Long Đồ Án Quyển Tập Quyển 3 Vụ Án Hoa Túy Tâm Đòi Mạng

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 21

Mưu đồ diệt thành

.

Nhờ một trò đùa nhỏ của Tiểu Tứ Tử mà Triệu Phổ đại nạn không chết, tránh thoát một cuộc ám toán âm hiểm đã được mưu tính khá lâu.

Mặt khác, lần này ngoại trừ may mắn thoát hiểm, còn chiếm được một cơ hội ngàn năm khó gặp.

“Tuy đối phương đã tổn thất nhiều người, hơn nữa những kẻ tập kích đều bị bắt, nhưng hẳn bọn chúng cũng không biết Triệu Phổ không bị thương.” Triển Chiêu đề nghị, “Không bằng chúng ta tương kế tựu kế.”

Bao Chửng cũng thấy đây là một phương pháp hay, “Xem ra Cửu vương gia là đại họa của kẻ thao túng trong bóng tối kia, nếu như đối phương nghĩ mưu kế đã thực hiện được, tất sẽ tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, chúng ta có thể một lưới bắt hết.”

“Ý là muốn ta giả chết?” Triệu Phổ hỏi, “Như thế không khó.”

“Nhưng…” Bao đại nhân đắn đo suy nghĩ, dường như lại cảm thấy có chút không ổn, “Vương gia quyền cao chức trọng, lỡ như tin tức này truyền tới biên quan, có thể khiến quân tâm bất ổn hay không?”

Tất cả mọi người nhíu mày —— Như thế.

“Không sợ.” Âu Dương nói, “Ta có thể phái người thông tri cho Nhất Hàng, hắn có biện pháp xử lý.”

“Yên tâm.” Triệu Phổ khoát khoát tay, “Vùng biên quan truyền tin ta chết không biết đã bao nhiêu lần rồi, Triệu gia quân dù thấy thi thể ta cũng không thèm tin, trừ phi ta đứng lên nói cho bọn họ biết là ta thật sự đã chết.”

Tất cả mọi người có chút dở khóc dở cười.

“Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, hơn nữa phải thật sự đến nỗi khiến người ta tin tưởng mới được!” Bao Chửng nói, đứng lên, “Ngoài thành Khai Phong nhất định có người đang chờ tin, bây giờ ta sẽ tiến cung, báo tin bình an cho hoàng thượng, tiện thể… kế sách này cần hoàng thượng phối hợp.”

Tất cả mọi người gật đầu.

Bao Chửng đứng lên, trước khi ra ngoài còn không quên nói với Triển Chiêu, “Triển hộ vệ, suốt đêm dẫn người bắt cha con Hoàng thị, còn nữa, đừng quên diễn kịch diễn đến cùng, dẫn Công Tôn tiên sinh cùng đi theo mang toàn bộ thảo dược về, giả vờ tỏ ra phải nghiên cứu giải dược.”

Triển Chiêu đương nhiên minh bạch, cùng Bạch Ngọc Đường, mang theo Công Tôn đến Hoàng phủ “xét nhà”.

Nói thật, Triển Chiêu đến Khai Phong phủ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên dẫn người xét nhà, bất quá trong Hoàng phủ từ lâu đã người đi nhà trống, Hoàng viên ngoại và Tào Kiếm đã thu dọn châu báu đào tẩu.

Kỳ thực Bao Chửng đã sớm sắp xếp cơ sở ngầm theo dõi hai người này, bọn họ cải trang thành nông phu, chuẩn bị suốt đêm chuồn ra Khai Phong, chỉ tiếc vừa ra cổng thành đã bị bắt về, giam trong đại lao Khai Phong phủ. Hai người này suy nghĩ lệch lạc, tuy vì người nhà bị bắt bọn họ bị uy hiếp thì còn có thể thông cảm, nhưng dù sao chuyện mưu hại Triệu Phổ biết mà không báo, một khi Triệu Phổ thực sự chết vậy có thể sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn, có thể nói là tội ác tày trời!

“Xét nhà” tiến triển thuận lợi, mọi người trở lại Khai Phong phủ, phát hiện toàn bộ nha môn đều bị cấm quân vây quanh, Âu Dương Thiếu Chinh tự mình dẫn người trấn thủ, toàn bộ thành Khai Phong, dường như đột nhiên tiến vào trạng thái khẩn trương, cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Trước cửa Khai Phong phủ có một chiếc xe ngựa đang đậu, tuy tận lực điệu thấp, nhưng kiểu cách này có thể nhìn ra được, là Triệu Trinh cải trang xuất cung.

