ bị thương, nên sẽ thuận tay lau máu lên mảnh lụa kia, cho nên thường phải đổi lụa đen quấn trên chuôi đao.”
“Lụa đen kia lấy từ đâu?” Ân Hầu hỏi.
“Đều là hoàng thái phi chuẩn bị cho hắn, đều là vải thuốc, lúc nhuộm thì tẩm vào kim sang dược và một ít dược tề cầm máu…”
“Thứ vải kia không phải mua từ chỗ Hoàng viên ngoại chứ?” Triển Chiêu cũng kinh hãi, “Vậy Triệu Phổ đã đối vải từ khi nào?”
“Sáng nay người của vương phủ vừa đưa vải mới, vương gia đã ngồi trong phòng một hồi.” Âu Dương nhíu mày, “Hắn thích vừa suy nghĩ vừa tự mình quấn chuôi đao.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Ân Hầu lúc này sắc mặt cũng không tốt, “Lập tức đi tìm!”
Mọi người phân công nhau, Ân Hầu gọi Triển Chiêu lại, “Chiêu, ngươi đi Khai Phong tìm Công Tôn.”
Triển Chiêu sửng sốt.
Ân Hầu nhắc nhở, “Sau khi chúng ta tìm được Triệu Phổ, nếu như hắn đã chạm vào chuôi đao, chúng ta sẽ thả tín hiệu liên lạc, ngươi lập tức mang Công Tôn đến!”
Triển Chiêu gật đầu, vội đi về Khai Phong phủ.
Bọn Ân Hầu tản ra, tìm kiếm Triệu Phổ.
.
Mà lúc này Triệu Phổ ở nơi nào?
Trong một cốc tràng phía đông Khai Phong phủ, Triệu Phổ nhíu mày nhìn bọn người đang vây quanh mình.
Tử Ảnh và Giả Ảnh đứng sau lưng hắn.
Vừa nãy ba người một đường tìm ở phía đông, đột nhiên thấy mấy bóng đen lén lút, không biết là cố ý dẫn bọn họ đi, hay là không cẩn thận mà lộ ra, nhưng ba người vẫn đuổi theo.
Quả nhiên, tới cốc tràng, đã bị hắc y nhân trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh.
Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc nhìn nhau —— Mai phục?
Triệu Phổ vuốt cằm suy nghĩ, tựa hồ nghĩ tới gì đó, lại tựa hồ đang đờ ra.
“Vương gia.” Giả Ảnh thấp giọng hỏi, “Đánh hay đi?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bật cười, vươn tay vẫy vẫy Tử Ảnh.
Tử Ảnh và Giả Ảnh đều ngầm hiểu, thối lui sang một bên, Tử Ảnh khom lưng, đồng thời cởi ra nút thắt cột ở trước ngực, đẩy ra đoạn chuôi bọc vải đen thật lớn của Tân Đình Hậu từ sau lưng.
Triệu Phổ giơ tay tiếp được, thuận tay ngăn cản Giả Ảnh đang chuẩn bị ném tên lệnh liên lạc lên trời, “Để ta chơi một hồi đã.”
Tử Ảnh và Giả Ảnh bất đắc dĩ, đành phải đứng một bên chờ, Triệu Phổ có lẽ quá lâu không ra trận, ngứa tay rồi.
Đám hắc y nhân kia rút binh khí, xem ra mục đích đến cũng không hay ho, là chuẩn bị một trận ngươi sống ta chết với Triệu Phổ.
Triệu Phổ cắm Tân Đình Hậu vào lớp cát trước mặt, xuyên qua độ cong giữa chuôi đao và thân đao vừa lúc nhìn đến hàng trăm hắc y nhân ở đối diện, cười nhạt một tiếng, “Mấy trăm tên mà thôi… Mưu kế không tồi, có điều đại gia ta phúc lớn mạng lớn, có thân nhân ban ơn.”
Sau đó Triệu Phổ giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cái khe sắc bén giữa chuôi đao và thân đao, một giọt máu theo khe lõm giữa thân đao… cấp tốc chảy dọc xuống, Tân Đình Hậu vẫn luôn yên lặng, bỗng nhiên giống như dã thú bị đánh thức, tựa hồ có hô hấp. Thanh mã đao ban nãy có vẻ vừa nặng vừa tử khí trầm trầm, trong nháy mắt trở nên thị huyết mà nguy hiểm.
