Long Đồ Án Quyển Tập Quyển 9 Bắc Hải Yêu Đế

Chương 39: Chương 39: [Đại Tác Chiến Cứu Thiên Tôn – Thượng.]




CHƯƠNG 38 PN1: [ĐẠI TÁC CHIẾN CỨU THIÊN TÔN – THƯỢNG.]

Ân Hậu xua tay một cái: “Ai mà nhớ nổi a. Dù sao thì hắn bắt lừa gạt cũng nhiều không đếm hết nổi, hắn cũng giải thoát cho không biết bao nhiêu nam nữ bị lừa đi …. Có điều, tất cả đều là đánh bậy đánh bạ mà thôi, vậy mà người trên giang hồ còn nói hắn khôn khéo hơn người nữa.”

************************

Sau khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hoàn thành nhiệm vụ mật thám Bắc Hải, trở lại Hắc Phong Thành, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.

Triệu Phổ cảm thấy lần này rất thành công, may là không có chiến loạn, có điều hắn cũng sợ Bạch Ngọc Đường sẽ có thành kiến với Triệu Trinh, cho nên nhanh chóng đưa phần lễ vật kia cho hắn.

Bạch Ngọc Đường mở ra nhìn một chút, lần đầu nhìn thấy quả trứng đó cũng ngẩn người, có điều hắn cũng từng nghe Bạch Hạ nói qua phải chơi thế nào, liền nhấn hai cái …. Quả trứng nhanh chóng mở ra.

Triển Chiêu mở to mắt nhìn, những người khác cho dù đã xem lần này là lần thứ hai rồi những vẫn cảm thấy thần kỳ như cũ.

Sau khi Triển Chiêu nghe xong lai lịch của vật này rồi, liền tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tổ tiên nhà ngươi đều có nhiều tiền vậy sao?”

Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu một cái: “Nói có gia nghiệp thì có thể nhưng mà nói cái gì giàu nứt đố đổ vách cùng núi vàng núi bạc thì ta chưa từng thấy qua, phụ thân ta cũng chưa từng thấy.”

Triển Chiêu không hiểu: “Tại sao? Thái gia gia của ngươi giấu đi rồi à?”

“Có thể.” Bạch Ngọc Đường cũng rất bất đắc dĩ: “Ta cũng không biết, người trong nhà ta cũng không có nhắc qua, phụ thân ta chẳng có chút khái niệm gì về tiền tài hết.”

Triển Chiêu gật đầu một cái, có chút lo lắng —- Lúc trước gặp Lục Tuyết Nhi đã không biết nên gọi là gì, lần này đến dự đại thọ của phụ thân Bạch Ngọc Đường, cần phải tặng thọ lễ gì đây? Thật nhức đầu nga.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu lại bắt đầu vò đầu bứt tai, liền nói: “Hai người họ rất gần gũi, không cần lo lắng.”

Triển Chiêu gật đầu một cái, thế nhưng cũng không có nghĩa là không lo lắng đi …

Bao Đại nhân dẫn theo đám người Bao Duyên đến đại trướng, còn một khoảng thời gian nữa mới đến sinh thần của Bạch Hạ, mọi người cũng không cần vội lên đường, cho nên có thể làm thêm được khá nhiều việc.

Mấy ngày nay Bàng Thái sư nhận được thư của Bàng Phi, biết được Hương Hương vẫn khỏe mạnh, vì vậy cũng rất vui vẻ, cả ngày đều ngồi nhớ ngoại tôn nữ nhi cho nên không có tâm tình gì mà cãi nhau với Bao Đại nhân, cũng nhờ vậy mà Bao Đại nhân làm việc rất hiệu quả.

Bởi vì Bao Duyên cùng Bàng Dục không có việc gì làm cho nên mới đi sửa sang lại sổ sách, dựa theo những gì Bao Đại nhân phân phó, tìm ra các huyền án gần Ánh Tuyết Cung, lần này đi chúc thọ Bạch Hạ thì thuận tiện tra một chút.

“Cũng không có nhiều án lắm a.” Triển Chiêu nhìn một cuốn sổ.

