Trên luận võ tràng của Phái Thiên Sơn, vừa mới kết thúc xong một hồi tỷ thí.
Lục Phong
nhìn sắc trời, muốn nói các đệ tử nghỉ ngơi một chút, lại nghe được một
tiếng cười từ xa truyền đến: “Lục Phong lão đệ, đã lâu không gặp a.”
Lục Phong
vừa mới nghe thanh âm đã nhíu mày, nhìn vào lối đi đã thấy có một đội
nhân mã lên rồi, dẫn đầu là một người cao lớn mập mạp.
Lục Phong
cau mày – Tiết Trường Đông…. Hắn lại tự thân xuất mã, xem ra lần này có
khó khăn rồi đây, may mắn là còn có Bạch Ngọc Đường ở đây.
“Ai nha, Phái Thiên Sơn quả nhiên là có người kế tục a.”
Từ phía sau
Tiết Trường Đông, Lộc Tam Nương lắc lư nghiêng ngả đi ra, quét mắt nhìn
qua đám đông đồ đệ của Phái Thiên Sơn một cái, lại lắc đầu tấm tắc: “Có
phải Thiên Tôn thích mỹ thiếu niên không a? Tại sao người của Phái Thiên Sơn các ngươi lại một cọng râu đều không có vậy, tất cả đều là bạch
diện tiểu sinh à?”
Lục Phong
nghe cảm thấy rất chói tai, Phái Thiên Sơn cũng có những nữ đệ tử, vừa
nghe thấy nàng ta lỗ mãng vũ nhục Thiên Tôn như vậy cũng chịu không
được, có một tiểu cô nương nhìn có vẻ chanh chua cũng hỏi lại nàng: “Đại thẩm, ngươi là người ở đâu a? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi, bạch diện
tiểu sinh thì có liên hệ gì tới ngươi vậy?”
…
Lộc Tam
Nương vừa mới nghe được những lời này liền cười lạnh mấy tiếng: “Được
lắm…. Trẻ tuổi thật là tốt a, mặt mày trắng trẻo, có điều ta chỉ biết
trẻ tuổi chưa chắc đã tốt.” Nói xong liền nâng tay, phẩy ống áo một cái.
…
Nhưng mà nàng còn chưa kịp động thủ, đã có một cây đao chặn lại cánh tay nàng ta rồi.
Chỉ thấy có một nam tử hoàng sam chặn trước mặt tiểu cô nương kia, hơi vung tay chặn lại nữ đệ tử Thiên Sơn, ý bảo nàng lui ra.
Mọi người
cũng nhìn qua, Hoàng sam nam tử này khoảng độ hơn hai mươi tuổi, diện
mạo tư văn nhã nhặn, một tay cầm phương đao khoảng ba thước. Phương đao
là một loại đao hiếm gặp, hơi khác so với đao bình thường, loại đao này
đao tiêm có hình tứ phương, rất giống một thanh đao chưa được rèn giũa.
Đây là một
trong Thập đại cao thủ của Phái Thiên Sơn, Phương Tuấn, bình thường hắn
trầm mặc ít lời, cũng coi như là người ít nói nhất trong Thập đại cao
thủ, nhưng quan hệ với Lục Phong không tệ, cũng vô cùng tôn kính Thiên
Tôn.
Lộc Tam Nương bị đao này chặn lại, một cỗ nội kình liền xẹt qua bên cạnh…. Khiến một thân cây cạnh đó bị khoét vào một dấu tay.
Dấu tay này rất sâu, có thể thấy người ra tay vô cùng ngoan độc.
Cô nương vừa được cứu kia trong lòng cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi mà sờ mặt mình, trừng mắt mắng: “Lão độc phụ.”
Ánh mắt Lộc
Tam Nương biến lạnh, tay bắt lấy đao của Phương Tuấn đột nhiên thu lại,
chợt mọi người nghe thấy “cách” một tiếng, Phương Tuấn nhanh chóng thu
đao nghiêng người tránh ra, để tránh không cho nội lực chấn động ở thân
đao làm bị thương mình.
