CHƯƠNG 37. [ KẾT QUẢ CUỐI CÙNG ]
Lúc này, mặt trời cũng đã hiện lên từ phía đông, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, quả thật cũng có chút cảm giác hệt như thấy được mặt trời sau đám mây đen vậy! Thật không biết là nên khen cho sự biết nhìn xa trông rộng của HiênViên Kiệt hay nên cảm tạ bọc muối của Ngân Yêu Vương kia nữa.
*******************************
Hiên Viên Kiệt sau khi ăn xong cả chén đồ ăn đầy muối, tính cách liền biến đổi lớn, phế truất toàn bộ Hoàng tử, sắc lập Hiên Viên Lang làm Thái tử.
Trong nhất thời cả triều đình đều đại loạn.
Bản thân Hiên Viên Lang cũng có một phần thế lực trong triều, thế nhưng nhân mã của mấy vị Hoàng tử kia rõ ràng nhiều hơn … hơn nữa Hoàng tử được sinh ra chính là Hoàng tử, sao có thể nói phế truất là phế truất được? Chẳng lẽ Hiên Viên Kiệt muốn rũ bỏ toàn bộ quan hệ với họ sao?
Các quần thần đều hỏi, Hiên Viên Kiệt lại đưa ra một câu trả lời kinh người: “Mấy người bọn họ, đều không phải do Trẫm sinh ra.”
Một câu này nói ra đã khiến mọi người phải trợn tròn mắt.
Mấy vị Hoàng tử đều nhìn nhau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy tới xem náo nhiệt cũng cảm thấy mơ hồ —— Ai mà ngờ được sẽ biến chuyển như vậy chứ!
“Hoàng thượng ….” Quần thần đều cảm thấy liệu có phải do Hiên Viên Kiệt bị bệnh hay không. Sao lại có thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy?
“Nếu không tin, Trẫm có thể rỉ máu nhận thân ngay tại đây.” Hiên Viên Kiệt lãnh đạm nói một câu.
Hòe Mật cầm bát rỉ máu nhận thân đến trước mặt mọi người, trước tiên lấy máu của các Hoàng tử, sau đó lại lấy máu của Hiên Viên Kiệt, kết quả … máu hoàn toàn không thể dung hợp với nhau.
Lần này, quần thần đều há to miệng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi cảm thấy —— Đúng là trời đất chuyện gì cũng có thể xảy ra a!
Hiên Viên Kiệt thở dài, cũng không giấu giếm làm gì, đem mọi chuyện nói ra rõ ràng đầu đuôi.
“Năm xưa, khi kế vị Trẫm còn trẻ người non dạ, lại mềm yếu vô năng, cho nên bị mấy vị đại thần phụ chính bắt giữ khống chế, vì muốn sau này có thể cướp đi ngôi vị Hoàng đế của Hiên Viên thị chúng ta mà mấy hài tử do mấy vị phi tần của Trẫm năm đó sinh ra, đều là nhi tử của bọn chúng. Tất cả các hoàng tử đó, đều không có quan hệ máu mủ gì với Trẫm.”
Tất cả quần thần nghe xong đều trợn tròn hai mắt, cảm thấy thật bất khả tư nghị.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm khái, vẫn nghe người ta nói cung đình bí sử phần lớn đều khó nói được ra ngoài, thế nhưng để đến trình độ này thì …. Thật là một Hoàng đế đáng thương đi.
“Có điều, Trẫm càng lớn lên, cũng đã dần dần phản kháng … sau đó, Trẫm âm thầm thương nghị với mấy vị phi tần kia, chuẩn bị để diệt trừ những đại thần đó, thế nhưng ai ngờ, mấy vị phi tần đó đều phản bội Trẫm, báo cho mấy tên phản thần, khiến bọn chúng muốn giết Trẫm diệt khẩu. Vì vậy mới có chuyện Trẫm chạy trốn kia.” Vừa nói Hiên Viên Kiệt vừa nhìn mấy Hoàng tử bên dưới: “Trong ký ức của các ngươi, hẳn là còn có một đại thần rất gần gũi với hoàng nương các ngươi, lại rất thương các ngươi đi? Năm đó có đến năm, sáu phản thần, Trẫm cũng không biết rốt cuộc theo thứ tự các ngươi là nhi tử của ai, thế nhưng nhìn kỹ mặt các ngươi, vẫn có thể nhận ra chút bóng dáng của họ.”
