Long Đồ Án Quyển Tập Quyển 3 Vụ Án Hoa Túy Tâm Đòi Mạng

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 24

Cố sự trong cố sự

.

Thiên Tôn cầm một nhánh đào, đi vào cổng Khai Phong phủ.

Trong viện, Công Tôn đã sớm chờ, nhận lấy nhánh đào Thiên Tôn đưa cho rồi vào trong nghiên cứu, Thần Tinh Nhi cầm một chậu nước để Thiên Tôn rửa tay, Tiểu Tứ Tử nhu thuận dâng lên khăn tay lau tay.

Thiên Tôn vừa rửa tay vừa nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang nghiên cứu bản đồ địa hình với Triệu Phổ.

Sáng nay sau khi Công Tôn tìm ra hồ sơ nói về nguồn gốc của “hoa túy tâm” trong Long Đồ án quyển, mọi người đã định đến rừng đào hái vài nhánh đào trở về. Nhưng xung quanh có rất nhiều kẻ canh chừng theo dõi, không thể đả thảo kinh xà, vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, người có điều kiện tốt nhất để chọn là Thiên Tôn. Triển Chiêu dùng hai chén trà dụ dỗ, đường đường là Thiên Tôn lại chịu đi chạy chân cho hắn.

Chờ vị võ lâm tông sư này cầm nhánh cây trở lại Khai Phong phủ, cũng có chút khó hiểu —— Sao mình lại biến thành chạy chân rồi?

Không lâu sau, Công Tôn đã chạy ra, trong tay cầm một cái chén sứ, trong chén hình như chứa rượu đế, trong rượu tẩm nhánh đào mà Thiên Tôn vừa mang về, bên trên nở đầy hoa nhỏ đỏ tươi. Tuy loại hoa đỏ này cực kỳ diễm lệ, nhưng rậm rạp mọc đầy một nhánh cây, lại khiến người ta thấy nổi da gà.

“Quả nhiên!” Triển Chiêu nhíu mày, “May mà phát hiện sớm, nếu không đến lúc đó điều động binh mã, đối phương tưới đầy rượu lên rừng đào, vậy người trong toàn thành đều sẽ biến thành con rối, lúc đó thật sự là toàn quân bị diệt!”

“Hơn nữa Triệu Phổ đã chết, quân tâm tan rã, dù khi đó có binh mã bên ngoài đến trợ giúp, hai quân giao chiến thì phần thắng cũng không lớn.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ, “Có điều lần này chúng ta chiếm tiên cơ, trận này hẳn là dễ đánh đúng không?”

“Thì đó, đến lúc đó gia sẽ dùng hỏa công, thiêu hủy mảnh rừng đào này, lúc đó độc dược sẽ biến thành giải dược thôi!” Triệu Phổ nói rồi chạy đi an bài nhân thủ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau —— Không biết Ân Hầu bên kia thế nào, hy vọng lần này có thể thành công hù dọa được Triệu Nguyên Tá.



Mà lúc này trong hoàng cung, Triệu Nguyên Tá nói một câu khiến Bao Chửng và Bàng Cát “chấn kinh”, cũng khiến Triệu Trinh, không có biểu tình.

Triệu Trinh bày ra phản ứng này, dùng không biểu tình thắng có biểu tình, lại khiến Triệu Nguyên Tá có chút hài lòng.

Đại khái trầm mặc trong chốc lát, Triệu Trinh đột nhiên đứng lên, nhíu mày nói, “Hoàng thúc hiếm khi đến một chuyến, thái sư giúp trẫm hảo hảo bắt chuyện, hôm qua trẫm uống rượu hơi nhiều, có chút mệt mỏi, thứ cho không thể đi cùng.” Nói xong, Triệu Trinh đứng dậy, mặt không duyệt bước nhanh ra ngoài.

Lưu lại Bao Chửng và Bàng Cát xấu hổ đây đó đối diện.