Triệu Phổ đưa ngón tay chậm rãi lướt qua chuôi đao… lau khô vết máu, nắm chặt đao.
Thấy những kẻ đối diện tựa hồ đang thở phào ra, Triệu Phổ cong khóe miệng, dường như đang thủ thỉ với đao, “Đã lâu không uống, ngày hôm nay cho mày uống thống khoái.”
Theo tiếng nói vừa dứt, Tử Ảnh và Giả Ảnh trong nháy mắt nhảy lên thân cây cao, vịn cành cây mà nhìn.
Tử Ảnh đột nhiên vuốt cằm hỏi Giả Ảnh, “Có cảm thấy, Tân Đình Hậu của vương gia hôm nay hơi là lạ không?”
“Thì đó, nhưng mà không thấy nó tức giận ha!” Giả Ảnh cũng lắc đầu.
Phía dưới, Triệu Phổ đã quần thảo thành một đoàn với những hắc y nhân kia.
Ánh đao đen láy cuốn quanh Triệu Phổ, lướt đến đâu thì giết chóc tràn đến đó, những hắc y nhân kia căn bản không thể đến gần, nhưng chúng có thể là tử sĩ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên làm thức ăn cho đao của Triệu Phổ.
Tân Đình Hậu bởi vì được tỉnh đao, cho nên lúc chém tới vẫn tương đối thu liễm, không làm bị thương hàng loạt.
“Đám người này không sợ chết sao?” Giả Ảnh vuốt cằm quan sát xung quanh, “Có phải còn kế gì chưa tung ra hay không?”
“Đúng nga.” Tử Ảnh cũng gật đầu, “Ở đây mới mấy trăm người thôi, làm gì đủ cho vương gia giết, ai chẳng biết hắn có Tân Đình Hậu trong tay, chiến tranh cũng có thể chém giết mấy ngày mấy đêm, đừng nói vài ba trăm người, mấy vạn đại quân cũng chả đủ hắn chém nữa là… Ai ngu ngốc dùng loại kế vây công này a?”
“U.”
Hai người đang nói, phía sau truyền đến thanh âm.
Hai người cả kinh, quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh đỏ tươi tiến tới.
Hồng Cửu Nương khoác vai hai người, cười tủm tỉm nói, “Đó là Tân Đình Hậu của Triệu Phổ sao, thật khí phái a!”
“Hồng di.” Tử Ảnh và Giả Ảnh lập tức ngoan ngoãn gọi.
Hồng Cửu Nương giơ tay xoa mặt hai người, “Ngoan”
Nói rồi, lại úp sấp lên vai Tử Ảnh hiếu kỳ hỏi, “Vương gia các ngươi đánh nhau lợi hại hẳn là không phải bí mật, chỉ có bấy nhiêu đó người ngoại trừ chịu chết còn có thể làm gì chứ? Tên ngu ngốc nào phái nhiều người tới làm thức ăn cho đao vậy a?”
Tử Ảnh và Giả Ảnh cũng cảm thấy có chút kỳ quặc…
Chính lúc này, giữa không trung đột nhiên lóe sáng, một quả tên lệnh bay vút lên nổ tung giữa không trung, tia sáng bắn ra bốn phía.
“Vương gia!”
Giả Ảnh và Tử Ảnh ngẩng đầu… Là Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương đột nhiên xông tới.
“Vương gia, mau dừng tay!” Âu Dương và Trâu Lương muốn chen vào trong đoàn người, nhưng lúc này hắc y nhân cũng vây quanh Triệu Phổ không cho hắn thoát thân, cùng lúc giống như không muốn sống mà ngăn trở Âu Dương và Trâu Lương.
“Không ổn!” Tử Ảnh và Giả Ảnh đứng lên.
“Để đó cho ta.”
Hồng Cửu Nương nói rồi từ giữa Giả Ảnh Tử Ảnh nhảy ra, hai người liền cảm thấy có hồng sắc sa trù nhẹ nhàng lướt qua gò má.
Hồng Cửu Nương đã chui vào đoàn người.
“Giống như con cá!” Giả Ảnh nhịn không được nói, “Khinh công của nàng thật đặc biệt, ở giữa không trung giống như đang bơi trong nước.”
“Phải đó, giống yêu quái.” Tử Ảnh cũng gật đầu.