Chúng Hoàng tử khẽ cau mày, trong ký ức của họ đúng là có một người như vậy …. Bây giờ nghĩ lại, thì ra lại là như thế!
“Vì bảo vệ tính mạng của mình, Trẫm liền chạy trốn, đến ẩn cư trong một vùng thâm sơn ở Trung Nguyên, sau đó gặp một vị nữ lang trung, tên gọi Bạch Linh Nhi.” Hiên Viên Kiệt nhàn nhạt nói: “Năm đó Trẫm vốn chẳng còn lưu luyến gì cái ngai vị Hoàng đế đó nữa, chỉ muốn cùng Linh Nhi răng long đầu bạc mãi mãi bên nhau, chuyện đó còn tốt hơn chuyện làm Hoàng đế ngàn vạn lần! Trẫm được Linh Nhi chăm sóc, dưỡng khỏi thương thế, thành thân với nàng, nàng còn hạ sinh cho Trẫm một hài tử, nhũ danh gọi Ngọc nhi, đó mới là Hoàng tử đầu tiên, và cũng là hài tử đầu tiên trong đời Trẫm. Chỉ tiếc, ngay cả đại danh của Ngọc nhi còn chưa kịp đặt, hành tung của Trẫm đã bại lộ rồi, những tên phản thần kia đuổi cùng giết tận, muốn diệt ta trừ hậu hoạn.”
Chúng quần thần hai mặt nhìn nhau —– Thì ra là có chuyện như vậy.
“Linh Nhi vì muốn bảo vệ ta cho nên đã bị bọn chúng tàn nhẫn sát hại, ngay cả Ngọc nhi còn chưa đầy một tuổi cũng bị bọn chúng giết chết, ném xuống vách đá.” Hiên Viên Kiệt vừa nói, vừa bất đắc dĩ lắc đầu: “Trẫm vẫn không thể nào bỏ được mẫu tử nàng, muốn đồng quy vu tận với đám phản thần đó. Thế nhưng bọn chúng vẫn bắt được Trẫm, lại không muốn cho Trẫm chết mà muốn Trẫm tiếp tục trở về làm một Hoàng đế bù nhìn …. Trẫm tìm được cơ hội, ôm lấy thi thể Linh Nhi nhảy xuống vực sâu … giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc lại cẩu thả bảo vệ được một cái mạng.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —- Qủa nhiên, Ngọc nhi đã chết.
“Trẫm nhảy xuống sơn cốc đó nhưng cũng không chết, vì muốn duy trì mạng sống cho nên có ăn chút nấm hoang … những cái nấm đó hình như có độc, sau khi Trẫm ăn xong rồi lại bắt đầu xuất hiện ảo giác! Có lẽ là do quá nhớ thương Linh Nhi mà Trẫm cảm thấy như hồn phách của Linh Nhi từ thi thể nàng đi ra, nàng không có chỗ nào để về cho nên Trẫm cùng nàng chia xẻ thân thể, Trẫm cùng nàng thỏa thuận, thân thể này ban ngày là của Trẫm, ban đêm lại là của Linh Nhi.” Hiên Viên Kiệt thở dài: “Bởi vì sau khi Linh Nhi chết rồi Ngọc nhi mới bị giết chết, cho nên Trẫm vẫn gạt nàng rằng Ngọc nhi vẫn còn sống, dần dần chính Trẫm cũng trở nên mơ mơ màng màng, bây giờ nghĩ lại một chút … có thể là do Trẫm trúng phải nấm độc cho nên mới sinh ra ảo giác mà thôi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, chợt hiểu ra ——— A! Xem ra là Hiên Viên Kiệt bị trúng nấm độc a! Khó trách sao muối lại có thể trị hết bệnh của hắn, biện pháp này trước đây Công Tôn có thử qua rồi!
Bọn họ nhớ rõ trước đây có một lần có một hài nhi ăn nhầm một ít nấm độc, Công Tôn liền đổ vào miệng bé một cốc nước muối mặn để giải độc. Còn có một lần khác, một chú cún không biết ăn nhầm phải thứ cỏ gì đó bị trúng độc, Công Tôn lại đổ vào miệng con cún đó nửa vò dấm chua, sau đó cả hài nhi và chú cún kia đều khỏe lại …. Công Tôn có nói qua, có một số loại độc chỉ cần dùng muối là có thể giải rồi.
