CHƯƠNG 23
Hoa túy tâm đòi mạng
.
Đồng Đại Bảo thô lỗ đột nhiên bị Triển Chiêu mang đi, Công Tôn lấy một con dao nhỏ cứa ngón tay hắn, nhỏ vài giọt máu ra, hắn mờ mịt không hiểu gì cả.
Công Tôn cầm mấy cái lọ loay hoay nửa ngày, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Đoán không sai, máu của Đồng Đại Bảo quả thật có thể giải độc hoa túy tâm.”
Triển Chiêu nghe xong thì nhíu mày, “Quả nhiên, nhưng máu của một người có thể cứu được bao nhiêu người? Đào Hoa nương nương chỉ để lại một giải dược là Đồng Đại Bảo, người bị ả hại không ít.”
“Sau đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Hiện tại đối phương nghĩ Triệu Phổ đã chết, Triệu Nguyên Tá cũng vào cung, phỏng chừng là tới kiểm tra lần cuối, nói cách khác, rất có thể sẽ lập tức động thủ.”
“Chúng ta phải xem đúng thời cơ, Đồng Đại Bảo có thể là một manh mối then chốt, sớm hay muộn cũng có lúc bị đối phương nhìn ra sơ hở, thất bại trong gang tấc!” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường ôm tay cúi đầu, khuỷu tay nhẹ nhàng huých hắn, “Đang nghĩ cái quái gì thế?”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên cười, “Sao ngươi biết là quái? Biết đâu là ý kiến hay.”
Triển Chiêu thấy hắn đắc ý, tiến qua, “Ý kiến gì?”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu, kề sát lỗ tai hắn cúi đầu thì thầm vài câu.
Triển Chiêu vuốt cằm, ngẩng đầu, “Chiêu này… hơi tổn hại, có điều dùng rất được.”
“Cái gì tổn hại?”
Triệu Phổ không có việc gì làm bị “giam giữ” không biết từ lúc nào đã sấn tới, còn ôm Tiểu Tứ Tử dùng để “giải sầu”.
Tiểu Tứ Tử mở to cặp mắt hiếu kỳ nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triệu Phổ vừa ôm Tiểu Tứ Tử tới quấy rối Công Tôn, động tác mà Công Tôn đẩy hắn ra đặc biệt mang theo phong cách người chồng mẫu mực, còn nói thêm một câu, “Cút, qua bên kia dỗ dành hài tử, đừng thêm phiền.”
Đám ảnh vệ ở một bên cười trộm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Phổ như vậy, lại còn ôm một em bé như Tiểu Tứ Tử, thật đúng là rất có dáng vẻ của vú em.
…
“Khụ khụ.” Triển Chiêu ho khan một tiếng, nói cho Triệu Phổ nghe lời Bạch Ngọc Đường vừa nói.
Triệu Phổ cong khóe miệng, vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Kế hay!”
Nói xong, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhướng mi, lại bổ sung một câu, “Có điều còn chưa đủ tổn hại!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Còn muốn càng tổn hại à?”
Triệu Phổ cười, “Đương nhiên!”
…
Không nhắc tới mọi người ở Khai Phong phủ đang chuẩn bị, lại nói tới hoàng cung.
Sau khi tảo triều, Triệu Trinh vội vã đi tới hậu viện, hắn đi một đường, đều cảm thấy ngày hôm nay có vẻ không quá thích hợp.
Nói thế nào nhỉ? Các đại nội cao thủ thường ngày theo hắn tại sao nhìn ai cũng tinh thần phấn chấn như vậy? Ai ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, càng uy vũ tự tin hơn ngày thường.
Triệu Trinh có chút mờ mịt, kỳ thực hắn không biết, Ân Hầu nhàn cả buổi sáng, tới ngự hoa viên cầm bình ngự tửu uống, uống rất vui vẻ, đi dạo trong viện một vòng, chỉ điểm cho mười mấy đại nội cao thủ… vì vậy đám cao thủ kia đã thoát thai hoán cốt.
Triệu Trinh đi vào ngự hoa viên, thấy được trên nhuyễn tháp, Ân Hầu ngồi xếp bằng, một tay chống cằm, đang chơi với một con bạch miêu ngồi xổm trên tay vịn.