Lộc Tam
Nương đánh một chưởng này qua cũng không phải vì muốn lấy mạng hắn, chỉ
là buộc hắn tránh ra mà thôi, sau đó lại vung một tay hình trảo mà hướng về nữ đệ tử Thiên Sơn ở phía sau hắn kia, tốc độ vọt qua cũng cực nhanh .
Một loạt những động tác này cũng đủ nhìn ra Lộc Tam Nương là kẻ lòng dạ hẹp hòi, tiểu nhân thù vặt, còn tâm ngoan thủ lạt nữa.
Chỉ là nàng
còn chưa kịp lướt tới trước mặt cô nương kia, hai đệ tử Phái Thiên Sơn
đã chắn trước mặt nàng, song song vung chưởng chặn lại, động tác rất
nhất trí…. Hơn nữa, ngoại hình hai người này y hệt nhau, có lẽ là song
sinh.
Lộc Tam
Nương nghiêng người, tròng mắt vừa chuyển một cái, hình như là cân nhắc
xem mình nên dùng mấy thành nội kình thì được, mà một chút do dự này của nàng cũng khiến cặp song sinh kia chần chừ. Nhưng mà tại một chút thời
gian chần chừ ngắn ngủi ấy, Lộc Tam Nương kinh nghiệm lão luyện hơn hai
người kia rất nhiều đã kịp vọt qua mà lao thẳng đến chỗ nữ đệ tử kia
rồi.
Đương nhiên
là nữ đệ tử kia muốn ngăn lại, nhưng vừa nhìn khí thế đó của Lộc Tam
Nương, nàng cũng biết mình không thể nào ngăn lại được rồi, cho nên theo bản năng đưa tay lên che mặt.
Nhưng mà
động tác của Lộc Tam Nương cực nhanh, tại lúc mọi người đều nghĩ rằng
cho dù có muốn ra tay hỗ trợ cũng muộn rồi, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn
cô nương kia bị thương nặng thì… chỉ nháy mắt một cái, hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Lục Phong cũng giãn ra.
Lộc Tam
Nương liền cảm giác tay mình không hề túm được mặt người mà đã tóm phải
thứ gì đó rất cứng cùng lạnh lẽo, ngẩng đầu lên vừa nhìn, một cỗ nội lực đã làm chấn động tay ả ta.
Lục Phong có được bao nhiêu công lực, ả biết rất rõ, mà Phái Thiên Sơn đều là hậu
bối, lần này bọn họ đến gây rối cũng là đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi, chắc chắn bọn chúng không thể chống cự nổi. Lại không nghĩ đến….
Nội kình chạm phải lần này lại có thể khiến cho cả xương cốt Lộc Tam
Nương đều tê rần, đau đến độ phải thả tay ra lùi ngay về phía sau mà
quan sát.
Không chỉ
Lộc Tam Nương, mà ngay cả ba người Tiết Trường Đông ở phía sau cũng lắp
bắp kinh hãi, tâm nói người nào lại có thể mạnh như vậy? Chỉ cần một
chưởng đã có thể trấn được Lộc Tam Nương?
Lục Phong
vốn tưởng là Bạch Ngọc Đường đến cứu giúp, nhưng vừa nhìn lại thấy không phải, người trước mặt một thân hồng y đỏ rực, nhìn còn rất có tinh
thần…. Là Triển Chiêu.
Lúc này, Triển Chiêu đang chắp tay sau lưng mà cầm lấy trường kiếm màu đen của mình, cũng đang đánh giá Lộc Tam Nương.
Lộc Tam
Nương nhìn hắn một lát, kinh ngạc – Một hậu sinh vãn bối trẻ tuổi xinh
đẹp, nhiều nhất chỉ độ hai mươi mấy tuổi mà thôi, trắng trẻo mịn màng tư văn tuấn tú, nhất là đôi mắt, nhìn thật trong, thật sáng, thế nhưng nội kình thuần hậu mạnh mẽ, sâu không lường được.