Vào Khai Phong phủ, liền thấy trong viện đặt vài thứ, Triệu Trinh ngồi trên ghế đá ở giữa sân, trên đùi là Tiểu Tứ Tử, hai người dường như đang nói chuyện phiếm.

Triệu Phổ mấy ngày nay phải điệu thấp, chỗ nào cũng không được đi, chỉ có thể ở lại trong phủ, đang chơi cờ với Thiên Tôn.

Mọi người vào cửa, thấy Triệu Trinh ở đây cũng có chút kinh ngạc.

Triệu Trinh cười nói, “Trẫm đặc biệt đến cảm tạ Tiểu Tứ Tử, nhóc thế nhưng đã bảo vệ giang sơn Đại Tống, kỳ công này, trẫm sẽ hảo hảo thưởng cho nhóc.”

Công Tôn dở khóc dở cười, lần này thực sự không biết là vận may gì, nếu như không phải Tiểu Tứ Tử dùng lụa trắng đem Tân Đình Hậu của Triệu Phổ buộc thành tai thỏ, có lẽ Triệu Phổ thực sự sẽ không chú ý tới độc trên vải quấn, không chỉ trúng chiêu, quả thật sẽ khiến trời giáng đại họa.

Triệu Trinh tiếp tục chơi với Tiểu Tứ Tử, Hồng Cửu Nương đi tới nói với Công Tôn Diêu Thanh đã uống thuốc, hiện tại đang ngủ.

Công Tôn đi vào xem nàng, lưu lại mọi người trong viện tiếp tục thương lượng bước tiếp theo.

“Triệu Nguyên Tá bên kia có động tĩnh gì không?” Triệu Phổ hỏi Trâu Lương đang điều động nhân thủ.

“Tạm thời chưa có, bất quá vùng núi Thái Bình hình như có nhân mã tụ tập.” Trâu Lương từ bên hông rút ra một tấm địa đồ, trải đều trên bàn đá, “Vùng Đông Sơn buổi tối cũng có người phát hiện nhiều điểm sáng, dường như có không ít người cầm đuốc đi qua, nhưng sau đó lại biến mất không gặp.”

“Núi Thái Bình và Đông Sơn à…” Triệu Phổ vuốt cằm, “Một phía Tây, một phía Đông, thật thú vị.”

Triệu Trinh giơ tay chống cằm tựa trên bàn đá, một tay nắm lấy cánh tay phì thịt của Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Người ở đâu ra nhiều như vậy? Không phải quân binh, chẳng lẽ là thổ phỉ?”

“Đừng quên những người như Hạnh Nhi các nàng lúc trước.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Mục Chiếu quốc còn có một Đào Hoa nương nương chưa bắt, ả ta dường như giỏi về việc khống chế người khác biến họ thành con rối bán mạng cho ả.”

“Mục Chiếu quốc.” Công Tôn từ trong phòng đi tới, “Cái tên này đúng là càng đọc càng ngượng miệng.”

“Công Tôn a, Thanh di sao rồi?” Triển Chiêu có chút lo lắng.

“Không sao, bị trúng một độc chưởng, Ân Hầu dùng nội lực giúp nàng trừ độc rồi, sau khi uống thuốc đã ngủ, có lẽ sáng ngày mai có thể tỉnh lại.”

Triển Chiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mục Chiếu…” Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, “Nếu như đổi thành đồng âm là mộc và Triệu, chẳng phải là một chữ đào sao?”

(mục và mộc phát âm là [mù], chiếu và Triệu phát âm là [zhào], chữ mộc 木 và chữ Triệu 兆 ghép lại thành chữ đào 桃)

Mọi người ngẩn ra, đều nhíu mày bắt đầu nghĩ —— Đúng thế, Mục Chiếu quốc, chẳng phải là Đào quốc?

“Lẽ nào thực sự có liên quan tới Trương mỹ nhân năm xưa?” Triệu Trinh trầm ngâm, “Đào hoa trái này thật là điên loạn.”

Lúc này, Nam Cung Kỷ đi đến, thấp giọng nói vài câu bên tai Triệu Trinh.

“Nga?” Triệu Trinh bỗng nhiên bật cười, “Không nhịn nổi nữa sao? Hay là muốn đến thăm dò hư thực?”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Triệu Trinh mỉm cười, “Ngày mai Triệu Nguyên Tá muốn vào cung diện thánh.”

Tất cả mọi người ngây ngẩn.