Bao Duyên gật đầu: “Chung quanh đó đều ít người, hơn nữa, trước khi Hắc Phong Thành được xây dựng, nơi đây đều là núi đồi hoàng sơ, cũng không có nha môn cũng quan viên cho nên cũng không có ai ghi chép án kiện, mà thực tế là cũng chẳng có án để mà tra.”

Bao Đại nhân muốn xem lại văn thư một lần nữa, lại thấy bọn Triển Chiêu đang ngồi ngây ngốc trong đại trướng cho nên có chút bất đắc dĩ: “Các ngươi mau ra ngoài chút đi a. Đều là thanh niên cả, cần phải biết tranh thủ thời gian để mà đi nói chuyện yêu đương gì đó đi chứ, đừng có lúc nào cũng chỉ bàn chuyện công sự a!”

Mọi người nhìn nhau ——– Cái này sao ….

Những lời này vừa mới nói ra đã bị Âu Dương Thiếu Chinh nghe được, hắn liền vui vẻ nói: “Mặc dù Hắc Phong Thành không lớn lắm nhưng vẫn có chỗ chơi rất vui, nếu các ngươi không ngại có thể đi dạo một chút, ăn cái gì đó, nói không chừng còn có một số thứ chơi vui lắm a!”

Mọi người đều nhìn nhau một cái —— Cùng quyết định, đi dạo thả lỏng một vòng cũng không tệ đi.

Vì vậy ngoại trừ Bao Đại nhân và Bàng Thái sư, tất cả một đám người rảnh rỗi kéo nhau thành một đoàn hoành tráng ra khỏi quân doanh, chuẩn bị đi thăm quan Hắc Phong Thành một vòng.

Chẳng qua là, vừa mới đi đến ngoài đại trướng, mọi người kiểm tra nhân số một lượt, lúc này Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều phát hiện —– Thiên Tôn và Ân Hậu biết mất đâu rồi.

“Ngoại công đâu?” Triển Chiêu tò mò hỏi.

Bạch Ngọc Đường cũng không rõ: “Sư phụ ta đâu rồi?”

Tiểu Tứ Tử nói: “Cháu biết Tôn Tôn cùng Ân Ân đi đâu đó.”

Tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn bé.

Tiểu Tứ Tử nói: “Tôn Tôn vừa nãy có nói muốn đến cổ nhai phường mua cho phụ thân Bạch Bạch một thọ lễ.”

Mọi người ngẩn người.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ân Hậu đi cùng hắn sao?”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu một cái: “Không nha, Ân Ân nói là muốn lên phường mua ngựa ….” Vừa nói bé vừa chỉ cách đó không xa.

Mọi người cùng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Ân Hậu đang một tay dắt một con ngựa nhỏ lùn tè, béo mũm mĩm đi vào.

Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến, sáng hôm nay Ân Hậu có hỏi Triệu Phổ ở Hắc Phong Thành có bán ngựa con hay không, Triệu Phổ nói là ở chợ ngựa hẳn là có, vì vậy mới sáng sớm Ân Hậu đã chạy đi, xem ra là đi chọn ngựa a.

Chờ cho đến khi Ân Hậu dắt ngựa đến gần, Triển Chiêu liền có chút vô lực —– Con ngựa này, màu đỏ, vừa béo vừa lùn, một đôi mắt to tròn xoe, long mi giống hệt hai cái quạt xòe, đang ngoẹo đầu nhìn mọi người.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm con ngựa này một lúc, nhịn không được mà đưa tay sờ đầu nó, Tiểu Tứ Tử cũng chạy đến ôm cổ nó.

Triệu Phổ có chút không hiểu được mà hỏi Ân Hậu: “Lão gia tử, với thân phận của ngài nên mua bảo mã mới đúng chứ, làm gì lại mua con ngựa bé tí thế này?”

Ân Hậu cười một tiếng: “Mang về Cung cho mấy đứa nhỏ chơi.”

Tất cả mọi người đều gật đầu….

Ân Hậu thấy mọi người đều đứng ngoài cửa, có chút khó hiểu: “Các ngươi định làm gì vậy? Muốn lên phố sao? Hôm nay có vẻ rất náo nhiệt đó.”

