Long Đồ Ấn

Chương 34: Q.2 - Chương 34: Thiên Tôn Địa Tôn, Duy ngã độc tôn




Bên trong Phái Thiên Sơn, mọi người luận võ cũng rất náo nhiệt. Không khí cũng không có khẩn trương như người ta nghĩ, nguyên nhân chủ yếu đều do trong Thập đại cao thủ này, có mấy người đã chết, mấy người không có trong phái, mấy người còn lại đều vô tâm tranh đấu, chỉ có những đồ tử đồ tôn là luận bàn thật vui vẻ mà thôi.

Từ trước đến nay Lục Phong đều rất gần gũi, thấy lần này Phái Thiên Sơn gặp khó khăn lớn, cũng rất hi vọng mọi người có thể đoàn kết lại cùng chấn hưng Phái Thiên Sơn, chứ đừng có như năm vừa rồi, đồng môn mà đấu đến ta sống ngươi chết.

Người tới xem thi đấu ngoại trừ một số người quen biết của Lục Phong, một số bằng hữu của Phái Thiên Sơn thì chủ yếu vẫn là mấy đại diện của mấy môn phái lớn. Những đại môn phái như Thiếu Lâm cũng cử người tới quan chiến, nhưng mà tất cả cũng chỉ là thông lệ mà thôi, cũng không phải là người đóng vai trò quan trọng gì. Mà cho dù có là người quan trọng lợi hại đi nữa thì cũng sẽ không ủng hộ Phái Thiên Sơn, nguyên nhân tại sao thì đại khái là Lục Phong cũng hiểu rất rõ, chủ yếu vì không muốn rước lấy phiền toái, không cản trở thì đương nhiên cũng sẽ không giúp một tay.

Dù sao thì Phái Thiên Sơn có sụp thì đối với nhà bọn họ vẫn là việc tốt.

Không khí tỷ thí buổi sáng cũng rất tốt, nhưng đến gần trưa lại có mấy tiểu đồ đệ chạy từ chân núi lên, thì thầm vào tai Lục Phong mấy câu.

Sắc mặt Lục Phong trầm xuống, lúc này, trên đỉnh đầu lại có một cái bóng xẹt qua, chắn mất ánh mặt trời, từ trên không trung còn truyền đến tiếng Hạc kêu xé gió lanh lảnh.

Mọi người Phái Thiên Sơn đều ngẩng đầu nhìn lên… Đỉnh đầu có hai tiên hạc bay qua, nhiều người đều là lần đầu tiên thấy được tiên hạc lớn như vậy, lại bay gần như vậy, cho nên cũng rất sôi nổi vừa ngắm nhìn vừa bình luận.

Bạch Ngọc Đường đứng trên sơn môn, nhìn thấy hai con tiên hạc kia, cũng có chút giật mình…. Vì sao lại có Tiên hạc?

Triển Chiêu vừa mới chạy đến giữa sườn núi, định lên sơn môn, nhưng mà cổ áo phía sau lại bị người kéo lại, quay đầu lại nhìn – Người có thể thản nhiên tóm được cổ áo sau của Y cũng chỉ có Ân Hậu mà thôi.

Nhìn thấy đám người kéo thành đàn lên núi bên dưới, Triển Chiêu nhịn không được mà hỏi Ân Hậu: “Là ai ạ?”

Ân Hậu ngáp một cái, đưa tay chỉ một người trung niên, béo ú râu ria xồm xàm: “Tên béo kia là Trưởng lão Tiết Trường Đông của Trường Đông Phái.”

“Trường Đông Phái?” Triển Chiêu cả kinh mà há to miệng: “Đó không phải là môn phái Tây Vực sao? Hơn nữa cũng đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm như vậy rồi, Tiết Trường Đông bây giờ hẳn là cũng nhiều tuổi rồi đi?”

Ân Hậu lại chỉ lão nhân gầy gầy bên cạnh: “Bộ xương khô đến chỉ còn một tầng da kia là Hoàng Phi Thiên của Hoàng Môn.”