“Hắn tiến cung?” Bao Chửng nhíu mày, “Vào triều sao? Hắn chí ít đã hai mươi năm không thượng triều rồi, sao đột nhiên lại đến?”

“Không phải vào triều.” Triệu Trinh nói, “Bảo là dạo này thân thể không khỏe, có chút tưởng niệm Khai Phong và hoàng cung, muốn đến ôn chuyện với thái hậu, nói chung là muốn đi vào.”

“Coi chừng có quỷ.” Triệu Phổ không quá yên tâm, “Bên cạnh hắn không biết có kẻ nào, nếu như việc này thật sự có liên quan tới hắn, đơn độc gặp hắn quá nguy hiểm.”

“Lần trước thì xuất hiện một tên quái vật tập kích nửa đêm, lần này lại xuất hiện một Quỷ Thủ.” Bao Chửng cũng có chút lo lắng cho an toàn của Triệu Trinh.

“Thiên Tôn à.” Triệu Phổ đột nhiên đẩy quân cờ sang một bên, “Ta chịu thua rồi.”

Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương ở bên cạnh thấy được, đều hít một hơi lạnh… luận chơi cờ Triệu Phổ cho tới giờ chưa từng thua ai.

Triệu Trinh cũng kinh ngạc —— Chẳng lẽ Thiên Tôn kỳ nghệ kinh người?

Thiên Tôn liếc nhìn Triệu Phổ.

“Ha hả.” Triệu Phổ nâng chén trà có chút nịnh nọt ngồi xuống bên cạnh Thiên Tôn, phụng trà cho hắn, “Lão nhân gia ngài kỳ nghệ cao siêu a.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau —— U, Triệu Phổ thì ra cũng biết vỗ mông ngựa a, miệng ngọt lịm.

Thiên Tôn mỉm cười liếc nhìn hắn, tiếp nhận trà hắn đưa qua.

Triệu Phổ thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, “Trong cung có Bích Loa Xuân tốt nhất đó, thái hậu còn cất hai vò lão diếu (rượu lâu năm) trăm năm, lão nhân gia ngài nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng ngày mai tiến cung uống vài chén?”

Mọi người nhìn trời, trong lòng biết rõ ràng… Triệu Phổ cố ý thua dưới tay Thiên Tôn dỗ dành hắn hài lòng, thuận tiện nói tốt vài câu cầu Thiên Tôn tiến cung nghỉ lại hai ngày, ngày mai Triệu Nguyên Tá tiến cung, vạn nhất có thủ đoạn âm hiểm gì, có Thiên Tôn tại, tự nhiên không sợ gặp chuyện không may.

Triệu Trinh vừa nghe thì biết Triệu Phổ nghĩ cái gì, cũng nhanh chóng cười thỉnh Thiên Tôn tiến cung chơi hai ngày, hảo hảo chiêu đãi, coi như cảm tạ lần trước hắn bắt thích khách.

Thiên Tôn nhấp một ngụm trà, nói, “Ta đi thì cũng không thành vấn đề, bất quá, có người kỳ thực càng thích hợp hơn kìa.”

Tất cả mọi người chớp mắt —— Thích hợp hơn cả Thiên Tôn?

Đang nói chuyện, chợt nghe tiếng cửa gian nhà phía sau nơi Diêu Thanh nghỉ ngơi mở ra, Ân Hầu thong thả lắc lư đi tới.

Thiên Tôn dùng mắt ra hiệu cho Triệu Trinh bên cạnh.

Triệu Trinh khẽ ngẩn ra một chút, ý của Thiên Tôn… hình như là bảo bọn họ đi tìm Ân Hầu.

Tuy thân phận của Ân Hầu cùng quan hệ với Triển Chiêu, trong lòng mọi người ngồi đây đều biết mà không nói, nhưng theo lý luận, Ân Hầu chỉ là “biểu ca” của Triển Chiêu, không ai tận lực chỉ rõ thân phận của hắn.

Thiên Tôn bảo mọi người thỉnh Ân Hầu tiến cung, trong đó tự nhiên có đạo lý của hắn, luận võ công thì hai người sàn sàn như nhau, tương phản, Thiên Tôn là đứng đầu danh môn, mà Ân Hầu thì lại đứng đầu tà giáo, đối phó oai môn tà đạo, Ân Hầu quả thật có kinh nghiệm hơn Thiên Tôn một chút.

Triệu Trinh cũng không dùng chiêu dụ dỗ như Triệu Phổ, đứng dậy đi tới bên cạnh Ân Hầu, cung kính mời hắn vào cung uống rượu.