Mọi người liền nhớ tới, Triển Chiêu nói: “Ngoại công, người có thấy Thiên Tôn không?”

Ân Hậu ngẩn người, không hiểu: “Hắn đi đâu rồi?”

Mọi người đem chuyện hắn đi mua đồ cổ nói qua, Ân Hậu nhìn trời: “Hắn có thể tìm được đến cái chợ đồ cổ kia mới lạ! Không cần hỏi nữa, chắc tám phần là lạc đường rồi!”

Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, vì vậy, kế hoạch đi dạo phố của mọi người liền biến thành kế hoạch chia nhau đi tìm Thiên Tôn, có điều …. Cả đám tìm từ sáng sớm cho đến tận trưa cũng chẳng thấy bóng dáng Thiên Tôn đâu hết.

Ngay cả Ân Hậu cũng buồn bực —- Chạy đi đâu mất rồi?

Triển Chiêu liền đề nghị, lần sau cũng cho Thiên Tôn nuôi một con Kim Xác Tử đi, lúc nào đi lạc tìm cũng dễ. Bạch Ngọc Đường thì lại vô lực: “Cho hắn nuôi cái gì cũng không hữu ích, đừng đến lúc đó lại cả hai đều bị lạc luôn.”

Cuối cùng, Triệu Phổ liền cho binh lính tìm kiếm khắp thành, Tiểu Ngũ cũng dẫn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dò theo mùi của Thiên Tôn đi tìm một vòng … cuối cùng cứ vòng đi rồi lại vòng lại.

Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Tà môn! Đi đâu mất rồi?

Bạch Ngọc Đường lại đến cổ nhai phường tìm một vòng nữa nhưng vẫn chưa có thấy Thiên Tôn.

Ân Hậu sờ sờ cằm: “Lần này Lão quỷ có chút kỳ quái a! Trước đây chỉ cần một ngày là có thể tìm được rồi, hơn nữa, lần này bị lạc đường cũng không thấy hắn phá tường nữa!”

Dù sao thì tuổi của Thiên Tôn cũng đã cao, Bạch Ngọc Đường cũng có chút lo lắng.

Mọi người còn đang cảm thấy khó khăn thì Triệu Phổ đột nhiên vỗ tay một cái: “Có biện pháp rồi!”

Sau đó, lại thấy hắn ôm Tiểu Tứ Tử đặt lên bàn, nói: “Tiểu Tứ Tử, tung đồng xu đi.”

Tiểu Tứ Tử nhận lấy đồng xu mà Triệu Phổ cho bé, tâm nói, lại tung đồng xu nữa a? Người lớn thật là nhàm chán nga ….

Triệu Phổ nói: “Thiên Tôn có gặp nguy hiểm hay không, nếu có thì là mặt phải, nếu không là mặt trái.”

Tiểu Tứ Tử tung một cái —— Mặt trái, sau đó bé nháy mắt mấy cái: “Đã nói là Tôn Tôn không gặp nguy hiểm mà …”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy, Triển Chiêu lại hỏi: “Vậy hắn ở trong Hắc Phong Thành hay ngoài Hắc Phong Thành? Mặt phải là trong thành, mặt trái là ngoài thành.”

Tiểu Tứ Tử lại tung một cái ——- Mặt phải.

“Ở trong Hắc Phong Thành sao?” Triệu Phổ có chút khó hiểu: “Vậy không có lý do nào lại không tìm được a!”

“Hướng nào?” Triển Chiêu cầm một chiếc đũa cho Tiểu Tứ Tử, bảo bé quay một cái.

Tiểu Tứ Tử cầm chiếc đũa quay một cái, cuối cùng chiếc đùa dừng lại, đầu xoay về hướng Nam …

Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa co giật ——- Giống hệt xem bói, cũng nhịn không được mà hỏi: “Nhìn rất không đáng tin cậy a?”

Lúc này mọi người cũng không có biện pháp, không cách nào đành tin vào —– Dựa theo Tiểu Tứ Tử “phán” mà khẳng định, Thiên Tôn nhất định đang ở phía Nam Hắc Phong Thành. Cổ nhai phường rõ ràng ở phía Bắc, hắn đến phía Nam làm gì?