Triệu Phổ thấy bọn Âu Dương tới, nhịn không được “Chậc” một tiếng, lúc này chợt nghe Hồng Cửu Nương nói vài câu, “Vương gia, chơi đủ rồi thì đừng để người khác lo lắng.”
Triệu Phổ hứng thú thiếu thiếu thu đao lại, thả người nhảy… lẻn tới giữa không trung.
Khi hắn trở mình ra khỏi vòng vây, thuận tay ném Tân Đình Hậu cho Tử Ảnh, Tử Ảnh vừa tiếp được đao, chợt nghe một tiếng “Oanh” thật vang.
Nhìn lại, chỉ thấy đám hắc y nhân kia thật xui, Hồng Cửu Nương đi tới đâu hỏa quang tận trời tới đó.
Đám hắc y nhân kia bốc cháy lăn lộn đầy đất.
Cửu Nương xoa thắt lưng đứng một bên, dụi tắt một quả cầu lửa trong tay, dường như một chút cũng không sợ nóng.
“Hỏa yêu quả nhiên danh bất hư truyền a…” Tử Ảnh lẩm bẩm, “Nàng nhất định đi tới đâu cũng không sợ chết đói, có thể tùy thời tùy chỗ nướng đồ ăn.”
Giả Ảnh bất đắc dĩ lườm hắn một cái, “Trọng điểm suy nghĩ của ngươi tại sao không thể giống như người thường được vậy.”
“Triệu Phổ!”
Chính lúc này, mọi người liền nghe được tiếng hô to của Công Tôn truyền đến.
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Triển Chiêu dẫn theo Công Tôn từ giữa không trung bay xuống, vừa buông tay, Công Tôn bổ nhào tới bên Triệu Phổ.
Triệu Phổ cả kinh, vội tiếp được, ngồi xuống phía sau, ôm gọn Công Tôn trong lòng, miễn cho con mọt sách kia ngã chết.
Công Tôn bổ nhào tới Triệu Phổ, sau đó ôm mặt hắn vừa vén mở mí mắt kiểm tra vừa hỏi, “Ngươi có tỉnh đao chưa?”
Triệu Phổ giật giật khóe miệng, “Tỉnh rồi, không tỉnh làm sao đánh?”
“A…” Công Tôn hít một ngụm khí lạnh, giơ tay rút một mai ngân châm định đâm Triệu Phổ.
“Uy!” Triệu Phổ vội nắm lấy cổ tay y, “Ngươi muốn làm gì?!”
“Đừng nhúc nhích, loại kịch độc này kiến huyết phong hầu*, ta trừ độc cho ngươi!”
*(kiến huyết phong hầu: thấy máu tắt thở, chết trong nháy mắt)
Triệu Phổ giật giật khóe miệng, “Gia kiến huyết một hồi lâu, cũng không phong hầu a!”
Lúc này, Triển Chiêu đã đi tới trước mặt, quan sát tình huống của Triệu Phổ —— Tinh thần sáng láng, hình như không trúng độc a.
Công Tôn lúc này cũng hiểu được, vừa nãy y đang ngồi trong phòng với Tiểu Tứ Tử cùng nhau chờ tin tức, luôn cảm thấy tâm thần không yên, đột nhiên Triển Chiêu lao vào, nói với y, băng vải trên chuôi đao của Triệu Phổ có thể là Hoàng viên ngoại đưa tới, sau đó nói hắn có thói quen tỉnh đao.
Vì vậy Công Tôn cả kinh, nhớ tới những loại thảo dược kia nếu như thêm một chút, thì là kim sang dược, nhưng nếu thêm một loại khác, thì là độc dược kiến huyết phong hầu.
Lần này Công Tôn gấp muốn chết, vừa lúc tên lệnh bắn lên trời… Triển Chiêu dẫn theo y chạy tới, cho nên Tiểu Tứ Tử ở phía sau nhảy tưng tưng nửa ngày, cũng không ai để ý tới bé.
…
“Di?” Công Tôn ngồi trên đùi Triệu Phổ, vươn tay cầm cổ tay hắn bắt mạch, lại vén mí mắt, bảo hắn há mồm thè lưỡi, cuối cùng chính y cũng trợn tròn mắt, “Không trúng độc?”
…
Lúc này, những người khác đều tới đầy đủ.