Hiên Viên Kiệt là Hoàng đế, đồ ăn của hắn đều có người thử độc, làm gì có ai dám để cho Hoàng thượng như hắn ăn mặn như vậy chứ, cũng chính vì điều này cho nên nhiều năm như vậy mà Hiên Viên Kiệt vẫn bị độc của nấm kia khống chế, mắc chứng vọng tưởng, lại không thể chữa khỏi được, thậm chí càng ngày càng trở lên nghiêm trọng, khiến cho hắn không cách nào phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo.
Quá trình giải độc cũng đủ thấy được vô cùng thống khổ, khiến cho đầu hắn đau kịch liệt. Bình thường Hiên Viên Kiệt cũng ăn muối cho nên hắn mới bị nhức đầu, vì muốn chữa trị chứng nhức đầu này cho nên mới dùng ngân châm ghim và huyệt vị của mình! Đây cũng chính là lý do khiến hắn không thể giải được độc.
Nhưng mà vừa rồi, chỉ trong một cái bát nhỏ, Bạch Ngọc Đường lại bỏ vào nhiều muối như vậy, Hiên Viên Kiệt vừa mới ăn mặn xong liền nhớ ra chuyện trước kia, hơn nữa Bạch Ngọc Đường lại rút ra cây ngân châm khỏi huyệt vị của hắn khiến cho hắn bị đau đầu dữ dội mà lăn lộn trên tuyết. Chờ cho đến khi hắn phân rõ ràng thực tế và ảo mộng rồi thì cũng nhớ lại toàn bộ quá khứ, biết được Bạch Linh Nhi cùng Ngọc Nhi đã chết, cho nên hắn mới khóc thảm như vậy!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất đắc dĩ —— Ngân Yêu Vương nhất định là Yêu quái đi? Không đúng …. là Thần tiên mới đúng!
“Lúc Trẫm ở trong thâm sơn, tính mạng vốn dĩ cũng khó giữ được rồi, thế nhưng đúng lúc đó lại đụng phải một con sói đen rất to. Sau khi con sói đó cắn Trẫm một cái, Trẫm bỏ chạy, thế nhưng nó lại không có đuổi theo Trẫm mà lại đi ăn thi thể của Linh Nhi …”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng khẽ cau mày, Bạch Linh Nhi thật là thảm a, chưa từng làm chuyện gì xấu mà lại phải chịu một kết cục bi thảm đến vậy. Hơn nữa Triển Chiêu nghĩ đến chuyện Bạch Linh Nhi rất giống với Bạch Ngọc Đường, lại cùng một tộc nữa, cho nên trong lòng càng thương cảm hơn cho cô nương vô tội đáng thương ấy hơn.
Hiên Viên Kiệt than thở: “Trẫm không bỏ được cho nên chạy đến xua đuổi con sói kia, sau đó có một số chuyện kỳ quái diễn ra! Trên người Trẫm bắt đầu xuất hiện một cỗ nội lực kỳ quái, vô cùng mạnh. Sau đó, Trẫm liền vặt đầu con sói kia xuống … cũng chính là cái đầu sói treo trong tẩm cung của Trẫm.”
Quần thần đều trầm mặc không nói, kỳ ngộ của Hiên Viên Kiệt có thể nói là vô cùng quỷ dị, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì lại hiểu được —- Chính lúc đó Hiên Viên Kiệt có được Tà ma nội lực.
“Trẫm ra khỏi sơn cốc, lại gặp được binh mã của phản thần, Trẫm liền giết chết tất cả bọn họ, sau đó …. Trẫm trở lại Hoàng cung, giết sạch tất cả Phi tần.” Hiên Viên Kiệt nói: “Thế nhưng ấu tử vô tội, mà Trẫm lại không thể nuôi được con của phản thần, vì vậy tất cả những hài tử trước đó, nữ nhi Trẫm đều gả đi, còn nam nhi Trẫm đày ra biên quan làm phiên vương. Trên thực tế, chỉ có mười Hoàng tử được giữ lại trong cung cùng một số công chúa ra đời sau này mới là huyết mạch của Trẫm.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà cảm khái —— Thật đúng là phong hồi lộ chuyển, thì ra có chuyện như vậy a!