Triển Chiêu
cũng đang đánh giá Lộc Tam Nương một lát, vị Lộc Tam Nương danh chấn
giang hồ này cũng đã là chuyện của mấy thập niên trước rồi. Mà Lộc Phúc
Lâu của ả chính là một Sát thủ lâu, năm đó chuyện thương thiên hại lý gì mà ả chưa từng làm qua, nhận tiền tài của người ta để thay người ta lấy mạng người, đừng nói là mấy người giang hồ, ngay cả Hoàng thân quốc
thích ả cũng dám xuống tay.
Mấy lão tiền bối kia nhìn nhau một cái, Tư Mã Không đột nhiên nói: “Ta nghe nói
Thiên Tôn có một đệ tử nhập môn duy nhất, là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc
Đường, hay là ngươi a…”
“Không thể nào.” Lộc Tam Nương cười lạnh: “Nội lực của hắn căn bản không phải là của Phái Thiên Sơn.”
Triển Chiêu hơi hơi mỉm cười: “Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi.”
Mọi người đều ngẩn người – Đi ngang qua?
“Lục Phong,
Phái Thiên Sơn ngươi quả nhiên không đủ người a, còn phải nhờ người
ngoài nhúng tay vào sao?” Hoàng Phi Thiên liên tục cười lạnh, khinh
thường nói.
“Ai.” Triển Chiêu xua xua tay: “Bọn họ không muốn đánh nữ nhân mà thôi.”
…
Mọi người ngẩn người.
Tiết Trường
Đông đánh giá Triển Chiêu một chút: “Tiểu Huynh đệ, ngươi là ai? Bọn họ
không đánh nữ nhân, vậy ngươi lại ra tay sao, chẳng lẽ ngươi chuyên đánh nữ nhân?”
Triển Chiêu hơi mỉm cười, nhìn nhìn Lộc Tam Nương: “À… Chỉ có mình ta biết ngươi thật ra không phải là nữ nhân thôi.”
…
Triển Chiêu nói câu này, tất cả mọi người đều sửng sốt, lập tức theo bản năng mà nhìn Lộc Tam Nương.
Lộc Tam Nương giận đến độ chống eo giậm chân: “Con mẹ ngươi dám nói Lão Nương không phải nữ nhân.”
Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Không phải a, trước kia rõ ràng là ngươi tên Lộc Tam Bảo!”
Lộc Tam Nương hít vào một ngụm lãnh khí: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó!”
Triển Chiêu nheo mắt lại: “Lộc Tam Bảo Lộc Tiểu tử a, trước kia ngươi làm việc trong cung.”
“À…” Mọi người tỉnh ngộ: “Thì ra là Thái giám …”
“Ta phi!”
Lộc Tam Nương tức đến giậm chân, chỉ Triển Chiêu: “Ngươi là thằng nhãi
ranh nói hươu nói vượn, Lão Nương rạch miệng ngươi.”
Triển Chiêu nghiêng người một cái tránh ra, cũng đánh với ả.
Lộc Tam
Nương đuổi theo hồi lâu lại cảm thấy mình cứ như đuổi theo một con linh
miêu, tại sao động tác của Y lại nhanh như vậy? Hơn nữa càng đánh càng
cảm thấy kỳ lạ, hoặc là nên nói Tiểu Qủy này học được công phu từ đâu
vậy, tạo sao lại hỗn độn vô cùng lại cao đến không dò ra nổi.
Triển Chiêu chơi đùa với ả một hồi, đại khái cũng đã hiểu được võ công của ả rồi.
Kỳ thật, sở
dĩ Triển Chiêu gọi ả là Lộc Tam Bảo cũng không phải là do ứng phó nhất
thời gì, mà là Y được một tiền bối Ma Cung, Hồng Cửu Nương dạy cho.
Hồng Cửu
Nương cũng là cao thủ đệ nhất đệ nhị Ma Cung, nàng không chỉ dạy võ công cho Triển Chiêu, mà hơn nữa nàng còn chuyên môn dạy cho Triển Chiêu làm cách nào để đối phó với nữ nhân có công phu rất cao.
Trên giang
hồ, thường thường có những quy định bất thành văn – Hảo nam không đấu
nữ, đặc biệt là những nam nhân có công phu cao càng không đánh nữ nhân,
nếu không nói ra nhất định sẽ bị người ta chê cười. Nhưng mà, có một số
nữ nhân, lại không phải là loại hời hợt, các ả công phu kỳ cao nhưng lại tâm ngoan thủ lạt, hành động gian ác, nếu như gặp phải những loại nữ
nhân này, không động thủ thì chẳng phải rất có hại cho chính mình hay
sao.