Triệu Nguyên Tá tựa hồ rất lo lắng, “Chẳng lẽ thực sự bị ta nói trúng…”

Bao Chửng nhíu mày lắc đầu, chắp tay với hai người, “Ta cũng cáo lui trước, thái sư hảo hảo trò chuyện với vương gia.” Nói xong, chạy.

Bàng Cát nhếch miệng đứng tại chỗ, lão minh bạch… bước cuối cùng cần lão đối phó Triệu Nguyên Tá, dù sao, người không biết về lão đều nghĩ lão là một tên đại tham quan ngu ngốc, dựa vào nữ nhi bò để lên bảo tọa thái sư này, muốn nói những lời nhàn thoại, đương nhiên phải từ miệng lão.

Bàng Cát cười khổ lắc đầu, nói thầm một câu, “Thần toán Tôn Vượng… Hắn là thần toán cũng không phải thần y, đâu thể nào khởi tử hồi sinh.”

“Cái gì?” Triệu Nguyên Tá nghe được mấy chữ “khởi tử hồi sinh”, trước mắt sáng ngời.

“Không… không có gì.” Bàng Cát vội xua tay.

“Tôn Vượng kia…”

“Chuyện này.” Thái sư suy nghĩ một chút, “Tuy biết vô vọng nhưng vẫn phải thử một phen*, không bằng cho ta gặp một lần?”

*(nguyên văn: tử mã đương thành hoạt mã y)

“Được được!” Triệu Nguyên Tá hỏi, “Gặp ở đâu? Tiến cung sao?”

“Không được, ta nên xuất cung, không bằng buổi trưa các ngươi đến Đế Cư, ta chờ ở đó.”

“Nga!” Triệu Nguyên Tá lại cùng thái sư khách khí vài câu, liền vội vội vàng vàng rời đi.

Bàng thái sư lượn một vòng, đi tới hậu viện, quả nhiên, Triệu Trinh đang khoanh tay tựa người tới phía trước mà nghe ngóng, Bao Chửng vừa rời khỏi không biết từ bao giờ đã chạy tới sau giả sơn, thấy Bàng Cát đi tới, còn hớn hở chọc lão, “Quả nhiên chuyện đào hố, không phải thái sư không được a.”

Bàng thái sư xấu hổ liếc xéo ông, chắp tay nói với Triệu Trinh, “Hoàng thượng…”

Triệu Trinh khoát khoát tay, “Thái sư hẹn gặp hắn ở Đế Cư là đúng, màn diễn thứ hai, còn phải tiếp tục diễn…”

Triệu Trinh còn chưa dứt lời, Nam Cung Kỷ đã đi tới, thấp giọng nói vài câu bên tai hắn.

“Nga?” Triệu Trinh gật đầu, “Mau mời vào.”

Vì vậy Nam Cung lại chạy ra, một lúc sau, dẫn Tiểu Tứ Tử chạy chậm đi vào.

Triệu Trinh vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, cười hỏi, “Sao ngươi đến đây được?”

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt, “Ngồi trong xe ngựa lớn đưa thức ăn mới đến được.”

Triệu Trinh cười cười, phụ cận Khai Phong phủ và hoàng cung khẳng định rất nhiều người giám thị, nếu như muốn tiến cung truyền tin, Tiểu Tứ Tử quả thật là người tốt nhất để chọn. Xe ngựa đưa thức ăn cho hoàng cung rất lớn, bên trong không ít thùng gỗ, Tiểu Tứ Tử tùy tiện chui vào một thùng nào cũng được, không ai có thể phát hiện.

“Cửu Cửu bảo ta mang vài thứ đến.” Tiểu Tứ Tử từ trong lòng lấy ra Long Đồ án quyển mà Công Tôn tìm được, đưa cho Triệu Trinh.

Triệu Trinh mở ra, Bao Chửng và Bàng Cát đều tiến đến xem.

Sau khi ba người đọc xong thì hít một hơi lạnh.

Triệu Trinh sắc mặt khó coi, “Lão thất phu.”

“Hoàng thượng, lúc này cơ hội tới tay, nhân họa đắc phúc a!” Bàng Cát cảm thấy may mắn.