Con mèo này là mèo con mới sinh, cha nương là do Bàng phi nuôi, từ Ba Tư đưa tới, thuần một màu trắng, một mắt màu lam một mắt màu lục, chân chắn thân ngắn, đuôi to như cái chổi lông gà, tính cách ngoan hiền lại thích dính người, đặc biệt khả ái. Mèo con vừa được sinh ra từ mấy tháng trước, tổng cộng ba con, con này gan lớn nhất, hai con kia còn ở trong ổ, con này đã chạy rong khắp nơi.
Lúc này, Ân Hầu đang cầm một miếng cá xé nhắm rượu, chơi đùa với nói.
Mèo con ngồi trước mặt hắn, đầu cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, cực kỳ nghe lời.
Triệu Trinh sửng sốt một lát —— Đại danh của Ân Hầu hắn đương nhiên đã nghe, tên tuổi Ma cung như sấm bên tai. Nơi gọi là Ma cung, nói đơn giản, là nơi tụ tập ba trăm ma đầu xấu xa nhất võ công cao cường nhất đương thời. Mà đứng đầu quần ma, chính là Ân Hầu trước mắt.
Chỉ là dáng vẻ chơi đùa với mèo con của Ân Hầu không có một chút hung ác nào, có vài phần tương tự như Triển Chiêu khi lười biếng, không hổ là ông cháu…
Triệu Trinh cười hỏi Ân Hầu, “Con mèo nhỏ này dường như có duyên với tiền bối, không bằng tặng cho ngài?”
Ân Hầu cười, “Vậy thì tốt, ta mang về Khai Phong bên kia nuôi, Chiêu nhất định sẽ thích.”
Triệu Trinh cảm thấy buồn cười, Tiểu Tứ Tử nhất định thích mới đúng, quả nhiên là làm ngoại công, vô luận Triển Chiêu đã trưởng thành anh hùng hào hiệp như thế nào, trong mắt ngoại công vẫn là một tiểu hài nhi cần có một con mèo nhỏ để dỗ dành.
Triệu Trinh có chút ước ao, cho nên nói gia đình bình thường thật tốt, thân thiết và hòa thuận, không giống hoàng gia, thân thích tay chân còn tự giết lẫn nhau.
“Hoàng thượng.”
Lúc này, bên ngoài Bàng Cát và Bao Chửng tiến vào, nháy mắt ra hiệu cho Triệu Trinh —— Tới!
Triệu Trinh khẽ nhíu mày, sớm hơn trong tưởng tượng, đột nhiên tập kích ư?
Suy nghĩ một chút, Triệu Trinh đi tới bên cạnh Ân Hầu, nói, “Tiền bối, ta đón khách tại viện tử sát vách.”
Ân Hầu gật đầu, ý bảo —— Biết rồi.
Triệu Trinh tuy là vua một nước, nhưng trước mặt Ân Hầu và Thiên Tôn, chưa từng nói một tiếng “Trẫm”, đều dùng “ta” như bình thường mà xưng hô, rất tôn kính.
Sau đó Triệu Trinh đến biệt viện, Bàng Cát và Bao Chửng cũng đi theo.
Ba người vừa đi khỏi, một người khác đi đến, thấy Ân Hầu, hơi ngẩn người.
Người có thể tự do ra vào hoàng cung nội viện không nhiều, vị này chính là một trong những người đó —— Bát vương gia.
Bát vương gia thấy Ân Hầu, nét u sầu trên mặt hơi tản ra, dường như đang chỉnh lý tâm tình, đến nhẹ nhàng thi lễ với Ân Hầu.
Ân Hầu cong khóe miệng, cũng coi như đã bắt chuyện.
Con bạch miêu nọ từ trên đùi Ân Hầu nhảy xuống, đến bên Bát vương gia, cọ lấy cẳng chân y, dáng vẻ thập phần thân mật.
Bát vương ngồi xuống trên ghế đá đối diện Ân Hầu, vươn tay ôm lấy bạch miêu, vừa vuốt lông mao nó, vừa đờ ra.
Sát vách, có tiếng công công thông truyền, “Giang Lăng Mục cầu kiến.”
Ân Hầu ngáp một cái, Bát vương hiếu kỳ lắng nghe, tiếng nói chuyện ở viện tử sát vách từ nơi đây nghe rất rõ ràng.
Không tới một hồi, chợt nghe được tiếng bước chân, có một người đi tới.
Ân Hầu nhướng mi với Bát vương gia —— Một người, không cần lo lắng.
Bát vương gật đầu.