Triệu Phổ tìm hai người hướng đạo lớn tuổi trong quân để hỏi một chút: “Phía Nam Hắc Phong Thành là chỗ nào vậy?”

Mấy hướng đạo nhìn nhau một cái, trả lời: “Phía Nam cũng không phải chỗ nào đặc biệt a, chẳng qua nhiều tửu lâu với trạm dịch hơn một chút, dù sao thì đại môn phía Nam cũng là cửa ngõ về Trung Nguyên, có rất nhiều thương cổ cùng lữ khách, à đúng rồi!”

Nói đến đây, hai hướng đạo hình như đột nhiên nhớ ra gì đó, thế nhưng lại nhìn nhau một cái, hình như có điều gì do dự.

Triệu Phổ ngoắc tay với hai người, ý là —– Nhanh nói đi.

“Mấy ngày trước có mấy cô nương ngoại tộc ở thành Nam bị biến mất!” Một hướng đạo nói.

“Biến mất?” Triển Chiêu cau mày: “Là mất tích sao?”

“Đúng vậy!” Một hướng đạo khác cũng gật đầu: “Chuyện này ồn ào một trận. Nghe nói là ở biên quan gần đây xuất hiện lừa gạt, đặc biệt là chuyên lừa gạt bắt cóc mỹ nhân ngoại tộc, bất kể là nam nhân hay nữ nhân đều được, chỉ cần trẻ đẹp, tốt nhất là có màu tóc khác thường đều bị trói đi …. Hình như là đem đến Trung Nguyên bán, tóc khác màu bán được giá rất cao!”

Hai hướng đạo cùng lắc đầu: “Trước đây chỉ nghe qua chuyện này thường diễn ra ở Tây Vực, không ngờ lúc này còn hạ thủ cả ở Hắc Phong Thành.”

Mọi người nghe đến đây, cũng nhịn không được mà méo miệng —- Có dự cảm xấu.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Thiên Tôn đích xác chính là “mỹ mạo trẻ tuổi”, hơn nữa còn có mái tóc bạch kim, dĩ nhiên sẽ trở thành đối tượng để lừa gạt tốt nhất. Đương nhiên, những thứ này đều không phải điểm trọng yếu, trọng yếu nhất chính là, việc hắn bị lừa đi …. Cũng không phải lần đầu.

Ân Hậu nhìn trời …. Lại nữa!

Triệu Phổ vừa nghe thấy cái này đã cảm thấy gan hùm mật gấu tới đâu chứ? Liền nói với Âu Dương Thiếu Chinh: “Đi điều tra một chút cho ta, xem tên lừa gạt chán sống nào lại dám đến Hắc Phong Thành của ta giở trò quỷ?!”

Trâu Lương cũng có chút lo lắng: “Có thể nào Thiên Tôn đã bị lừa đi mất không?”

“Vấn đề không phải là có thể hay không có thể.” Ân Hậu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh nói, sau đó hai người nhìn nhau một cái, lại đồng thanh: “Là nhất định đã bị lừa đi rồi!”

Tất cả mọi người đều vô lực …. Quả nhiên.

Vô Sa sờ cái cằm béo núc ních mà lắc đầu: “Có lo lắng cũng vô ích, hơn một trăm năm nay Lão quỷ này đã bị lừa đi không biết bao nhiêu lần, chia đều mỗi năm cũng có đến hai, ba lần đi?”

Vô Sa hỏi Ân Hậu.

Ân Hậu xua tay một cái: “Ai mà nhớ nổi a. Dù sao thì hắn bắt lừa gạt cũng nhiều không đếm hết nổi, hắn cũng giải thoát cho không biết bao nhiêu nam nữ bị lừa đi …. Có điều, tất cả đều là đánh bậy đánh bạ mà thôi, vậy mà người trên giang hồ còn nói hắn khôn khéo hơn người nữa.”

Tất cả mọi người đều vô ngữ, xem ra toàn bộ danh tiếng của Thiên Tôn có được đều do cái tật lộ si ban tặng a.