Bao Chửng cũng gật đầu.

Triệu Trinh dịu sắc mặt nói với Tiểu Tứ Tử, “Cửu Cửu có bảo ngươi tiện thể nhắn gì không?”

“Có.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Cửu Cửu nói, đã kiểm tra rồi, thực sự nở hoa rồi, hắn đã an bài hết rồi, bây giờ quan trọng nhất là dẫn cá lớn tới.”

Triệu Trinh gật đầu, đại khái hiểu được kế sách của Triệu Phổ.

Lúc này, Bát vương gia đã đi tới.

“Hoàng thúc.” Triệu Trinh nhìn ra sau lưng Bát vương, phát hiện không có Ân Hầu, có chút nghi hoặc.

Bát vương mỉm cười, “Vị lão tiền bối kia nói muốn đi gặp lão bằng hữu một lát, đã rời đi.”

Triệu Trinh thản nhiên cười cười, bảo Trần công công dẫn Tiểu Tứ Tử đến chỗ Bàng phi chơi, đợi lát nữa ngồi kiệu của Bao Chửng cùng trở lại.

Chờ Tiểu Tứ Tử sôi nổi nắm tay lão công công đi, Triệu Trinh buông hồ sơ vụ án, vỗ vai Bàng Cát, “Thái sư, ngươi phải nghĩ cách dẫn cá lớn tới.”

Bàng thái sư thẹn thùng chỉ vào cái mũi của mình, “Ta… hoàng thượng, chỉ mình ta thôi sao?”

Triệu Trinh suy nghĩ một chút, nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng phi thường nghiêm túc và phi thường chăm chú nói, “Hoàng thượng, chuyện này nhiều người không ổn, chỉ cần mình thái sư thôi, hơn nữa chuyện này quan trọng, vạn nhất để lộ tiếng gió thì thất bại trong gang tấc.” Nói xong, Bao đại nhân vỗ vỗ vai Bàng Cát, “Thái sư, chỉ được thành công không được thất bại, nếu không sẽ thành tội nhân thiên cổ đó.”

Thái sư miết dài khóe miệng —— Ngươi cái lão hắc tử không hỗ trợ mà còn thêm phiền.

Triệu Trinh liếc sang Bát vương gia, Bát vương mỉm cười, “Không bằng ta cùng thái sư đi một chuyến.”

Bàng Cát lập tức cảm kích nhìn Bát vương gia!

Bao Chửng và Triệu Trinh liếc mắt nhìn nhau —— Có Bát vương đồng hành khẳng định hiệu quả càng cao! Dù sao Bát vương cũng là Nhân Đức vương gia, luôn luôn yêu thương Triệu Phổ, một khi y nóng ruột “nói lung tung”, cũng rất dễ khiến người ta tin tưởng.



Khai Phong phủ, Triển Chiêu ngồi trong viện chờ Ân Hầu, sốt ruột, sao còn chưa về nữa?

Bạch Ngọc Đường ra ngoài một chuyến, hắn nói là quay về Bạch phủ, kỳ thực là trở lại sắp xếp vài việc dặn dò Bạch Phúc và gia đinh, đồng thời đi dò đường. Quả nhiên, dọc đường Bạch Ngọc Đường phát hiện không ít cơ sở ngầm theo dõi mình. Đối phương dường như cũng rất cẩn thận, chỉ theo dõi nhưng chưa bám sát, phỏng chừng cũng tự hiểu mình, Bạch Ngọc Đường không phải người bọn chúng có thể bám đuôi.

Một đường đi, Bạch Ngọc Đường cũng tận lực tỏ ra nghiêm túc… Đương nhiên, điều này đối với hắn cũng không hề khó, dù sao, chỉ cần không phải tình huống đặc biệt, tỷ như đối với với Triển Chiêu hay gần như thế, hắn cơ bản đều rất nghiêm túc.