“Có điều, nội lực của Trẫm càng cao, thần trí cũng bắt đầu hồ đồ, có lẽ là do Trẫm quá nhớ Linh Nhi cộng thêm oán khí quá nặng, cho nên khi ban đêm đến, Trẫm liền biến thành ma quỷ. Đến bây giờ Trẫm vẫn còn nhớ rõ những việc làm của mình mỗi tối khi biến thành Linh Nhi, lúc đó Trẫm đã hại chết rất nhiều người, mấy thân mẫu của hài tử cũng là do Trẫm quá oán hận nên giết chết … còn cả, những con dân vô tội Bắc Hải! Vì Trẫm không có cách nào khống chế được nội lực của mình cho nên khi đem tối thường lén đến băng hà luyện công. Đồng thời, lấy việc giết người làm thú vui. Thế nhưng Trẫm phải nói rõ một chút, Linh Nhi oán độc đó là do Trẫm quá thống khổ mà ức chế tạo ra, âm hiểm tà ác là một con người khác từ đáy sâu con người Trẫm, không phải là Linh Nhi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thở dài, có lẽ là do trúng độc, lại có được Tà ma nội lực, cùng lúc lại gặp phải quá nhiều đau khổ cho nên mới gây ra oán hận như vậy của Hiên Viên Kiệt, hắn mới tạo ra một Bạch Linh Nhi đáng sợ như thế đi?
Quần thần cũng hít một ngụm khí lạnh —– Thì ra là như vậy a!
“Tội của Trẫm không thể tha thứ.” Hiên Viên Kiệt vừa nói vừa nhìn mấy vị Hoàng tử bên dưới một chút: “Trẫm cũng biết, các ngươi đều có binh mã của mình, mỗi người các ngươi đều có thế lực hùng hậu. Chỉ tiếc, các ngươi cũng không phải là huyết mạch Hoàng thất thực sự, mấy vị Hoàng tử kia của Trẫm đều đã bất hạnh qua đời, chỉ còn lại Hiên Viên Lang, cho nên …. Ngôi vị Hoàng đế này chỉ có thể thuộc về Hiên Viên Lang mà thôi.”
Mấy vị Hoàng tử kia hiển nhiên là cũng bị đả kích nghiêm trọng —– Không sai! Trong tay bọn họ đích xác có binh quyền, có thể ép cung, có thể tạo phản, thậm chí có thể soán vị! Thế nhưng Lão thiên gia này cũng quá trêu ngươi a! Bọn họ đều không phải là huyết mạch Hoàng thất, vậy bọn họ lấy tư cách gì làm Hoàng đế? Danh không chính, ngôn không thuận …
Các triều thần đã chọn minh chủ cho mình trước đây cũng trở nên lúng túng, phải làm sao cho phải đây?
Hiên Viên Phách nhìn mấy vị Hoàng huynh Hoàng đệ bên cạnh mình một chút, lúc này, vẻ mặt của mọi người đều đã thay đổi cả rồi.
Nếu như bọn họ đều không phải là nhi tử của Hiên Viên Kiệt, nói cách khác, trừ những người do cùng một mẫu thân sinh ra thì bọn họ đều không có quan hệ huyết thống gì. Vì vậy …. Những người vốn dĩ đến ủng hộ Hiên Viên Phách làm Hoàng đế cũng không tình nguyện nữa! Chẳng phải huynh đệ ruột thịt gì, nếu như Hiên Viên Phách mà làm Hoàng đế thì mình có gì làm bảo đảm đây? Nói không chừng ngay cả Phiên vương cũng không đến lượt …. Đây chẳng phải là làm nền cho hắn thôi sao?
Khối huynh đệ đoàn kết chỉ trong nháy mắt đã tan đàn xẻ nghé.
Cục diện hôm nay chính là —– Nếu như muốn tạo phản thì nhất định phải đoàn kết, thế nhưng bây giờ bọn họ chẳng còn lý do gì để đoàn kết nữa. Điều bọn họ muốn bây giờ chính là làm thế nào để giữ được phiên quốc của mình, với cả …. Sau này mình phải làm gì bây giờ?
Chính lúc ấy, một thị vệ chạy vào: “Hoàng thượng, không xong rồi …. Hoàng thượng!”
Hiên Viên Kiệt có chút khó hiểu: “Sao vậy?”
“Triệu Phổ … Triệu Phổ tới.”