Triển Chiêu cảm thấy chuyện cấp bách lúc này là tìm được Thiên Tôn mới đúng.

Âu Dương triệu tập nhân thủ đến phía Nam thăm dò một chút, lại nói với Triệu Phổ: “Cứ phái người đi thăm dò như vậy cũng không phải là biện pháp, hy vọng tra được đầu mối cũng rất mong manh. Những người này nhất định là gây án chớp nhoáng, cho nên thời gian là điều quan trọng nhất, đến khi trời tối không chừng bọn chúng sẽ đổi địa điểm.”

Triệu Phổ nhìn hắn: “Vậy ngươi muốn thế nào mới là biện pháp?”

“Sách!” Âu Dương thiêu mi một cái: “Dẫn xà xuất động sao!”

“Dẫn thế nào?” Triệu Phổ có chút không hiểu hỏi: “Trong nhất thời đi đâu mà tìm được một cái mỹ nữ ngoại tộc để dẫn xà xuất động? Ngươi dù sao cũng là một cái đầu lông đỏ, hay là ngươi giả trang một chút …”

Có điều, Triệu Phổ còn chưa nói hết mọi người đã đồng loạt ngẩn người một cái, sau đó lại “soạt” một cái ….. quay đầu sang nhìn Lâm Dạ Hỏa bên cạnh.

Lâm Dạ Hỏa còn đang đứng trên bàn mà trêu chọc cún con đây, thấy mọi người đều nhìn về phía mình, mở to mắt hỏi: “Làm gì?”

“Hay là ….” Triển Chiêu tiến đến gần Lâm Dạ Hỏa, nhìn hắn một chút: “Ngươi đi dẫn xà xuất động đi?”

Lâm Dạ Hỏa sờ sờ cằm, sau đó cười một tiếng, đắc ý mà hất hất tóc, nói: “Nga …. Nói đến mỹ nhân, vậy đích xác là phải để ta đi a? A ha ha ha …”

Có điều, hắn còn đang vui vẻ, Trâu Lương ở bên cạnh lại thình lình mà ném đá một câu: “Tìm thêm mấy người nữa đi, nói không chừng bọn chúng lại không thích mấy tên dở hơi thì sao, lừa gạt cũng cần chọn lựa đó ….”

“Ngươi nói cái gì?!” Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên trừng Trâu Lương.

Triệu Phổ nháy mắt với Trâu Lương mấy cái, ý là —– Ngươi bớt miệng một chút đi, để hắn đắc ý chút, còn phải nhờ hắn tìm Thiên Tôn nữa mà!

Trâu Lương chẳng thể làm gì khác hơn là nhịn, không nói tiếng nào.

Thế nhưng, Lâm Dạ Hỏa lại quay sang nhìn tóc mình một cái, thiêu mi nói: “Muốn ta giúp, có thể …. Có điều ta có một điều kiện!”

“Ai!” Vô Sa sưng mặt lên: “Thiên Tôn là trưởng bối của ngươi, ngươi tìm hắn là phải rồi vậy mà còn bắt bẻ cái gì?”

Lâm Dạ Hỏa quay ngoắt cái mặt đi: “Việc nào đi việc nấy.” Vừa nói hắn vừa chỉ Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cũng phải đi!”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Triển Chiêu lặng lẽ kéo Bạch Ngọc Đường một cái, giấu ra sau lưng, hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Đi làm gì?”

“Giả làm con mồi!” Lâm Dạ Hỏa chỉ Bạch Ngọc Đường: “Đây là cơ hội ngàn năm có một! Ai mới là Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử! Bạch Ngọc Đường, quyết phân thắng bại đi!”

………………..

Lâm Dạ Hỏa vừa mới nói xong, tất cả mọi người cùng trầm mặc.

Vô Sa bất đắc dĩ than thở, tâm nói mình sao lại có loại đồ đệ dở hơi thế a.

Trâu Lương xoay mặt đi —– Mang theo hàng này ra ngoài thật mất mặt.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Lâm Dạ Hỏa một lúc thật lâu, mở miệng: “Nhường cho ngươi!”