Lúc Bạch Ngọc Đường trở lại Khai Phong, vừa nhấc chân muốn vào cửa, liền thấy một bóng đen xẹt qua trước mắt.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ —— Trình độ khinh công dường như vô hình vô ảnh này, trên đời phỏng chừng chỉ có hai người có thể đạt được, một là sư phụ hắn, người kia đương nhiên là Ân Hầu. Mà muốn thấy được cái bóng mờ, chí ít phải có công phu như hắn và Triển Chiêu mới được.

Đi nhanh vào Khai Phong phủ, Bạch Ngọc Đường cảm thấy kỳ quái, Ân Hầu không hồi phủ mà đi nơi khác, không lẽ đã phát hiện chuyện gì.

Cúi đầu… trong tay đang ôm một vật gì đó lông xù trắng trắng, hẳn là vừa rồi Ân Hầu đã đặt vào tay hắn.

Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt… Viên cầu lông xù trắng tinh kia đột nhiên giật giật, ngẩng mặt, cặp mắt to một con màu lam một con màu lục, xung quanh còn có một vòng màu vàng nhạt, phía dưới cái mũi hồng phấn là một cái miệng tam giác hồng hồng hé mở, “Meo” một tiếng, đuôi lông xù vung vẫy.

Bạch Ngọc Đường dừng bước, trong óc lại bật ra một ý niệm —— Huynh đệ của Triển Chiêu!

“Đã về rồi sao.”

Triển Chiêu đã sớm chờ mòn mỏi, vội vàng chạy đến hỏi, “Thế nào…”

Chữ “nào” mới bật ra liền ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm con mèo trắng nhỏ trong tay Bạch Ngọc Đường. Biệt hiệu của Triển Chiêu là miêu, phong hào Ngự Miêu, nhân xưng miêu yêu, thường gọi miêu quái, nơi nào có hắn nơi đó có miêu, Triển hộ vệ cũng tự nhận duyệt miêu vô số*… có điều con mèo trắng trên tay Bạch Ngọc Đường thật sự rất xinh đẹp! Triển Chiêu liếc mắt liền nhìn trúng, kinh vi thiên miêu*, tiến lên hai bước vươn tay nâng lấy, “Miêu!”

*(duyệt miêu vô số: mượn từ câu duyệt nhân vô số, gặp nhiều biết nhiều. Kinh vi thiên miêu: mượn từ câu kinh vi thiên nhân, kinh ngạc khi gặp cái đẹp.)

Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa nghe thành “Muội”, vô thức vươn tay nhấc cái chân sau của con mèo nhỏ kia lên, vừa hỏi, “Đực hay cái?”

“Meo!” Bạch miêu lập tức vẫy đuôi xù.

Triển Chiêu lập tức ôm mèo tránh ra xa, khinh bỉ lườm Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đối diện với hắn, một lát sau, Triển Chiêu nhấc chân sau con mèo lên, liếc nhìn, “Đực.”

“Hai ngươi đang làm gì đó?”

Lúc này, Thiên Tôn đi ra, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng ngay cửa không biết đang nghiên cứu cái gì, có chút hiếu kỳ, đến gần vừa thấy thì không biết nên nói gì luôn, “Hai người còn nhỏ lắm sao? Mèo này đâu ra?”

“Ân Hầu đưa.” Bạch Ngọc Đường nói, “Xẹt đi đâu mất, chỉ để lại con mèo.”

“Không lẽ có đầu mối?” Triển Chiêu cả kinh, ôm mèo tỉ mỉ nghiên cứu.

“Mèo thì có đầu mối gì chứ?” Bạch Ngọc Đường cũng thắc mắc, giơ tay vén đuôi mèo lên nhìn.

Thiên Tôn bóp bóp móng mèo, “Chỉ là một con mèo nhỏ thôi, hay là muốn ám chỉ gì đó?”

Lúc Công Tôn và Triệu Phổ đi ngang qua cửa, thì thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn ba người đứng vây vòng tròn, cúi đầu không biết đang nghiên cứu cái gì, nhìn không quá rõ, chợt nghe được từng tiếng “meo meo” truyền ra, hình như mèo con đang giãy dụa.

.