Ân Hầu híp mắt nhìn y, luôn cảm thấy như y đang lo lắng điều gì.
Bên kia, Triệu Trinh và Bao Chửng, Bàng Cát hiển nhiên bị Triệu Nguyên Tá đột nhiên tới chơi làm cho “kinh ngạc”, Triệu Trinh khách khí với hắn hai câu, nhưng khó nén “vẻ u sầu” trong mắt.
“Sao hoàng thúc lại tới?” Triệu Trinh hiếu kỳ hỏi.
“Nga.” Triệu Nguyên Tá mỉm cười, “Hoàng thượng, cựu thần tới thăm một vị cố hữu, sau đó… biết hoàng thành có thể đang xảy ra chuyện, cho nên đến xem.”
Triệu Trinh sửng sốt, giả vờ không hiểu, “Hoàng thành xảy ra chuyện gì?”
“Ha hả.” Triệu Nguyên Tá cười nhẹ, xua tay, “Hoàng thượng, xin thứ cho cựu thần tội đường đột, lần này cựu thần đến, tức là đã nắm chắc mười phần.”
Triệu Trinh khẽ nhíu mày.
Bàng Cát cười hỏi, “Lão vương gia, có phải ngài hồ đồ rồi không? Trước mặt hoàng thượng, không thể nói lung tung a!”
Triệu Nguyên Tá suy nghĩ một chút, cười hỏi, “Lão thái sư, có còn nhớ Tôn Vượng hay không?”
Bàng Cát sửng sốt.
Bao Chửng nhíu mày, “Vương gia, tại sao đột nhiên nhắc đến Tôn Vượng?”
“Lần này hẹn ta đến Khai Phong uống trà, chính là Tôn Vượng.” Triệu Nguyên Tá thấy biểu tình của ba người, lắc đầu, “Không phải vô cùng khẩn cấp, Tôn Vượng sẽ không đến tìm ta… Hoàng thượng, Tôn Vượng suy tính, có đại tai họa phủ xuống, bởi vì hộ quốc tinh của Đại Tống ta ảm đạm.”
Tất cả mọi người cau mày.
Triệu Nguyên Tá nhỏ giọng hỏi, “Nhưng, không lẽ Cửu vương gia đã xảy ra chuyện?”
Bàng Cát và Bao Chửng liếc mắt nhìn nhau, vô thức cùng nhìn sang Triệu Trinh.
Hai lão đầu diễn rất thật, cố gắng trấn định lại khó nén vẻ lo lắng.
Mà lúc này… Ân Hầu sát vách đột nhiên đứng lên, chạy đến bên tường, vịn đầu tường liếc nhìn xung quanh.
Sau đó, Ân Hầu mỉm cười, trở về tiếp tục ngồi xuống uống trà.
Bát vương gia không quá minh bạch, tiến đến nhỏ giọng hỏi một câu, “Lão gia tử, ngài nhìn cái gì?”
“Nga… Lúc trước Chiêu khoe với ta rằng Triệu Trinh là một hoàng đế tốt, ta muốn xem thử, tiểu tử này có thể sánh bằng Triệu Phổ hay không.”
Bát vương gia giật giật khóe miệng, xua tay với Ân Hầu —— Nơi này là hoàng cung a, đại nghịch bất đạo như thế cũng nói được, thật là…
“Vậy kết quả thế nào?” Bát vương đột nhiên hiếu kỳ cái nhìn của Ân Hầu về Triệu Trinh.
“Kết quả à…” Ân Hầu chống cằm suy nghĩ một chút, cười, “Kỳ thực Triệu Phổ thật sự không thích hợp làm hoàng đế.”
Bát vương thấy Ân Hầu đột nhiên đổi chủ đề, có chút khó hiểu mà nhìn hắn, “Vì sao? Trạch Lam nhà ta tuy không muốn xưng đế, nhưng hắn tuyệt đối có tư chất làm hoàng đế tốt.”
Ân Hầu bật cười, “Không phải người tốt hay tài là có thể làm hoàng đế, công phu giỏi, khí độ tốt thậm chí đẹp trai cũng vô dụng.”
“Vậy cái gì hữu dụng?” Bát vương hỏi.
Ân Hầu cười nhạt một tiếng, “Từ xưa hoàng đế đều như nhau, muốn ngồi vững trên giang sơn, phải tâm ngoan thủ lạt.”