Vì thế, vị
Hồng Cửu Nương có thể được xếp vị trí đệ nhất trong số những nữ nhân
giang hồ công phu cực cao lại có tâm ngoan thủ lạt này, liền dạy cho
Triển Chiêu một bộ tuyệt chiêu.
Thứ nhất,
gọi tên Tam Bảo, mặc kệ đối phương là ai, cứ đặt sau họ của người ấy hai chữ Tam Bảo, sau đó nói là trước kia đã từng làm việc trong cung.
Chiêu này trong suy nghĩ của Triển Chiêu thì có hơi thất đức chút, nhưng mà chơi lại rất vui, hơn nữa lại có hiệu quả rất cao.
Thứ hai, hoạch định phạm vi hành động thu nhỏ dần, đấu khinh công với nàng ta, khiến cho nàng ta mệt đến loạn thì thôi.
Nói đến
Hoạch địa vi lao này, trước đây Triển Chiêu đã thành công một lần, hiệu
quả đúng là vô cùng tốt, lần này so với lần trước còn đơn giản hơn
nhiều, lần trước còn phải khiến đối phương chạy như ngựa đuổi khắp núi
cho đến khi mệt chết mới thôi, lần này không cần, chỉ cần xoay xoay tại
chỗ là được.
Triển Chiêu vây Lộc Tam Nương một lúc, đùa cho Lộc Tam Nương đều hoa hết cả mắt, nhìn ra cũng thấy sông núi lắc lư luôn.
Thứ ba, cũng là điểm chiến thắng mấu chốt nhất, chính là làm thế nào để chế phục đối thủ mà vẫn không bị người ta nói là bắt nạt nữ nhân, đó chính là …
Triển Chiêu
đột nhiên đưa tay, kéo vị nữ đệ tử vừa rồi vẫn còn đang kinh hách vì đã
tránh được một kiếp đến, đương nhiên là kéo tay áo.
Vị nữ đệ tử
kia lảo đảo một cái, liền cảm giác vai cùng lưng bị Cự Khuyết nhẹ nhàng
đẩy một cái, lập tức theo bản năng đưa tay ra đánh một chưởng qua, Triển Chiêu liền ở sau lưng nàng cũng vỗ một chưởng nữa…. Hai chưởng nội kình liên tiếp cùng đánh vào đầu vai của Lộc Tam Nương.
Bình thường
Lộc Tam Nương sẽ tránh, nhưng mà vừa rồi bị khinh công tuyệt học của
Triển Chiêu làm cho đầu choáng mắt hoa cả rồi cho nên nhất thời không
kịp phản ứng mà tránh đi, bị trúng một chưởng lên đầu vai…. Bị thương!
Vốn dĩ nữ đệ tử kia cũng không có được bao nhiêu nội lực, nhưng mà một
chưởng của Triển Chiêu lại uy lực kinh người, Lộc Tam Nương lảo đảo một
cái ngã ngồi trên nền đất, rất tức giận đã thua.
Ả có chút buồn bực, thanh niên này rốt cuộc có địa vị gì, cứ như hắn hiểu mình rất rõ vậy.
“Tam Nương
không cần ảo não, Lão phu giúp ngươi báo thù.” Vừa nói Hoàng Phi Thiên
vừa chợt lóe đến bên cạnh Triển Chiêu, đưa tay đánh về phía Triển Chiêu
một chưởng.
Triển Chiêu mở to mắt …. Quả nhiên nhìn ra được cánh tay Hoàng Phi Thiên này có vấn đề….
Vị Hoàng Phi Thiên này sở dĩ được gọi là Bách Túc Trùng Tử Bất Cương là vì hắn có
hai bộ xương, một là trời sinh, một là được rèn từ kim cương, Triển
Chiêu liền nhìn thấy sát làn da ở tay hắn có nổi lên một vật hình răng
cưa. Hoàng Phi Thiên này dùng thiết cốt làm hộ giáp, bởi vậy hắn không
cần dùng binh khí, chỉ cần dùng hai cánh tay mình như binh khí là được.