Triệu Phổ đã sắp xếp nhân thủ xong, liền ngồi trong phủ chờ tin của Triệu Trinh, đang phiền muộn, Bao Chửng đã ôm Tiểu Tứ Tử trở về.

Tiểu Tứ Tử vừa vào cửa, nhìn thấy trong viện, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang chơi với một con mèo trắng tinh chưa cai sữa, mèo nhỏ e thẹn lắc đuôi liên tục, dáng vẻ như muốn chống cự rồi lại muốn mời gọi.

“Di?” Tiểu Tứ Tử chạy tới, “Đây không phải Tiểu Tam Tử con của Bông Gòn và Đậu Phộng nhà Bàn di di sao!”

(Bàn di di: dì béo, thật ra là Tiểu Tứ Tử gọi sai họ của Bàng phi, ta dịch luôn tên 2 con mèo đọc cho dễ thương =)))

“Tiểu Tam Tử?” Bạch Ngọc Đường tự nhủ —— Thì ra không phải huynh đệ của Triển Chiêu, là huynh đệ của Tiểu Tứ Tử.

“Bông Gòn và Đậu Phộng là cái gì?” Triển Chiêu thắc mắc, “Chẳng lẽ là ám hiệu? Ngoại công ra ám hiệu sao?”

Tiểu Tứ Tử giật giật khóe miệng, nghe không có hiểu.

Bao Chửng đi tới, “Bông Gòn và Đậu Phộng là hai con mèo Ba Tư Bàng phi nuôi, trước đó không lâu đã sinh con, một lứa ba con, con này nhũ danh gọi Tiểu Tam Tử, tên chính thức còn chưa đặt. Vừa nãy Ân Hầu thấy khả ái nên mang về cho ngươi.” Nói xong, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu chớp chớp mắt —— Thì ra là Ân Hầu quay về đưa mèo, còn tưởng có gợi ý gì, làm suy nghĩ nửa ngày.

“Bông Gòn và Đậu Phộng… tên thật kỳ quái.” Triển Chiêu nâng mèo con lên bóp bóp, vừa nhẹ vừa mềm, có điều rất là nhiều thịt.

“Miêu Miêu đặt cho nó cái tên đi.” Tiểu Tứ Tử nghe nói Tiểu Tam Tử đã được Khai Phong nhận nuôi thì vui muốn chết.

“Hm…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, mỉm cười, “Gọi là Bạch Đường (đường trắng) đi.”

Tất cả mọi người đều nghĩ —— Ừm, Bạch Đường thật ra cũng rất chính xách, cha nương một con tên Bông Gòn một con tên Đậu Phộng, vậy nhóc con này quả thật không thể dùng danh hào xuân hoa thu nguyệt gì được. Hơn nữa con mèo này toàn thân trắng như tuyết, gọi như vậy vừa dẻo vừa ngọt, gọi Bạch Đường rất dễ nghe.

Bất quá nói đến dễ nghe…

Mọi người thì thào tự nhủ, thầm nghĩ, “Bạch Đường, Bạch Đường đọc mấy lần… tại sao thuận miệng như thế, có phải thiếu chữ nào đó?”

Tiểu Tứ Tử vuốt cằm quay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, sắc mặt Ngũ gia thật khó coi a —— Loay hoay nửa ngày, không phải huynh đệ Triển Chiêu, cũng không phải huynh đệ Tiểu Tứ Tử, là huynh đệ của mình! Hắn gọi Bạch Ngọc Đường, con mèo kia gọi Bạch Đường, tại sao không gọi Hồng Đường, Hắc Đường, Long Tu Đường, mà phải nằng nặc gọi Bạch Đường…

(hồng đường: đường đỏ, hắc đường: đường đen, long tu đường: đường kéo chỉ)

Nhìn lại, Triển Chiêu đang cười đến cực kỳ thỏa mãn vươn một ngón tay xoa cằm mèo nhỏ, miệng gọi, “Đường Đường ”

Bạch Ngọc Đường rùng mình một cái —— Đường Đường…

“Lão quỷ kia chạy đâu rồi?” Thiên Tôn thấy buồn chán, đi tới hỏi Bao Chửng.