Quần thần đều “soạt” một cái quay đầu lại, Hiên Viên Phách cũng khẩn trương mà quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
“Triệu Phổ mang theo mấy chục vạn binh mã xuất hiện ở biên cảnh Bắc Hải, binh mã của Liêu quốc cùng Tây Hạ cũng xuất động đến biên cảnh đợi lệnh rồi.”
Trong nháy mắt, tất cả quần thần đều hò hét nháo loạn lên, đám người Hiên Viên Phách lúc này cũng tan đàn xẻ nghé cho nên đều mất hết phương hướng, mọi chuyện xảy ra quá nhanh lại quá đột ngột.
“Yên tâm đi.” Hiên Viên Kiệt cười cười: “Tây Hạ cùng Đại Liêu xuất binh không phải uy hiếp chúng ta đâu, chẳng qua là tới để phòng bị Triệu Phổ mà thôi, người thực sự đến chỉ có nhân mã của Triệu Phổ.”
“Tại sao Triệu Phổ lại tới a?” Quần thần theo bản năng mà nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu.
“Là Trẫm gọi hắn tới.” Hiên Viên Kiệt lại một lần nữa nói ra một câu kinh người.
Vừa nói ánh mắt của hắn vừa nhìn thẳng về phía Hiên Viên Phách: “Trẫm có làm chút giao dịch với Cửu Vương gia.”
Sắc mặt Hiên Viên Phách lúc này tái nhợt, hắn dự cảm —— Tiền đồ tẫn hủy rồi!
Hiên Viên Kiệt từ trên bàn lấy ra một đạo Thánh chỉ đã viết sẵn rồi, đưa cho Hòe Mật.
Lúc này Hòe Mật cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn nhìn Hiên Viên Phách một chút, nhẹ nhàng mà lắc đầu một cái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, thì ra Hòe Mật kia đã sớm đứng về phe Hiên Viên Phách rồi, cược cho Hiên Viên Phách có thể làm Hoàng đế. Cho nên Hiên Viên Phách mới có thể hiểu rõ tình trạng của Hiên Viên Kiệt như vậy, tất cả đều là Hòe Mật báo cho hắn. Hơn nữa, là thân tín của Hiên Viên Kiệt, Hòe Mật có thể làm nội ứng bỏ dược vào đồ ăn của hắn, chuyện này quả thật quá dễ dàng.
Hòe Mật cầm thánh chỉ tuyên đọc, bên trong đó Hiên Viên Kiệt có nói ——– Từ hôm nay không còn Bắc Hải nữa mà chia thành các nước nhỏ, chính là các phiên địa độc lập kia. Phù Đồ Thành chính là Phù Đồ quốc do Hiên Viên Lang kế thừa ngai vị Hoàng đế, những phiên quốc khác vẫn duy trì Phiên vương như cũ. Những tiểu quốc này kết thành đồng minh, đều thần phục Đại Tống, trở thành thuộc quốc, những tiểu quốc độc lập phát triển, nhận lấy sự che chở của Triệu Phổ, thế nhưng dân chúng có thể tự do qua lại các tiểu quốc, cũng có thể di cư. Về việc này, Cửu Vương gia đã đồng ý, hơn nữa Hoàng đế Đại Tống Triệu Trinh hẳn cũng sẽ đồng ý.
Hiên Viên Phách nghiến răng đến độ sắp mòn mất rồi, lại nhìn thấy mấy vị Hoàng tử kia hình như cũng có ý tiếp nhận, hắn chỉ còn biết than thở —— Thời cơ tốt nhất đã vuột mất rồi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn tình huống thay đổi mà kinh ngạc không thôi, thế nhưng lại rất vui mừng! Đơn giản là đã trút được gánh nặng.
Một chiêu này của Hiên Viên Kiệt quả nhiên là vô cùng sáng suốt.