Mắt Triển Chiêu mở tròn xoe: “Hắn còn sống sao?”

“Tiểu tử này được người ta gọi là trùng trăm chân, có nghiền nát rồi vẫn có thể sống lại được.” Ân Hậu cười lạnh một tiếng, lại chỉ một nữ nhân váy đỏ đi theo phía sau hai người kia, nói: “Nữ nhân kia, chính là Lộc Tam Nương của Lộc Phúc Lâu. Mà thư sinh đi theo phía sau kia là Tư Mã Không của Tư Không Trại.”

Triển Chiêu há miệng hồi lâu: “Tứ đại môn phái này chẳng phải đã dời xa giang hồ đã lâu rồi sao? Mấy người này hẳn là cũng đã nhiều tuổi rồi đi…”

“Nhỏ hơn ta với Thiên Tôn chút.” Ân Hậu sờ sờ cằm, phất phất tay với Triển Chiêu: “Bốn tên này đều không phải chính chủ, mà con Chuột Bạch nhỏ kia rất ranh ma, ngoại trừ có chút ngốc ra thì mười phần đều giống Thiên Tôn, có thể bãi bình được bốn tên này.”

Triển Chiêu nhíu mày: “Bốn người này tuy không phải là Bắc Đẩu võ lâm nhưng cũng là Minh tinh bại hoại, Bạch Ngọc Đường lại có thể một lúc bãi bình được cả bốn người này cũng quá lợi hại đi, người có chắc chắn không đó?”

Ân Hậu nhìn hắn cười: “Sáng nay ta mới chỉ liếc mắt nhìn qua Hắn mà thôi, dù sao thì nhìn cái dáng vẻ kia cũng rất giống Thiên Tôn, có lẽ không thành vấn đề đi.”

“Khoan đã.” Triển Chiêu lại nhớ tới: “Vừa rồi người nói bọn họ cũng không phải chính chủ, vậy chính chủ là ai?”

Ân Hậu chỉ hai con tiên hạc đang bay lượn trên bầu trời kia, hỏi Triển Chiêu: “Nghe qua Không Hạc Cốc chưa?”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, lập tức lại kinh ngac: “Không Hạc Cốc…. Chính là ẩn độn vô hình Vạn Tông Quy Nhất, có thể một chưởng định Càn Khôn, Không Hạc lão nhân sao?”

Ân Hậu cười nhạt: “Mệnh tiểu tử Bạch Ngọc Đường này cũng không tệ lắm, đúng lúc ta lại đến đây, nói cách khác, hôm nay Hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Triển Chiêu nhíu mày: “Không phải Không Hạc lão nhân đã chết từ lâu rồi sao, tại sao vẫn còn sống?”

“Đám tôn tử này không phải đã chết mà là lúc trước đã từng bị Thiên Tôn giáo huấn qua, bị trọng thương nên đã trốn đi dưỡng thương ba bốn chục năm, lúc này biết được Thiên Tôn không có ở đây cho nên mới chạy đến giương oai đây mà.” Ân Hậu khoanh tay lắc đầu: “Ta đã nói tính cách Lão Qủy kia rất tệ, suốt ngày đắc tội với người ta, sau này còn khiến cho nợ thầy trò trả nữa, khiến cho một hậu bối như Bạch Ngọc Đường lại còn phải đối phó với nhiều Lão quỷ đầu như vậy.”

“Bọn họ không sợ Thiên Tôn sẽ đột nhiên trở về ạ?” Triển Chiêu tò mò.

“Không Hão lão nhân kia biết rất rõ là mấy ngày nay nhất định Thiên Tôn sẽ không rảnh.” Ân Hậu khoanh tay cúi đầu: “Ai nha, khó trách sao hắn lại viết cho ta cái thư kỳ quái như vậy, thì ra là muốn ta tới giúp đồ đệ bảo bối của hắn đây mà.”