Bát vương ngẩn người, lắc đầu, “Lão gia tử ngài có phải nhầm rồi không, hoàng thượng có tiếng trạch tâm nhân hậu.”
“Đó là vì cả triều văn võ đủ khôn khéo, không ai tự mình chạy tới trước lưỡi đao mà thôi.” Ân Hầu mím khóe miệng, “Nhưng khó bảo đảm không có kẻ đui mù, thấy quan tài còn nhảy vào.”
Bát vương bị cách nói của Ân Hầu chọc cười, nhưng thật ra cũng muốn xem thử biểu tình lúc này của Triệu Trinh một chút…
Biểu tình lúc này của Triệu Trinh thế nào? Không biểu tình!
Triệu Trinh sau khi nghe Triệu Nguyên Tá nói, bắt đầu quan sát hắn, gương mặt không biểu tình này, còn hơn cả có biểu tình.
Bao Chửng và Bàng Cát nhất thời cũng không hiểu nổi Triệu Trinh đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Nguyên Tá càng thêm không hiểu được… Bất quá vô thanh thắng hữu thanh, nếu Triệu Trinh đã cho ngươi một sự trống rỗng, như vậy người thông minh đương nhiên tự mình điền đầy.
Người thông minh chân chính thường thấy đối thủ rất thông minh, vì vậy… sự trống rỗng của Triệu Trinh trong mắt Triệu Nguyên Tá, thành tính toán.
Mà trên thực tế, Triệu Trinh đúng thật là đang tính toán, chỉ là chuyện hắn tính toán tuyệt đối không phải chuyện Triệu Nguyên Tá đang nghĩ.
Triệu Phổ là người thân nhất của Triệu Trinh, từ nhỏ bên nhau đến lớn, càng là định hải thần châm* của giang sơn Đại Tống của hắn, sự tồn tại của Triệu Phổ che chở cho nghìn vạn con dân Đại Tống, kinh sợ vô số ngoại tộc luôn như hổ rình mồi. Nếu Triệu Nguyên Tá đã kéo Tôn Vượng ra, chứng tỏ hắn quả thật có liên quan tới vụ án này… Một người Hán, lại là tử tôn của Triệu thị, không ngờ dám hại Triệu Phổ.
*(định hải thần châm: cây trụ chống đỡ biển cả, Tôn Ngộ Không đã lấy và biến nó thành gậy như ý của mình)
Triệu Trinh trên mặt không biểu tình, nhưng trong lòng đang cười —— Lão thất phu, ngày chết của ngươi không xa, trẫm nhất định phải làm thịt ngươi!
…
Bát vương đột nhiên rất nghiêm túc hỏi Ân Hầu, “Ngài thực sự nghĩ hoàng thượng không phải người nhân từ?”
Ân Hầu nghiêng đầu nhìn Bát vương, “Theo sự hiểu biết của ta đối với người của Triệu gia, ngươi và Triệu Phổ hẳn là được nhặt về.”
Bát vương gia sửng sốt, “Ngài… quen với những người khác của Triệu gia?”
Ân Hầu sờ sờ mũi, thản nhiên nói, “Nếu không phải vì thái bình của thiên hạ, ta cũng lười cứu tử tôn Triệu thị, lão quỷ kia sẽ càng không.”
Bát vương nhìn chằm chằm Ân Hầu một lúc lâu, “Chẳng lẽ, truyền thuyết là thật sao?”
Ân Hầu vươn một ngón tay nhẹ nhàng che trước môi mình, “Truyền thuyết này không nhiều người biết, vương gia hãy giữ bí mật là tốt nhất.”
“Quả nhiên…” Bát vương lo lắng nhìn Ân Hầu, “Ngài và Thiên Tôn, thật sự không dự định tiếp tục truy cứu việc năm xưa?”
“Kẻ đáng chết đều đã chết, chỉ còn lại ta và lão quỷ kia, truy cứu làm cái gì nữa?” Ân Hầu thờ ơ, “Hắn cũng đã nhìn ra, ta làm sao nhìn không ra. Bất quá ngươi tốt nhất hãy giữ kín bí mật, ta không muốn tìm thêm phiền phức cho hai tên tiểu tử kia…”
Bát vương gia gật đầu, lại không quên nhắc nhở một câu, “Các hạ, cũng đừng quên hứa hẹn hôm nay, không truy cứu nữa.”