Nếu như muốn cho dân chúng Bắc Hải cùng các phiên quốc kia phục tùng Hiên Viên Lang thì tuyệt đối là không có biện pháp nào hết. Hơn nữa những Hoàng tử không còn thân phận Hoàng tộc nên sẽ không thể làm được gì khác, không cẩn thận sẽ có người khác lật đổ họ. Tóm lại là, có mấy khả năng sẽ xảy ra, đầu tiên là không thể kiểm soát được cục diện đại loạn này, chiến tranh nhất định sẽ nổ ra. Thế nhưng sau khi chia nhỏ Bắc Hải thành các tiểu quốc lại khác … thực lực các tiểu quốc này quá yếu, nếu như không muốn bị Tây Hạ cùng Liêu quốc thâu tóm thì bắt buộc phải đoàn kết nhau lại, hơn nữa còn có được sự bảo hộ của Triệu Phổ. Mặt khác, việc xây dựng thành trì cùng phát triển quốc lực mới là nhiệm vụ cấp bách trước mắt của mấy phiên vương này. Hơn nữa, dân chúng lại còn có thể tự do rời đi, điều này muốn nói —— Bất kể người nào, dù có nhân mã nhiều, hay phiên quốc lớn hơn đi nữa, thế nhưng chỉ cần đối xử không tốt với dân chúng bản địa, dân chúng sẽ có thể dời đến phiên địa của người khác … như vậy, Phiên quốc đó cũng đồng nghĩa với diệt vong rồi.
Điều thông minh nhất của Hiên Viên Kiệt chính là hắn gọi Triệu Phổ tới, đem đại binh đến trấn áp cho đám người Hiên Viên Phách, chọ bọn họ phải tỉnh ra ——– Triệu Phổ có thể bảo hộ cho bọn họ không bị Tây Hạ cùng Liêu quốc khi dễ, thế nhưng điều kiện tiên quyết chính là bọn họ phải sống hòa thuận với nhau, nhất định phải chung sống hòa bình không được thâu tóm xâm lấn nhau, nếu không Triệu Phổ nhất định sẽ thu thập họ a! Dù sao thì, bất luận thế nào, bọn họ chỉ có thể ở lại Phiên quốc của mình để làm một Hoàng đế nhỏ nhoi, không thể nào có thể làm được quân chủ của Bắc Hải nữa rồi!
Lúc này, mặt trời cũng đã hiện lên từ phía đông, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, quả thật cũng có chút cảm giác hệt như thấy được mặt trời sau đám mây đen vậy! Thật không biết là nên khen cho sự biết nhìn xa trông rộng của HiênViên Kiệt hay nên cảm tạ bọc muối của Ngân Yêu Vương kia nữa.
Sau đó, đại quân của Triệu Phổ vẫn đóng ở biên cảnh Bắc Hải, giám sát Hiên Viên Phách cùng mấy vị Hoàng tử mang theo người của mình rời đi, lục đục trở lại phiên quốc của mình.
Hiên Viên Lang kế thừa ngôi vị Hoàng đế của Bắc Hải, Hiên Viên Kiệt thoái vị, xây một tiểu viện bên cạnh Phù Đồ sơn, một mình sống trong đó, cả ngày đều con thỏ gỗ cùng người đất mà Bạch Ngọc Đường cho hắn ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường có hỏi qua hắn đó là cái gì, Hiên Viên Kiệt nói cho hắn biết, lúc Ngọc Nhi mới ra đời, hắn thử làm chút đồ chơi cho nó, thế nhưng làm không có được đẹp. Hai món này mặc dù không phải là hai món năm đó hắn làm, thế nhưng cảm giác rất giống … cho nên mới thích.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy may mắn Ngân Yêu Vương không có sống ở cái thời đại này, nếu không sẽ gây ra tinh phong huyết vũ đến thế nào đây? Người này giống y như là Thần vậy. Mà nhắc tới mới nói, quả thực Bắc Hải đã bị diệt vong….
Mặt khác, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút nghi ngờ chính là —— Thi thể Thập hoàng tử của Hiên Viên Kiệt được tìm thấy trong phủ Hoàng tử. Thế nhưng sau khi Ngỗ tác nghiệm thi xong nói là đã chết hơn nửa tháng rồi … Nói cách khác, Hiên Viên Giác từ trước đến giờ đều là giả mạo, mà Tuần Việt Bạch cùng đám thủ hạ kia của hắn cũng biến mất.
Sau khi điều tra kỹ lưỡng, mọi người đã biết được Tuần Việt Bạch quy phục Hiên Viên Phách rồi, hơn nữa mới mấy ngày trước còn cùng hắn rời khỏi Phù Đồ Thành, trở về phiên địa của bọn chúng, chính là Tây Bắc Hải quận.
Triển Chiêu khoanh tay bất mãn: “Để cho Hiên Viên Phách đi như vậy thật quá tiện nghi cho hắn rồi!”