“Thư gì a?” Triển Chiêu tò mò.

“Khụ khụ.” Ân Hậu ho khan một tiếng: “Không…”

Triển Chiêu hí mắt – Biết chắc là có, giấu diếm làm gì a!

“Đừng có quản nhiều vậy!” Ân Hậu chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường đang khoanh tay đứng thẳng, nhìn đoàn nhân mã dưới núi đang lên, nói: “Sách, thật sự đúng là không phải là người cùng nhà thì không vào chung cửa a, tạo hình giống hệt Lão Qủy kia, mái tóc mà đổi thành màu trắng thì nhìn giống hệt rồi.”

Triển Chiêu thúc hắn: “Nói trọng điểm!”

Ân Hậu rất ủy khuất mà ôm bả vai mình: “Ngươi… Ngươi lại vì một ngoại nhân mà thúc ông ngoại mình.”

Triển Chiêu sốt ruột a, nhảy lên bá vai hắn: “Người có nói hay không?”

Ân Hậu bất đắc dĩ, cũng không nói mà nở nụ cười với Y: “Ngươi đi trước, cùng Bạch Ngọc Đường vững vàng bãi bình bốn lão già kia, để ta xem gần đây công phu ngươi có tiến bộ hay không.”

Triển Chiêu cũng không phải là không muốn, Y cũng muốn hỗ trợ: “Nhưng mà dù sao thì đây cũng chính là chuyện của Phái Thiên Sơn a, con chỉ là một người ngoài, nếu đến hỗ trợ liệu Hắn có mất hứng không a?”

“Ai nói ngươi là người ngoài a, người một nhà.” Ân Hậu bĩu môi.

Triển Chiêu mở to hai mắt: “Người một nhà?”

“Ách…” Ân Hậu bỗng nhiên sờ cằm, hình như có điều gì đó giấu diếm, trong mắt còn lướt qua một ý cười chẳng hiểu nổi, khiến cho Triển Chiêu thấy rõ mà không nắm được gì hết.

“Khụ khụ.” Ân Hậu nói xong lập tức ho khan một tiếng: “Hai ngươi không phải là hảo huynh đệ sao.”

“Như thế a.” Triển Chiêu gật đầu: “Cũng rất hợp nữa, Bạch Ngọc Đường nhân phẩm chính trực, công phu lại tốt, tâm tư kín đáo còn rất thông minh, người cũng bình tĩnh…”

“Được rồi, được rồi.” Ân Hậu không nghe nổi nữa, nhanh chóng xua tay: “Nhanh đi hỗ trợ đi, hai ngươi liên thủ bãi bình bốn lão già kia một chút. Còn Không Hạc kia… Để lại cho ta chơi chút đi.”

Triển Chiêu nhướng mày rất cao: “Người phải ra tay a… Ngộ nhỡ lại khiến người ta biết được thân phận thì phải làm sao bây giờ?”

“Thân phận gì?” Ân Hậu nhướng mi: “Ta chính là Anh họ của ngươi, Triển Đại Miêu!”

Triển Chiêu hít sâu một hơi, nhẫn nại.

“Ông ngoại ngươi, ta đây tự biết chừng mực a, đi thôi đi thôi.” Ân Hậu đẩy Triển Chiêu: “Nhanh đi, một mình Bạch Ngọc Đường không được a.”

“Vừa rồi người còn nói Hắn có thể trụ vững mà.” Triển Chiêu nhíu mày, sao lại bất nhất như vậy?

“Công phu của hắn đúng là có thể, nhưng cái miệng thì không thể a.” Ân Hậu lắc đầu: “Tiểu tử này cứ như cái hũ nút, một chút cũng không độc miệng giống Thiên Tôn, chuyện giao chiến thế này, ngoại trừ việc phân ra võ công cao thấp, võ miệng cũng không thể thua a!”