Bạch Ngọc Đường cũng chạy tới, thấy Triệu Phổ không trúng độc, vô thức nhìn về phía sau hắn, trong tay Tử Ảnh đang cầm Tân Đình Hậu.
Vừa nhìn, mọi người thiếu chút nữa cười văng.
Chỉ thấy Tân Đình Hậu nguyên bản thần khí nổi bật, vải đen quấn quanh chuôi đao, bây giờ đặc biệt “khả ái như đồ chơi trẻ con”. Vải đen quấn chuôi đao biến thành vải trắng, dưới chuôi đao còn cột cái nơ, hai mảnh vải trắng thấp thoáng dựng thẳng, giống như hai cái tai thỏ.
“Ách…” Công Tôn nhìn chằm chằm mảnh vải đó nửa ngày, “Cái này là…”
Triệu Phổ cười, “Nga, sáng nay sau khi vải đen được đưa tới ta vốn đang ngồi trong phòng quấn chuôi đao, có điều Tiểu Tứ Tử bò lên đùi ta nói trông đen thui xấu quá, vì vậy cầm một mảnh vải đen tới, giúp ta quấn chuôi đao, còn cột nơ cho giống con thỏ. Ta định tháo xuống, có điều thời gian cấp bách không kịp làm, bèn nhét vào bọc đưa cho Tử Ảnh, nghĩ đêm nay lại thay.”
Mọi người há to miệng —— Tiểu Tứ Tử!
Triệu Phổ cười, “Ta vừa thấy một đám người dẫn ta tới nơi này, còn có chiến thuật biển người, nhớ tới vải đen và Hoàng viên ngoại, đại khái đã hiểu ra tình hình.”
Nói rồi, hắn vỗ vai Công Tôn, “Thấy con cưng của ta chưa!”
Công Tôn đánh hắn, “Đó là con ta!”
“Ai, như nhau thôi!” Triệu Phổ cười nhăn nhở lộ rõ bản chất mặt dày.
Mọi người thở dài một hơi, đồng thời, trước mắt xuất hiện gương mặt tròn vo đang ngưỡng lên trời cười tủm tỉm, hỏi Triệu Phổ chuôi đao cột hình con thỏ có khả ái hay không của Tiểu Tứ Tử…
Triệu Phổ đại nạn không chết, diệu kế đối phương nghĩ ra cũng không thực hiện được, lại nói, người này đừng xem thường ngày cà phơ cà phất, thời khắc mấu chốt đúng là không thể lừa được hắn, không hổ là lão hồ ly trường thắng bất bại.
.
Trở lại Khai Phong phủ, Thiên Tôn đã cứu Diêu Tố Tố trở về, nàng bị thương, Công Tôn giúp nàng trị liệu.
Hồng di thiêu cho đám thích khách kia nửa sống nửa chết, cũng đều mang về Khai Phong phủ.
Bao Chửng đi ra nghênh đón mọi người, nghe được toàn bộ quá trình, tuy chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió nhưng vẫn tuôn ra một thân mồ hôi lạnh —— Hảo huyền!
Trong viện, mọi người ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử bị mấy ảnh vệ vây quanh, nựng mặt sờ mông đút ăn đủ thứ, nói bé là cát tường tiểu vương gia.
Ngay cả Trâu Lương mặt than cũng nhịn không được lên tiếng, nói với Triệu Phổ đang đắc ý dào dạt, “Oa nhi này bát tự thật vượng! Thích hợp trường kỳ mang theo, pháp bảo tất thắng của quân ta!”
Triển Chiêu tựa trên bàn, vì không ăn cơm tối nên cảm thấy đau tim đau dạ dày, Ân Hầu vừa thấy thì cực đau lòng, vừa định gọi chút đồ ăn, chỉ thấy Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi mang theo vài nha hoàn, đang bưng thức ăn khuya nóng hổi đi vào.
Ân Hầu nhướng mi nhìn Bạch Ngọc Đường —— Ân, rất là có lòng.
Bạch Ngọc Đường đút một viên tôm vào miệng Triển Chiêu, tâm nói —— Nuôi mèo thật ra không khó, cho ăn là được, có ăn ngon thì đặc biệt nghe lời.
Nhìn lại, Triển Chiêu híp mắt hưởng thụ hương vị viên tôm trong miệng, giống như con mèo phơi nắng ban trưa, đích thật là độc nhất vô nhị.
.
.
______________________