Ân Hầu ban đầu có chút khó hiểu, tâm nói tiểu hoàng đế ngươi thật là nhàn hạ ung dung, còn mời ta uống rượu?

Triển Chiêu giải thích tình huống cho hắn một chút, Ân Hầu suy nghĩ rồi rất sảng khoái gật đầu đáp ứng, còn liếc xéo sang Thiên Tôn. Thiên Tôn nhích tới gần Bạch Ngọc Đường, nói muốn ăn khuya.

Ngồi một lúc, Triệu Trinh hồi cung, Ân Hầu đáp ứng sáng mai sẽ đến, những người khác cũng đi lo việc của mình, Bạch Ngọc Đường bèn hỏi Triển Chiêu, “Vì sao ngoại công ngươi đi thì thích hợp hơn sư phụ ta?”

Triển Chiêu cũng không nghĩ ra, vì vậy hai người hỏi Thiên Tôn đang ngồi song song ăn bánh trôi với Tiểu Tứ Tử.

Thiên Tôn thấy hai người hỏi, bèn nói, “Còn nhớ con chuẩn kia không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

“Lão quỷ đó nhận thức những kẻ lộn xộn kia nhiều hơn ta, hơn nữa có vẻ trí nhớ tốt hơn ta một chút. Còn nữa a, hắn dù sao cũng là thân thích của ngươi.” Thiên Tôn nói, giơ tay chỉ Triển Chiêu, “Ngươi là người của công môn, để Triệu Trinh nợ nhân tình của ngoại công ngươi, sau này sẽ không tiện làm khó dễ ngươi. Ngọc Đường lại không ăn cơm công gia (nhà nước), ta lúc trước ở hoàng cung đã cứu bọn hắn một lần, đã cho chỗ tốt rồi thì không cần nhiều thêm nữa, không bằng tặng cho ngươi, sau này dễ làm việc.” Nói xong, ăn cái bánh trôi cuối cùng, đứng lên xoa xoa bụng, dẫn theo Tiểu Tứ Tử cũng đang xoa xoa bụng đi vào trong viện, “Đi Tiểu Tứ Tử, dạy ngươi đánh một bộ thái cực quyền tiêu thực.”

Thiên Tôn dẫn Tiểu Tứ Tử đi đánh thái cực, lưu lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai mặt nhìn nhau.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thiên Tôn thường ngày là giả vờ hồ đồ sao?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, dù sao tuổi của hắn cũng chỉ nhỏ bằng số lẻ tuổi của sư phụ, lấy kinh lịch từng oai phong một cõi của sư phụ hắn, có những tài năng quỷ thần khó lường cũng không kỳ quái… nhưng sư phụ lại cố ý suy nghĩ cho Triển Chiêu, điểm này thật đúng là ngoài dự đoán của Bạch Ngọc Đường, xem ra, sư phụ rất vừa ý con mèo này a. Bất quá cũng không kỳ lạ, con mèo này người gặp người thích.

.

Sáng sớm hôm sau, Ân Hầu ăn điểm tâm rồi cùng Bao Chửng tiến cung, Thiên Tôn dậy rất sớm, cùng Tiểu Tứ Tử đứng trong sân vươn vai, ngẩng mặt òng ọc súc miệng.

“Haah a…” Tử Ảnh ngáp đi vào.

Triển Chiêu đang rửa mặt bên giếng nước thấy hai vành mắt hắn đen thui, hiếu kỳ hỏi, “Tối qua ngươi không ngủ à?”

“Không a, nhiều phạm nhân phải thẩm vấn như vậy, nha sai Khai Phong phủ các ngươi cũng không biết thẩm vấn, còn nhã nhặn hơn cả sư gia nữa.” Tử Ảnh oán giận.

Triển Chiêu cả kinh, “Ngươi không có nghiêm hình bức cung chứ? Đại nhân ghét nhất là nghiêm hình bức cung.”

“Yên tâm.” Tử Ảnh nháy mắt mấy cái, “Ta xuống tay rất nhẹ.”

“Vậy có hỏi ra cái gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Không, đối phương rất kín miệng!” Tử Ảnh xòe tay, “Cái gì cũng hỏi không ra. Thảm nhất chính là Hoàng viên ngoại và Tào Kiếm, còn cầu chúng ta đi cứu Hoàng Thụy Vân và lão phu nhân, còn nói Hoàng Thụy Vân đã hoài thai gì gì đó.”