Ân Hầu cong khóe miệng cười nhạt, “Ngươi nghĩ ta cũng họ Triệu à? Làm ra hành vi tiểu nhân nhiều lần lật lọng?”
Bát vương bị Ân Hầu trách móc một câu, nét mặt cũng có chút mất tự nhiên, nhưng rõ ràng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.
…
Trong viện tại Khai Phong phủ.
Trên bàn Triệu Phổ là một đống cát lớn, đắp thành bản đồ địa hình của Khai Phong phủ, cắm nhiều cây cờ nhỏ.
Tiểu Tứ Tử thấy chơi vui, đứng trên ghế xem, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn.
Trước mắt bọn họ, Nguyệt Nha Nhi và Thần Tinh Nhi mang theo vài nha hoàn khéo tay, mỗi người cầm trong tay một cái túi da, còn có kim chỉ, đang khâu cái gì đó.
Thiên Tôn vừa chợp mắt một hồi, thấy đói bụng chạy ra, thì thấy được cảnh tượng này.
“Đang làm gì vậy?” Thiên Tôn đi tới ghế đá ngồi xuống, Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng buông đồ trong tay, chạy đi cầm một cây lược tới chải tóc cho Thiên Tôn.
Nguyệt Nha Nhi thích nhất việc này, tóc Thiên Tôn vừa rối, nàng liền chạy đi chải giúp, thuận tiện cảm khái mái tóc dài màu bạc thật có cảm xúc! Thiên Tôn thấy hai nha đầu Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đã trưởng thành, nói nhận làm tôn nữ thì ngại quá nhỏ, có điều hai nha đầu quả thật nhu thuận, mà còn một đầy đặn tròn tròn một gầy gầy nho nhỏ, đứng cùng nhau rất thú vị.
Bạch Ngọc Đường mỗi lần thấy Thiên Tôn chải đầu thì đều rất bùi ngùi… Năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn tuổi còn trẻ mà tóc đã bạc phơ?
“Các ngươi dự định làm gì?” Thiên Tôn hiếu kỳ, dáng vẻ khi nghiêng đầu hỏi Triển Chiêu rất ngây thơ, không chút nào như người từng trải, ngược lại giống như một thanh niên vừa trưởng thành.
“Làm một bộ xiêm y cho Đồng Đại Bảo.” Triển Chiêu cười tủm tỉm trả lời, trong giọng nói bất giác mang theo vài phần ôn hòa, giống như khi dỗ dành Tiểu Tứ Tử.
Bạch Ngọc Đường nhìn hai người đối thoại, dáng vẻ của Triển Chiêu khi thuận tay rót cho Thiên Tôn một chén trà, đưa qua, thuận tiện hỏi hắn có đói bụng không… Thật sự rất thuận mắt!
Thiên Tôn vừa uống trà vừa xem các nha hoàn làm thủ công, còn nói với Triển Chiêu mình muốn ăn bánh bao, không đợi Triển Chiêu lên tiếng, Bạch Phúc đã chạy đi mua.
Lúc này, bên ngoài các ảnh vệ tiến vào, khiêng mấy cái túi da dê lớn, “Vương gia, máu chó mà ngươi cần tới đây.”
Triệu Phổ toét miệng, cười đến đặt biệt xấu xa.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Triệu Phổ một khi bị nhốt sẽ nghĩ đủ cách hành hạ người khác, giống như Hắc Kiêu, bị nhốt trong chuồng sẽ bắt nạt mấy con ngựa khác, thuận tiện đá gãy vài cái hàng rào gỗ.
Tiểu Tứ Tử nhìn quanh, “Phụ thân đâu rồi?”
“Tiên sinh đến Long Đồ các rồi!” Một nha hoàn giơ tay chỉ về phía Long Đồ các xa xa, “Vừa nãy hình như đột nhiên nhớ tới gì đó liền chạy đi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, bế Tiểu Tứ Tử cùng đi xem.
.
Đại môn Long Đồ các mở rộng, Công Tôn đứng trên thang, đang lật xem một phần hồ sơ, hiển nhiên hồ sơ này vừa lấy xuống từ trên giá sách, bên trên còn rơi xuống một tí bụi, y dùng tay áo che mũi.
“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử chạy vào, vịn cây thang ngẩng mặt nhìn y.
Công Tôn thấy ba người, vẫy tay gọi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người nhanh chóng đi vào, xem ra y đã phát hiện điều gì.
“Phát hiện được gì rồi?” Triển Chiêu ngẩng mặt hỏi Công Tôn.