Công phu của Hoàng Phi Thiên này ngoan lệ bá đạo, mặt khác thiết cốt của hắn vô cùng rắn chắc, da thịt bình thường cơ bản không thể đối đầu với hắn, nếu
không thì không đứt tay cũng phải đứt chân, thảm không tả nổi.
Triển Chiêu
đương nhiên là sẽ không dùng cứng đối cứng mà trực tiếp tiếp chưởng của
hắn, nghiêng người tránh qua…. Mà ngay tại lúc Y tránh đi, lại có một
Hắc Ảnh từ phía sau Y xông lên, đưa tay đánh một chưởng lên, dùng khuỷu
tay đọ lại khuỷu tay của Hoàng Phi Thiên, mọi người chột nghe thấy “rắc
rắc” hai tiếng vang lên.
“Tê…” Hắc y
nhân phía sau Triển Chiêu đột nhiên lại phủi phủi cổ tay mình, miệng thì kêu: “Oa, xương ngươi làm từ cái gì mà cứng vậy.”
Lục Phong
nhìn lại…. Chỉ thấy người phóng lên là một Hắc y nhân cao lớn, có thể có chút khí chất thô tục nhưng mà rất khí phách, đang xoa xoa cánh tay mà
vừa xuýt xoa vừa lắc đầu: “Đủ cứng a!”
Người vừa tới đúng là Triệu Phổ.
Công Tôn vừa rồi nghe tiếng rắc rắc ấy liền biết chắc là xương cốt gãy rồi, cứ thế
mà cả kinh ném Tiểu Tứ Tử cho Tử Ảnh, xông lên kiểm tra cánh tay Triệu
Phổ.
Tiểu Tứ Tử
chỉ cảm thấy mình “Vèo” một cái bay lên không trung, sau đó thì bị Tử
Ảnh ôm lấy, chớp chớp mắt – Tiểu Tứ Tử mếu máo, phụ thân lại chẳng do dự chút nào đã ném bé rồi.
Công Tôn
kiểm tra cánh tay của Triệu Phổ rồi, phát hiện không có làm sao hết, chỉ là hơi đau chút thôi, lại nhéo nhéo xương cốt chút, cũng không thấy có
việc gì, cho nên có chút khó hiểu mà nhìn hắn – Nếu như Triệu Phổ không
bị gãy tay, vậy người bị gãy tay là …
Quay đầu nhìn lại, chợt nghe thấy một tiếng hét lớn vang lên.
Chỉ thấy
Hoàng Phi Thiên đang bịt chặt máu đang chảy không ngừng từ chỗ cánh tay
bị bị răng cưa vỡ nát đâm vào mà đứt rời, vẻ mặt không dám tin mà nhìn
Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhếch khóe miệng: “Dám so xương cứng với ông đây sao? Thiết!”
Trên sơn môn xa xa, Ân Hậu vốn dĩ đang xem Triển Chiêu rất nhàn nhã mà giải quyết
Lộc Tam Nương, rất hài lòng, còn đang định nhìn xem nó dùng cách nào để
giải quyết luôn Hoàng Phi Thiên, lại không nghĩ tới…. Giữa đường Triệu
Phổ lại nhảy vào.
Ân Hậu nhịn không được mà gật đầu: “Tiểu Tử, quả nhiên là thiên phú dị bẩm.”
Thế nhưng Triển Chiêu thực ra rất bất mãn, tại sao Triệu Phổ lại tranh trận đánh của Y?
Triệu Phổ nhìn thấy ánh mắt đầy khiếu nại của Triển Chiêu, liền cười: “Có hai cái mà, mỗi người một cái đi?”
Triển Chiêu cảm thấy cũng được…
Tiết Trường
Đông ở đối diện nhìn không nổi nữa, nhoáng cái thân hình to mọng, tiến
lên, cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu Tử, đầu cơ trục lợi, may mắn mà
thôi!”
Thanh âm hắn như chuông đồng, Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đều nhướng mi – Nội kình mạnh thật.
Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt một cái – Ngươi hay ta lên?
Nhưng hai
người còn chưa kịp chia phần thì đã thấy trước mắt một thân ảnh màu
trắng lóe lên, còn không chờ Tiết Trường Đông đến gần đã bay lên đánh
một chưởng vào hư không.
Tiết Trường
Đông hơi sửng sốt, rồi lại cảm thấy có một cỗ khí đạo lãnh lẽo xuyên qua thân thể, sau đó tại vị trí bụng hắn xuất hiện một vết lõm…. Từ từ đẩy
hắn ngược lại phía sau.
Thầm nói
“Không ổn.” Tiết Trường Đông nhanh chóng thu hồi nội tức, vận khí thật
mạnh, thủ thế đứng tấn chặn lại…. Nhưng mà vẫn bị trúng một chưởng, cảm
thấy cả bụng đau nhức, giận đến nghiến răng kèn kẹt.
Tư Mã Không
bên cạnh hắn đã nhìn thấy trước mặt xuất hiện một thanh niên tuấn mỹ dị
thường, một chiêu Cách Không Chưởng đã có thể đánh trọng thương đối thủ, hơn nữa còn một thân bạch y cùng thái độ hờ hững với đời này, cũng nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh: “Cách Không Chưởng… Ngươi là
ai?”
Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đều le lưỡi – Bạch Ngọc Đường đến rồi, xem ra không đánh tiếp được rồi.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người một cái, chậm rãi mở miệng: “Nhiều chuyện!”
Triển Chiêu cùng Triệu Phổ nhìn trời.
Thật ra thì
Bạch Ngọc Đường đã sớm muốn xuống cứu nữ đệ tử kia rồi, ai ngờ Triển
Chiêu cùng Triệu Phổ lại một trước một sau nối tiếp nhau mà lên trước,
thật may là Hắn xuống sớm một bước, nếu không mấy tên quấy rối Phái
Thiên Sơn này cũng sẽ bị hai người này đánh lui hết mất.
“Tiểu Qủy!”
Tiết Trường Đông cuối cùng cũng đã điều hòa lại được nhịp thở của mình,
phát hiện cũng không có bị tổn thương quá nặng, liền đầy bụng oán khí mà hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi là ai? Thiên Tôn có quan hệ gì với ngươi?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiết Trường Đông, hơi chau mày, hình như bất mãn.
Tiết Trường Đông nheo mắt lại: “Hỏi ngươi đó!”
Bạch Ngọc Đường hình như hơi ngơ ngẩn một chút, mở miệng nói: “Cứ đánh đi, không muốn nói chuyện với ngươi.”
Mọi người đều sửng sốt.
Tiết Trường Đông khó hiểu: “Vì sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, vẻ mặt cực chán ghét mà nói một câu: “Ngoại hình xấu, gia nhìn không vừa mắt.”
“Phốc…”
Triển Chiêu
là người đầu tiên “Phốc” ra một tiếng, Triệu Phổ cùng Công Tôn đồng thời ra cái thứ hai, Tiểu Tứ Tử thứ ba…. Sau đó là đám đệ tử Phái Thiên Sơn.
Chính xác, Tiết Trường Đông đôi diện Bạch Ngọc Đường đây, ngoại hình cứ như cái đầu đà, xấu không chịu nổi.
Tiết Trường Đông tức muốn ói máu: “Con mẹ nói, chắc chắc ngươi là đồ đệ của Thiên Tôn.”
Bạch Ngọc
Đường lại phát ngốc thêm chút nữa, rồi tiếp tục chậm rãi mở miệng:
“Giọng nói còn quá khó nghe, ít nói chút, sao ngươi lại chẳng có ưu điểm nào hết chứ, thực quá bất hạnh.”
…
Triển Chiêu sau khi “phốc” xong rồi, cũng không quên quay đầu lại nhìn về hướng sơn môn.
Ân Hậu vuốt
cằm mà tấm tắc lắc đầu: “Qủa nhiên là do Lão Qủy kia dạy dỗ, nhìn buồn
chán như vậy mà hóa ra lại độc miệng thế a, Ai, nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo a!”