“Không rõ, nghe Bát vương gia nói, Ân Hầu sau khi nghe Triệu Nguyên Tá nhắc tới Tôn Vượng, đã đi rồi.”

“Tôn Vượng?” Thiên Tôn hơi ngẩn người, hỏi, “Nói cụ thể xem nào?”

Bao Chửng liền kể lại mọi chuyện lần nữa, Thiên Tôn nhướng mi, “Nga… Vậy khó trách.”

“Có vấn đề gì sao?” Công Tôn hiếu kỳ.

“Tôn Vượng đã làm người tốt nhiền năm rồi, ta nghĩ hắn thà chết cũng sẽ không làm loại hành vi tiếp tay cho giặc này đâu, cho nên hắn nhất định đã tính được lần này sẽ không xảy ra đại sự, mới yên lặng như vậy.” Thiên Tôn nói, lại lắc đầu, “Bất quá có thể hắn có nhược điểm trong tay Triệu Nguyên Tá hoặc Đào Hoa nương nương, nếu không hắn sẽ không giúp đỡ lừa gạt.”

“Cho nên ngoại công muốn đi tìm hắn, xem có thể hỗ trợ hay không chứ gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Tám phần mười là thế.” Thiên Tôn gật đầu, muốn đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Triển Chiêu vội nắm tay áo hắn.

Thiên Tôn nhìn hắn một cái.

Bạch Ngọc Đường cũng bước lên một bước, biểu thị —— Có hứng thú!

Thiên Tôn bất đắc dĩ, mang theo hai hậu bối trẻ, đi tìm Ân Hầu.

Triệu Phổ kỳ thực cũng muốn đi theo tìm náo nhiệt, bất đắc dĩ phải ở lại Khai Phong phủ giả chết, đành phải oán thầm rủa thầm Triệu Nguyên Tá và Mục Chiếu quốc kia một vạn lần, kéo Công Tôn đi chơi với Tiểu Tứ Tử giải sầu.



Ân Hầu sau khi đưa mèo cho Bạch Ngọc Đường, thấy có một con chuẩn già đang đậu trên nóc nhà xa xa. Con chuẩn kia dường như cũng thấy hắn, tung cánh bay đi, Ân Hầu đuổi theo… đuổi vào sâu trong một khu rừng vùng ngoại ô, thấy được một lão hòa thượng mặc hắc y đang uống rượu tại một thủy liêm động*,.

*(thủy liêm động: của Tôn Đại thánh XD, nước chảy từ trên cao thành một bức màn che đi hang động bên trong =v=)

Ân Hầu thấy dáng vẻ cầm hồ lô uống rượu của hắn thật rất đáng ăn đập, con chuẩn già kia đậu trên một cành cao gần đó, giống như đang canh gác.

Đi tới cửa động thủy liêm, màn nước theo Ân Hầu tiến vào mà trào ra hai bên, Ân Hầu đi vào trong động, màn nước lại khép lại, trên người hắn cũng không hề dính một giọt nước nào.

“Chậc.” Hòa thượng nọ lắc đầu, “Nhiều năm rồi, nội lực vẫn cao tới nỗi làm người ta khó chịu.”

Ân Hầu liếc xéo hắn, tìm một tảng đá ngồi xuống, “Sao ngươi lại chui vào chuyện này?”

“Không vào không được.” Tôn Vượng bất đắc dĩ, “Toàn bộ mọi người trong thành Mục Chiếu đều trúng độc, ta không thể nhìn bọn họ chết được.”

Ân Hầu hiểu rõ, quả nhiên bị uy hiếp.

“Có điều ta đã tính, phát hiện Đại Tống có thần minh phù hộ, sẽ không gặp nạn, cho nên mới theo tới. Ngày đầu tiên tới Khai Phong đã thấy ngươi rồi, ha hả, không ngờ Thiên Tôn cũng ở đây, thảo nào thành Khai Phong tuyệt đối được cát tinh cao chiếu.”