“Lúc trước ta sắp xếp hồ sơ, nhớ rõ đã đọc được một ít.” Công Tôn đem vài quyển hồ sơ giao cho Triển Chiêu, rồi trèo xuống thang.
Khi bước tới bậc thang cuối cùng thì trượt chân, Tiểu Tứ Tử vội bổ nhào tới, có điều tuy Công Tôn gầy, nhưng không phải một đứa bé nhỏ xíu như Tiểu Tứ Tử có thể đỡ được, vì vậy song song bật ngửa ra sau.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhanh tay nhanh mắt… không tiện vươn tay, chỉ đành mỗi người giơ một chân, một người đỡ sau lưng Tiểu Tứ Tử, một người đỡ sau lưng Công Tôn, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Triệu Phổ chạy ào vào Long Đồ các, liền thấy tràng cảnh quỷ dị đó, “Các ngươi đang luyện công phu gì vậy?”
Công Tôn vịn thang đứng thẳng dậy, vươn tay dìu Tiểu Tứ Tử, vừa nói, “Trên hồ sơ này ghi chép một ít quái sự, có thể có liên quan tới vụ án mà chúng ta đang tra.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau mở hồ sơ, đọc kỹ…
Đây là một quyển hồ sơ vụ án từ vùng Kiềm Quý* đưa tới, ghi chép một kỳ án rất lâu trước kia.
*(tên gọi khác của tỉnh Quế Châu)
Nói là thôn dân của một thôn làng vùng núi nọ, trồng một loại hoa đỏ, hoa này có kịch độc, có thể mê hoặc nhân tâm. Thôn dân địa phương sống tại núi sâu rừng thẳm, thường dùng những cây hoa này độc hại cư dân trong các thành trấn phụ cận. Người trúng độc đại thể sẽ bị khống chế, mất đi ý thức…
Thôn dân trong thôn này dùng loại độc đó để hành hung cả trăm năm, trên dưới tổng cộng ba bốn thế hệ, sau đó là toàn bộ người trong huyện thành, hầu hết đều giống như cái xác không hồn bị bọn họ khống chế. Rốt cuộc có một lang trung tha phương đi ngang qua phát hiện vấn đề, đến báo cho nha môn cấp trên, quan viên phái bộ khoái tới điều tra, nhưng đều đi mà không về, vì vậy, triều đình phái binh thanh tiễu.
Đây đại khái là chuyện bốn mươi năm trước, truyền thống sử dụng hoa độc của thôn dân có thể ngược dòng về tiền triều để tìm hiểu.
Sau đó thôn dân này lợi dụng bách tính bị khống chế đại chiến với binh mã của triều đình, dĩ nhiên không bị thất thế.
Lang trung tha phương kia nói với tướng lĩnh mang binh, bách tính đã bị trúng kỳ độc, cần phải có giải độc. Lang trung nọ giả thành bách tính bị khống chế, tiến nhập sơn thôn thần bí kia, hái một đóa hoa đỏ mang về, sau đó phát hiện độc tính rất cường liệt. Kỳ quái chính là bách tính trong thành trúng độc, nhưng thôn dân địa phương lại không có việc gì. Lang trung lại lẻn vào trong sơn thôn quan sát vài ngày, phát hiện dân bản xứ là bởi vì quanh năm dùng hoa đào sinh trưởng ở gần nơi trồng hoa đỏ để pha trà uống, đồng thời dùng gỗ đào nấu cơm mới tránh được trúng độc. Lang trung tỉ mỉ nghiên cứu một chút, phát hiện thì ra những đóa hoa đỏ này, phải trồng cùng với hoa đào, tất cả phải cần có hoa đào.
Lang trung đem một ít hoa về quân doanh, lúc này, xảy ra một chuyện kỳ lạ, chính là những bách tính kia đột nhiên chống cự, có tư thế như muốn thả quan binh vào thành.
Đại tướng quân vốn muốn dẫn binh vào thành, nhưng bị lang trung ngăn lại… vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Sau đó lang trung nhớ tới, lúc hắn mật thám, phát hiện thôn dân hình như tàng trữ rất nhiều rượu, những vại rượu bày đầy xung quanh rừng hoa đào. Nghĩ tới đây, hắn lấy một ít rượu để thử nghiệm, khi rượu được tưới lên nhành hoa đào, trên đó, dĩ nhiên nở ra những đóa hoa đỏ thắm, hơn nữa lại thơm không gì sánh được. Khiến người xung quanh đều có cảm giác choáng váng như say rượu.