“Lại nói.” Triển Chiêu cũng cảm thấy cần phải đi tìm, “Hoàng Thụy Vân này là giả, vậy người thật ở đâu?”

“Kỳ thực ngày hôm qua ta nên nói trước với các ngươi.” Công Tôn rửa mặt cho Tiểu Tứ Tử xong, dùng khăn lau mặt cho bé, nói, “Thi thể nha hoàn bị đốt trụi lúc trước, ta đã sửa chữa phục hồi một chút, thi thể có thể là Hoàng Thụy Vân.”

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Công Tôn.

Công Tôn gật đầu, cũng rất tiếc nuối, “Gần như chính xác.”

“Nếu Hoàng viên ngoại biết thân sinh nữ nhi đã chết, còn mình lại một mực bán mạng cho kẻ đồng lõa, còn gây ra tội diệt môn, không biết tâm tình sẽ như thế nào.” Triển Chiêu lắc đầu thở dài, “Thực sự là tai bay vạ gió.”

Lúc này, Thần Tinh Nhi chạy đến, “Tiên sinh tiên sinh, Thanh di đã tỉnh!”

Công Tôn vội chạy vào nhà, mọi người cũng theo vào.

.

Lúc này, Diêu Thanh trên giường và Hồng Cửu Nương đang ôm nhau khóc nức nở.

Mọi người xấu hổ đứng ngay cửa, tiến không được lui cũng không phải.

“Chiêu, tới đây!” Hồng Cửu Nương lau nước mắt gọi Triển Chiêu.

Triển Chiêu đi tới, hành lễ với Thanh di, dù sao quan hệ cũng là đặc biệt, rất thân cận.

Thương tích của Diêu Thanh không quá nghiêm trọng, nàng vốn định tìm Ân Hầu, Triển Chiêu nói Ân Hầu đã tiến cung.

Thanh di nhíu mày, “Có cung chủ tại, hẳn sẽ không gặp chuyện không may.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?” Triển Chiêu nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Thanh di lại đến Miễn quốc, còn có liên quan tới Mục Chiếu quốc.

Thanh di kể lại cho mọi người nghe một đoạn chuyện cũ.

Năm đó nàng kỳ thực cũng không phải mất tích, mà là khi đi làm việc ở vùng nam Miễn bị người ám toán, trọng thương.

Kẻ ám toán nàng là một nữ nhân, công phu cực cao, mặt che khăn lụa.

Chờ khi Thanh di tỉnh lại, phát hiện dung mạo mình dĩ nhiên bị thay đổi, chính nàng gần như không thể nhận ra bản thân mình. Sau đó, có một nữ tử che mặt nói với nàng, nàng bị trúng độc, nếu muốn sống, phải làm việc cho ả.

Bọn Triển Chiêu khẽ nhíu mày —— Kẻ đó chẳng lẽ là Đào Hoa nương nương? Lại nhớ tới thuật dịch dung mà Quỷ Thủ đóng giả, có lẽ cũng là thủ đoạn của Đào Hoa nương nương.

May là, Thanh di năm xưa từng được Ân Hầu dạy cách di huyệt.

Nàng phát hiện các đại huyệt của mình đều bị ghim độc châm, cho nên bị người khống chế, vì vậy liền lợi dụng di huyệt, thừa lúc kẻ đó ra ngoài, lặng lẽ nhổ độc châm đào tẩu.

Lúc nàng đào tẩu mới phát hiện mình bị giấu ở một sơn động sâu trong núi, bởi nàng cố gắng nhổ độc châm dẫn đến trúng độc, cuối cùng không cẩn thận rơi xuống sườn núi, bất tỉnh nhân sự.

Bất quá đại nạn không chết, sau khi Thanh di lăn xuống sườn núi, thì rơi vào cảnh nội của Miễn quốc, được một vị lão lang trung của Miễn quốc cứu sống. Lang trung đó giải độc cho Thanh di, sau khi giải độc, Thanh di cũng quên một vài chuyện, lang trung nói đó là vì còn một phần độc dược lưu lại trong cơ thể, phải hoàn toàn trừ độc mới có thể nhớ tới chuyện trước đây, mà trừ độc, chí ít phải mười năm.

Diêu Thanh hết cách, đành phải ở lại núi sâu làm đồ đệ của lang trung này, nàng không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng nhớ rõ chuyện gần nhất, tỷ như nữ nhân đã hại nàng kia.