“Không được! Ta muốn cạnh tranh công bằng!” Lâm Dạ Hỏa nhất định không buông tha: “Ngươi cũng phải đi, để xem hai chúng ta ai bị lừa đi trước!”

Bạch Ngọc Đường rất là vô ngữ —– Cái này có cái gì tốt mà tranh?!

Triển Chiêu nhắc nhở Lâm Dạ Hỏa: “Này, Ngọc Đường không phải ngoại tộc a …..”

“Cải trang thì tốt rồi!” Lâm Dạ Hỏa thiêu mi một cái: “Dù sao thì hắn đi, ta sẽ đi, hắn không đi ta cũng không đi!”

Mọi người thấy Lâm Dạ Hỏa cứ cố chấp như vậy, liền không thể làm gì khác hơn là nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy khuôn mặt hắn biểu hiện hệt như ăn phải ruồi bọ vậy.

Triển Chiêu kéo ống tay áo hắn, ý là —– Được rồi a Ngọc Đường, vì Thiên Tôn nên nhịn chút a.

Bạch Ngọc Đường rất bất đắc dĩ hỏi: “Đi đâu mà có thể tìm đồ cải trang cho ta bây giờ?”

Hắc Ảnh đột nhiên giơ tay lên: “Có, bình thường khi đi do thám chúng ta đều phải cải trang, cho nên mấy bộ đồ cải trang ngoại tộc thường có rất nhiều.”

Chúng ảnh vệ đều lặng lẽ nhìn Hắc Ảnh, ý là —— Cái này là do ngươi chuẩn bị để tìm vui đi, chẳng liên quan gì đến chuyện thăm dò của ảnh vệ hết.

Chỉ trong chốc lát, Hắc Ảnh đã ôm tới một đống y phục thật lớn, cười tươi rói nói: “Hay là chúng ta cùng nhau đi?”

Mọi người nhận mũ đội, nhìn Hắc Ảnh đang hưng phấn cũng không thể làm gì khác hơn là nhận lấy y phục đi cải trang.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên thạch băng nhìn mọi người đang cải trang, trong tay lại cầm chiếc đũa mà xoay qua xoay lại … chiếc đũa trên bàn tay mũm mĩm của bé cứ quay tới quay lui tại chỗ, cũng không thấy chỉ hướng nào hết.

Thật ra thì, lúc này Tiểu Tứ Tử cảm thấy, ban nãy lúc mình quay đũa cũng không có nghĩ đến chuyện Thiên Tôn đang ở đâu, mà bé lúc đó đang nghĩ là … đến đâu chơi mới vui a?

Vậy thì lúc này, Thiên Tôn đang ở đâu đây?

Ban nãy Thiên Tôn chạy ra ngoài đi một vòng, đúng thật là có bị lạc đường! Hắn không tìm được cổ nhai phường, nhưng mà do quân doanh của Triệu Phổ quá lớn cho nên nhìn rất rõ, hắn có thể tìm được đường về. Còn về phần tại sao hắn đã về rồi mà lại không đi bằng cửa chính, thì hắn trực tiếp bay từ bên ngoài vào trong quân doanh chứ sao …. Dù sao thì với khinh công của hắn, đám thủ vệ sao có thể phát hiện được. Thiên Tôn trở về liền đến đại trướng của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, lại thấy không có ai ở đó, vì vậy mới hỏi một tiểu giáo đi ngang qua đó: “Bọn đồ đệ ta đâu?”

Tiểu giáo đó trả lời: “Bạch thiếu hiệp cùng mọi người hôm nay nghỉ ngơi, nghe nói cùng nhau đi dạo phố a.”

“Nga …” Thiên Tôn gật đầu một cái, cảm thấy cũng không tệ, cứ để cho đám trẻ tuổi đi chơi chút đi, mình cũng không cần đi cùng làm gì. Lại đúng lúc hắn vừa ăn cơm xong cũng có chút buồn ngủ, cho nên Thiên Tôn liền thả màn, buông rèm xuống, bò lên giường, chui vào chăn, rất khoan khoái mà đi ngủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.