Lang trung kinh hãi, thì ra thôn dân đã chuẩn bị dùng độc kế này, dùng rượu tưới lên cây đào, để khiến hoa đỏ kia nở rộ thành nhiều mảng lớn, khiến tất cả quan binh tiến vào thành đều ngửi thấy phấn hoa mà trúng độc. Một khi những binh sĩ này trúng độc sẽ bị khống chế, thông dân sẽ có nhân mã càng thêm cường đại… một khi tiếp tục như vậy, có thể toàn bộ giang sơn đều bị bọn họ dùng vài đóa hoa đỏ nho nhỏ phá hủy.
Sau đó lang trung nọ đã nghĩ ra một chiêu, bảo binh mã dùng hỏa tiễn đánh sơn thôn từ xa… Hỏa tiễn mang theo dầu châm lửa đốt trụi rừng đào, hoa đỏ đều bị đốt sạch, khói từ gỗ đào sau khi bị thiêu đốt biến thành thuốc giải, bách tính trong thành đều tỉnh lại.
…
Đọc xong hồ sơ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn Công Tôn, “Chẳng lẽ, hoa đỏ này chính là nguồn gốc tồn tại của hoa túy tâm?”
Công Tôn cười, “Xem bệnh trạng trúng độc của những binh sĩ này, giống như uống rượu say vậy, sau khi trúng độc, tâm thần bị người khác khống chế.”
Đang khi nói, Bạch Phúc chạy vào, đưa cho Công Tôn một quyển trục, “Tiên sinh, y thư cổ mà ngài cần.”
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn Bạch Phúc —— Y thư cổ gì?
Bạch Phúc chớp mắt, “Thiếu gia, không phải ngươi bảo ta tìm sao?”
Bạch Ngọc Đường lại càng không hiểu.
Công Tôn xấu hổ cười cười, “Cấp tốc, Bạch Phúc so với nha hoàn Khai Phong còn nhanh nhẹn hơn.”
“Thật không?” Triển Chiêu híp mắt nhìn Công Tôn, ý là —— Công Tôn a, Khai Phong không tốt à, tại sao lại nhờ người ngoài?
Công Tôn thầm cười, khẽ nháy mắt với Triển Chiêu —— Người ta có tiền a!
Triển Chiêu hiểu ý, lập tức gật đầu —— Không dùng thì không dùng! Dù sao hắn cũng không phải người ngoài!
“Đào Mộc lang trung?” Triệu Phổ nhìn tên sách, buồn cười, “Đào Mộc lang trung nào?”
“Lang trung này là một người hành y lang thang*, bất quá rất truyền kỳ, ta căn cứ theo đầu mối ghi chép trên Long Đồ án quyển suy đoán ra, hình như lang trung tha phương kia chính là hắn, cho nên nhờ Bạch Phúc đến tiệm sách cổ, mua quyển sách này về.”
*(nguyên văn: oai y, khi ta tra thì nó hiện ra khá nhiều nghĩa, nào là bác sĩ chỉnh hình, lang băm, lang thang, và ta thấy cái nghĩa lang thang thì thích hợp nhất)
Bạch Ngọc Đường rốt cuộc hiểu ra, gật đầu với Bạch Phúc, ý là —— Làm tốt lắm!
Bạch Phúc vui vẻ rời đi.
Công Tôn nhanh chóng lật sách xem lướt sơ, sau đó mỉm cười, đưa cho mọi người, “Xem!”
Mọi người tiến tới xem, chỉ thấy bên trong thật sự ghi chép kỳ án hoa đỏ, không giống trên Long Đồ quyển, bản y thư này còn ghi thêm vài câu riêng của Đào Mộc lang trung. Đại thể ý là: nghề y không có giới hạn, độc cũng không có giới hạn, kỳ ngộ lần này, khiến hắn tự mình đổi tên thành Đào Mộc, chính là vì để nhớ kỹ lần này, tiếp tục hành y cứu người, để tránh kẻ có tâm thuật bất chính, đem y thuật biến thành tà thuật hại nước hại dân. Cuối cùng, Đào Mộc lang trung đặt tên cho loại hoa đỏ quỷ dị này, gọi là —— Hoa túy tâm đòi mạng!
…
.
.
_______________________