Lão lang trung nói với Diêu Thanh, độc mà nàng trúng là độc hoa túy tâm, hoa túy tâm tà dị không gì sánh được, là loại cây cấm tại Miễn quốc.

Cứ như vậy, Diêu Thanh một bên chữa bệnh, một bên sinh hoạt tại Miễn quốc… bởi vì nàng công phu cao, cho nên thành lập một môn phái, sau đó còn trở thành trọng thần của Miễn quốc.

Đại khái vài năm trước, độc trong cơ thể Diêu Thanh triệt để thanh trừ, tại Miễn quốc cũng đã làm đại quan, Miễn vương phi thường nể trọng nàng, ở đó nàng cũng có rất nhiều môn đồ, dù nàng tưởng niệm Ma cung vùng Trung Nguyên, cũng không còn cách nào trở về.

Nguyên bản lúc trước nàng định nghỉ ngơi vài ngày, quay về Trung Nguyên tìm Ân Hầu. Nhưng khi đó xảy ra một chuyện kỳ quái —— Một Mục Chiếu quốc không rõ gốc gác lại hưng khởi, bắt đầu làm mưa làm gió! Quân đội của Mục Chiếu quốc năng chinh thiện chiến, rất nhanh đã chiếm đoạt toàn bộ những bộ tộc nhỏ ở vùng Nam Man. Mà khiến Diêu Thanh thấy kỳ dị nhất, là nàng âm thầm bắt được một nữ binh của Mục Chiếu quốc, phát hiện nàng ta là bị độc châm khống chế, giống như mình năm xưa.

Vì vậy, Diêu Thanh đặc biệt lưu ý tới Mục Chiếu quốc.

Lần này là nghe nói Mục Chiếu quốc phái sứ giả vào Khai Phong, Diêu Thanh mới thỉnh chức vị sứ giả này, cùng lúc nàng nghĩ Mục Chiếu quốc có thể có mục đích khác, về mặt khác, nàng muốn gặp Ân Hầu và các huynh đệ tỷ muội ở Ma cung.

“Thanh di, ngươi có biết kẻ bịt mặt kia là ai hay không?” Triển Chiêu đã biết toàn bộ ngọn nguồn sự tình, đại thể cũng đã hiểu rõ tình huống, liền truy hỏi.

“Ta cũng không quá rõ, nhưng có một việc các ngươi nhất định phải cẩn thận!” Diêu Thanh nói, “Toàn bộ binh sĩ của Mục Chiếu quốc đều là nữ nhân, phương pháp để những nữ nhân này công chiếm một tòa thành trì phi thường đơn giản. Các nàng không có y phục thống nhất cũng không mặc khôi giáp, mà là mặc y phục của bình dân bách tính, lục tục vài ngày trà trộn vào trong một thành trì. Vốn nữ nhân thì không dễ khiến người khác hoài nghi, hơn nữa mặc váy thì rất dễ để giấu binh khí trên người. Đợi khi nhân số tụ tập đến một thời gian nhất định, những nữ nhân này sẽ đột nhiên hình thành một đội quân có sức chiến đấu rất mạnh, cùng với những kẻ bên ngoài nội ứng ngoại hợp, liên thủ công phá thành trì.”

Tất cả mọi người nghe được thì không ngừng nhíu mày.

“Trước kia ta đã phái người mật thám xung quanh Khai Phong, phát hiện dạo này quả thật có không ít người thất tung, còn có rất nhiều người bên ngoài tiến vào thành Khai Phong.” Diêu Thanh thở dài, “Ta vốn đang theo dõi Quỷ Thủ, muốn tiến hành thêm một bước điều tra tin tức để bang trợ các ngươi, nhưng không ngờ lại bị ám toán, suýt nữa đã mất mạng.”

“Nếu như thật sự có thể dùng độc châm điều khiển người khác, nói vậy vô luận nam nhân hay nữ nhân đều có thể bị khống chế.” Triệu Phổ cau mày, “Đến lúc đó phải giết không phải là quân địch mà là bách tính trong thành, chiêu cò trai tranh nhau, ngư ông đắc lợi này của đối phương, rất tàn nhẫn.”

Tất cả mọi người gật đầu —— Phải tìm một thượng sách để ứng đối.

“Hay là…”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường một mực ở bên lắng nghe không nói đột nhiên lên tiếng, “Đầu mối vẫn đều ở đó, là chúng ta quên mất.”

Mọi người hơi sửng sốt.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, ngầm hiểu, “Đúng! Chúng ta quả thật đã quên một chuyện.”

.

.

____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.