Triển Chiêu nhíu mày: “Biết vậy vừa rồi cũng gọi Âu Dương Thiếu Chinh tới đi, chửi người khác con không thạo, từ nhỏ con đã là hài tử thành thật rồi!”

Ân Hậu đưa tay cốc lên trán Y một cái: “Ngươi mà thành thật vậy thì làm gì có đứa nhỏ nào không thành thật nữa.”

Triển Chiêu ôm cái trán nhảy lên …. Giống hệt một con diều hâu mà bay về nơi xa.

Ân Hậu nhướng mi: “Đừng có thua khiến ta mất mặt đó!”

Triển Chiêu phất tay áo – Làm sao có thể!

Ân Hậu đứng ở phía sau nhìn Triển Chiêu đi xa, quay đầu lại đã thấy Triệu Phổ thực sự dẫn theo binh mã đến Bích Thủy đàm rồi.

Ân Hậu hơi mỉm cười, động tác cũng chẳng khác Triển Chiêu là mấy…. Xuống núi.

Xa xa, trên một thân cây.

Thần Tinh Nhi đẩy Nguyệt Nha Nhi một cái: “Thúc thúc đẹp trai đang ở cùng với Triển Đại nhân là ai?”

Nguyệt Nha Nhi đang cúi đầu nghiên cứu bản đồ địa hình, thuận miệng đáp một câu: “Có đẹp trai hơn nữa thì cũng có thể đẹp hơn thiếu chủ sao?”

“Không giống a!” Thần Tinh Nhi nhỏ giọng nói: “Giống như Thiên Tôn a!”

“A?” Nguyệt Nha Nhi quay phắt đầu lại, nhìn xung quanh: “Ở đâu? Có thật là đẹp như Thiên Tôn không? Ta thích nhất là những đại thúc đẹp trai a.”

Thần Tinh Nhi nhìn trời, túm nàng lại: “Lần này có rất nhiều cao thủ đến đây, một mình Thiếu chủ liệu có nguy hiểm không?”

Nguyệt Nha Nhi nghĩ nghĩ: “Tăng thêm nhiều cơ quan chút đi?”

Thần Tinh Nhi gật đầu: “Đối phương có nhiều người như vậy, chúng ta làm thêm nhiều cơ quan chút, nhưng mà lát nữa phải đi nói với Cửu Vương gia một tiếng, để tránh làm tổn thương người nhà mình.”

“Được!”

Hai nha đầu liền cứ thế vội vã đi làm.

Lại nói đến Triệu Phổ.

Hắn thật sự mang theo lưới lớn cùng năm trăm nha dịch lên đến gần đầm Bích Thủy.

Vừa mới thả lưới xuống, liền cảm giác được phía sau có người vỗ vỗ vai hắn.

Âu Dương Thiếu Chinh sửng sốt…. Bản năng muốn túm Triệu Phổ sang một bên, hai ảnh vệ cũng biến sắc, vô cùng lo lắng – Bởi vì căn bản bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được có người đến gần, cũng không cảm nhận được khí tức khác thường nào, thế nhưng bên cạnh Triệu Phổ lại cứ thế có thêm một người đứng đó, còn đưa tay vỗ vỗ bả vai Triệu Phổ nữa.

Triệu Phổ lại rất bình thản, phất tay chặn lại ba người, quay đầu sang cười ha hả mà nhìn Ân Hậu: “Anh họ, chuẩn bị tốt cả rồi.”

Ân Hậu thấy Triệu Phổ cười cười với mình, cũng cười cười: “Cửu Vương gia quả nhiên là người thông minh.”

Triệu Phổ cười đến vô lại, ôm quyền mà quơ quơ với Ân Hậu: “Qúa khen quá khen, cửu ngường cửu ngưỡng.”