Bạch Ngọc Đường cũng có chút lo lắng, thả cọp về rừng tất nhiên đều là mối hiểm họa. Mặc dù thực lực của Hiên Viên Phách bây giờ cũng không thể làm ra được chuyện lớn gì, hắn cũng không dám chống lại Triệu Phổ trực diện, thế nhưng cũng không thể đảm bảo sau này không gây ra chuyện gì …
Bạch Ngọc Đường lại nghĩ đến cái câu ‘sau này gặp lại’ mà Hiên Viên Phách nói với hắn trước khi rời đi kia.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu một cái —– Sau này không biết còn có chuyện gì nữa đây! Hiên Viên Phách biết được bí mật của Triển Chiêu, người này là kẻ tiểu nhân phản bạn, một cái họa ngầm khó lường trước được!
Thế nhưng tạm thời mọi chuyện cũng coi như giải quyết xong, Bạch Ngọc Đường cảm thấy cần phải thương lượng với Ân Hậu một chút, tốt nhất là giúp Triển Chiêu giải quyết cái hậu hoạn này.
Mọi người dùng khoảng mười ngày, toàn bộ Bắc Hải đã trở lại như thường, Hiên Viên Lang lên làm Hoàng đế. Cái tên Đại hoàng tử vốn vô học vô thuật này thế nhưng lại giống như thoát thai hoán cốt vậy, hơn nữa lúc nào cũng kề cận Bạch Ngọc Đường muốn làm hảo huynh đệ với hắn, dọa cho Bạch Ngọc Đường sợ đến độ kéo Triển Chiêu bỏ chạy …. Phúc Cáo cứ quyến luyến Bạch Ngọc Đường mãi không thôi, có điều Bạch Ngọc Đường cũng không thể dẫn theo hắn đi được, vì vậy liền đề cử hắn với Hiên Viên Lang, Phúc Cáo thông minh lanh lợi, Hiên Viên Lang ở chung với hắn cũng rất tốt, cũng hết sức tín nhiệm.
Tất cả những luật lệ hà khắc của Bắc Hải đều được xóa bỏ hết, mọi người đều rất bận rộn, dân chúng cũng vui mừng khôn xiết, vô cùng ủng hộ vị Hoàng đế mới lên ngôi Hiên Viên Lang này.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trước khi rời khỏi Bắc Hải cũng đến thăm Hiên Viên Kiệt một lần.
Không biết có phải hắn luôn tự trách tội nghiệt mình quá sâu nặng hay do quá nhớ thương Bạch Linh Nhi mà khiến thân thể hắn bị tổn hại nghiêm trọng, Hiên Viên Kiệt bị bệnh rất nặng. Công Tôn chẩn mạch cho hắn xong, nói với mọi người: “Tà Ma nội lực đã ăn mòn thân thể hắn, hơn nữa, không biết tại sao nội lực này lại đang biến mất dần dần. Hiên Viên Kiệt chỉ còn sống được khoảng một năm nữa thôi, sau một năm, lúc Tà ma nội lực hoàn toàn biết mất, hắn cũng sẽ chết.”
Mọi người lại cảm thấy, đối với Hiên Viên Kiệt mà nói, đây có lẽ là kết cục tốt, chỉ hy vọng trong một năm này, hắn có thể dạy cho Hiên Viên Lang tốt hơn một chút, đối tốt với dân chúng Phù Đồ Thành một chút, coi như là bù đắp cho những con dân Bắc Hải bị hắn làm hại kia.
Ngay cả kết quả là cái chết thế này, mọi người cũng tin tưởng rằng Hiên Viên Kiệt đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, một mặt đây là báo ứng của hắn, mặt khác cũng là sự giải thoát cho cả kiếp đời bất hạnh của hắn, ở một thế giới khác, có Bạch Linh Nhi cùng Ngọc Nhi mà hắn ngày đêm thương nhớ đang chờ đợi hắn.
Làm Hoàng đế như Hiên Viên Kiệt thật đáng thương, từ một Hoàng đế nhân từ bị lợi dụng, hãm hại, đến một bạo quân tự tay giết chết con mình không biết những ngày hắn được hạnh phúc bằng bao nhiêu % những ngày hắn chịu thống khổ a
**************************
Vụ án này kết thúc rồi. Ngày mai sẽ đăng Phiên ngoại, sau đó chúng ta sẽ cùng hai bạn Thử Miêu về thăm Ánh Tuyết Cung ở vụ án thứ 10 a