“Đào Hoa nương nương kia rốt cuộc là ai?” Ân Hầu rất hiếu kỳ.

“Trương mỹ nhân.” Tôn Vượng trả lời.

“Sớm không báo thù muộn không báo thù, hết lần này tới lần khác lại tới lúc này?” Ân Hầu cảm thấy khó tin, khi nói chuyện, liếc nhìn ra ngoài thủy liêm động.

“Trương mỹ nhân này không phải Trương mỹ nhân.” Tôn Vượng lạnh giọng.

“Có hai Trương mỹ nhân phải không?”

Đang khi nói, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chui vào trong thủy liêm động, Thiên Tôn cũng đi vào, chào hỏi con chuẩn căn bản không nhúc nhích kia.

Tôn Vương nhìn trời, “Lại tới một lão bất tử, nội công cao khiến người ta khó chịu!”

“Nói trọng điểm.” Triển Chiêu ngồi xổm trên một tảng đá bên cạnh hắn, hiếu kỳ, “Trương mỹ nhân sao lại chạy ra hai người?”

“Chuyện là thế này.” Tôn Vượng lắc đầu, “Năm xưa Trương mỹ nhân và Triệu Nguyên Hỉ hợp mưu hại Triệu Nguyên Tá cướp ngôi hoàng đế, chỉ là Triệu Nguyên Hỉ không ngờ Trương mỹ nhân lòng mang ý xấu, ám toán hắn.”

Tất cả mọi người gật đầu, nghe Tôn Vượng tiếp tục nói.

“Nhưng các ngươi đừng quên một chi tiết, Trương mỹ nhân và Triệu Nguyên Hỉ kịch giả tình thật, còn mang thai nga!” Tôn Vượng mỉm cười, “Nữ nhân bình thường làm sao chịu sinh con cho một nam nhân mình không yêu? Đặc biệt là một nữ nhân có dã tâm lớn như vậy.”

Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu thì phản ứng rất nhanh, “Ngươi là nói, Trương mỹ nhân còn có một thế thân, sinh con cho Triệu Nguyên Hỉ là thế thân mà không phải người thật?”

“Không sai.” Tôn Vượng cười gật đầu, “Bất quá nữ nhân luôn có cảm tình, lúc Triệu Nguyên Hỉ bị hạ độc, không phân rõ được hai Trương mỹ nhân, vẫn yêu thương như nhau, vì vậy người cùng hắn sớm chiều tương đối, đã lâu ngày sinh tình.”

Mọi người đều nhíu mày.

“Nhưng sau khi Triệu Nguyên Hỉ giải độc, thì lại vô tình vô nghĩa. Sau đó Đào Hoa nương nương mang theo thế thân kia cùng đào tẩu, ả bị thương, lúc vận công chữa thương, bị thế thân tập kích.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, đây gọi là quả báo a!

“Cho nên nói, nữ nhân một khi hoài thai, đó là một con hổ dữ, chỉ cần bảo hộ hài tử, cái gì cũng dám làm!” Tôn Vương bất đắc dĩ, “Thế thân mang trong bụng một vị công chúa, trốn trở lại Khai Phong, sau đó bệnh chết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Chính là nương của Túy Tâm cô nương?

Triển Chiêu thắc mắc, “Nếu sinh mẫu của Túy Tâm là thế thân, vì sao lại bảo nữ nhi thủy chung dùng sa mỏng che mặt, còn phải gọi là Túy Tâm, còn nói với nàng ai nghe hiểu tiếng đàn thì là sinh phụ? Chẳng lẽ không sợ bị trả thù? Hay là còn ẩn tình khác?”

“Còn nữa.” Bạch Ngọc Đường cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng, “Vì sao đã cách nhiều năm như vậy, Đào Hoa nương nương mới đến báo thù?”

“Kỳ thực…” Tôn Vượng thản nhiên cười, “Trong đó còn có một cố sự.”

Tất cả mọi người nhíu mày, “Cố sự thật là nhiều!”

.

.

______________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.