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đến xem náo nhiệt cũng có chút buồn bực, Triệu Phổ hình như đặc biệt khách khí với vị Chiêm Dần này đi…

Mọi người bố trí lưới cá tốt rồi, Ân Hậu lại đột nhiên đi tới bên cạnh thác nước ở Bích Thủy Đàm, ngồi xổm trên một hòn đá nhô ra, vén tay áo, đưa tay vào trong nước mà vỗ vỗ, vừa vỗ vừa gọi: “A Địa!”

Mọi người nhìn nhau, chỉ thấy ở mặt nước có mấy bọt khí nổi lên.

Ân Hậu nở nụ cười, vỗ vỗ mặt nước, liên tục gọi: “A Địa, A Địa, Là ta nha!”

Một lát sau, chỉ thấy từ dưới nước có một cái đầu tròn xoe nhô ra.

Tiểu Tứ Tử phồng má – Thật tròn, thật lớn!

Sau đó, mặt nước rẽ thành hai luồng sóng thật dài, ở ngay cạnh lưới đánh cá, có một vật thể hình tròn đang bơi về phía Ân Hậu.

Ân Hậu đưa tay vỗ đầu nó, mà nhìn theo vật đó nổi dần lên, mọi người liền thấy được một cái mai rùa cao ngất, còn có một cái đầu cực tròn, cùng mới cái miệng hình móc câu.

“Oa!” Tiểu Tứ Tử vui vẻ: “Quy Quy thật lớn a!”

Lại nói tiếp, con rùa đen này đúng là đủ lớn đi, Tiểu Tứ Tử nhìn một chút, có khi lớn hơn bảy tám con trâu đó…. Rùa gì a.

Âu Dương Thiếu Chinh hiểu rõ: “Lần trước kéo lưới xuống hẳn là nó đi, khó trách sao không thể nào kéo lên được, thì ra lớn như vậy.”

Công Tôn cũng nhịn không được mà tán thưởng: “Đây là Bị Hí a, nói là rùa thật quá thất lễ rồi.”

Tiểu Tứ Tử giãy xuống, bé muốn chạy tới xem rùa, Công Tôn có chút không yên tâm, nhưng mà vẫn bị bé giãy ra.

Ân Hậu nhìn thấy Tiểu Tứ Tử đã chạy tới, liền đưa tay nhấc bé đặt lên trên lưng rùa.

Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ mai rùa, lại nhìn thấy trên mai rùa có khắc chữ, là một đoạn thơ ngắn – “Ta là Thiên Tôn. Ngươi là Địa Tôn. Trời đất bao la. Duy ngã độc tôn.”

Chữ viết còn có vẻ rất trẻ con, nhưng đường nét lại rất rõ ràng sắc nét cùng oai hùng, phảng phất như đã trải qua rất nhiều năm tháng rồi, đã như ăn sâu vào mai rùa vậy.

“Là ai khắc lên nha?” Tiểu Tứ Tử tò mò.

“Thiên Tôn khắc lên đó.” Ân Hậu hơi mỉm cười: “Chuyện một trăm năm trước rồi.”

“Oa!” Tiểu Tứ Tử đếm đầu ngón tay thử tính xem một trăm năm là bao nhiêu lâu.

Ân Hậu liền trêu chọc bé: “Con rùa đen này gọi là Địa Tôn, Thiên Tôn vẫn luôn gọi là là Lão Địa, cho nên thằng nhóc này chính là huynh đệ của Thiên Tôn hắn.”

Mọi người nghe xong cố gắng không để khóe miệng co giật – Thì ra huynh đệ là như vậy a, Lão Địa cùng Lão Đệ đồng âm, xem ra tính cách Thiên Tôn cũng đủ rộng a, còn có thể xưng huynh gọi đệ với rùa đen nữa …

Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng rùa đen rất vui vẻ, con rùa kia cũng không có nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu để cho Ân Hậu sờ sờ, giống như đang ôn chuyện với lão bằng hữu vậy. Nhìn những nếp nhăn nheo trên da mặt nó cùng đôi mắt có vẻ rất bình tĩnh kia cũng có thể thấy được, con rùa đen này ít nhất cũng đã mấy trăm tuổi rồi, có thể nói là đã thành tinh rồi đi.

Công Tôn nhịn không được mà hỏi Triệu Phổ: “Chiêm Dần rốt cuộc là ai a? Tại sao lại có vẻ như rất thân thiết với Thiên Tôn vậy?”

Triệu Phổ khoanh tay: “Tóm lại chính là cao nhân a.”

Tiểu Tứ Tử vuốt vuốt mai rùa, sau đó hình như bé lại đụng phải cái gì đó tròn tròn, ở gần phần đuôi của rùa đen, ngâm ở trong nước. Bé đưa tay rút ra, sau đó lại ngồi phịch xuống mai rùa, nhìn một vật tròn tròn trong tay mình mà ngơ ngẩn.

Triệu Phổ cùng Công Tôn đều đi qua nhìn.

Công Tôn nhận lấy một cái vẩy sắc cạnh nhìn, kinh ngạc, đây không phải là Bàn Ti Chuyển bị bọn họ nhận lầm là Lân đao hôm trước sao? Tại sao lại mắc trên mai rùa a?

Triệu Phổ nhận lấy, nhìn rồi nhíu mày: “Liệu có phải là người cắt đứt lưới đánh cá lần trước… lưu lại không?”

“Nếu như đã cố y cắt đứt lưới cá để cứu rùa đen, vậy thì tại sao phải để lại một cái Bàn Ti Chuyển?” Công Tôn không cho là vậy, vừa đi qua nhìn lên lưng rùa, nhíu mày: “Bên cạnh còn có một cái lỗ.”

Đám người Triệu Phổ đi qua nhìn theo, thấy trên lưng rùa vẫn còn hai cái lỗ nữa, nói cách khác hẳn là vẫn còn hai cái Bàn Ti Chuyển ở đó nữa mới phải.

“Hắn là vật cắt đứt lưới cá lúc trước của chúng ta, vốn dĩ đã được cắm trên mai rùa rồi đi?” Công Tôn lầm bầm: “Cũng không phải là có người cố ý cắt lưới để cứu nó, mà là lúc nó giãy giụa thì Bàn Ty Chuyển cắm trên nó đã đúng lúc cắt đứt lưới cho nên lưới mới bị cắt nham nhở như vậy.”

Triệu Phổ gật đầu: “Cũng có khả năng này, cũng không biết Bàn Ti Chuyển này bị cắm vào mai rùa bao giờ.” Nói xong hắn lai nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu không nói gì cũng không có ngắt lời bọn họ, cũng không biết hắn có nghe hay không, chỉ thấy hắn yên lặng mà vuốt đầu rùa đen, hình như đang thực hiện phương pháp trao đổi nào đó, nhìn cũng có chút buồn cười.

Ôm lại Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ lại bố trí binh lính xung quanh, xong xuôi rồi liền hỏi Ân Hậu: “Anh họ à, chúng ta đi xem náo nhiệt chứ?”

Ân Hậu chọc ghẹo: “Nghe nói trong mấy đứa có một đứa biết chửi người hả?”

Mọi người trầm mặc một lát, sau đó đồng loạt chỉ vào Âu Dương Thiếu Chinh.

Âu Dương bĩu môi.

“Ta không tiện lộ diện, các ngươi đi xem đi.” Nói xong, Ân Hậu liền nhoáng lên một cái… biến mất.

Đám người Tử Ảnh trăm miệng một lời mà tán thưởng: “Cao nhân a …”

Công Tôn cũng gật đầu: “Đúng là sâu không lường được.”

Tiểu Tứ Tử thì lại không có quan tâm cao nhân gì, chỉ cố vẫy tay với con rùa đen đang dần lặn xuống mặt nước kia, miệng còn ồn ào: “Địa Địa, hẹn gặp lại…”

Nói xong, Công Tôn liền véo bé: “Đó không phải là đệ đệ của con!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.