Long Đồ Ấn

Chương 114: Q.5 - Chương 114: Hồ Ảnh




Chờ thuyền cập bến, mọi người mới vừa bước chân lên đường lớn đều cùng cảm nhận được một loại huyên náo ồn ào thật không thích hợp với cảnh đêm vốn yên tĩnh chút nào.

Lại đi qua mấy ngã rẽ nữa, đến đại lộ đã nhìn thấy ánh lửa ngút trời, nha dịch Tùng Giang phủ cùng với dân chúng khoẻ mạnh một chút đều góp tay giúp chữa cháy, hai bên nhai phường mọi người cũng đều tỉnh ngủ hết, chạy đến xem tình hình, tâm cũng hoảng loạn. Chỉ thấy khách điếm sang trọng trước mắt không biết vì sao đã bị cháy gần hết, chỉ còn lại cái khung cũng đang lảo đảo muốn đổ đến nơi.

Bọn nha dịch cùng những người tham gia chữa cháy đều là ba chân bốn cẳng bận rộn, vậy mà lâu như thế vẫn không thể dập được ngọn lửa.

Mọi người đứng vây quanh bắt đầu nghị luận ầm ĩ, cũng cảm thấy đây nhất định là do có người cố ý phóng hoả, còn có cả vị dầu hoả đây! Không thể có chuyện trong thời tiết cũng không được xem là hanh khô thế này, lại đột nhiên phát hoả a!

Người của Hoả Phụng đường đã sớm đến rồi, Túc Thanh đang đứng gần khách điếm bị phóng hoả, đang nói chuyện với một người nào đó.

Người kia Triển Chiêu biết, chính là người của Hoả chưởng môn, sáng nay bọn chúng còn đuổi theo Công Tôn nữa mà.

Lâm Dạ Hỏa đứng trên nóc một toà tiểu lâu đối diện khách điếm kia, còn đang suy nghĩ xem tại sao bỗng dưng lại cháy lớn như vậy.

La Tử Mục thấy Triển Chiêu đến, khẽ gật đầu với hắn.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Triển Chiêu đi tới, hỏi La Tử Mục, Bạch Ngọc Đường lại hỏi một người không biết từ đâu chạy đến, có lẽ là gia đinh Hãm Không Đảo sắp xếp tại Tùng Giang phủ.

Dù sao thì Hãm Không Đảo cũng được coi là lão đại ở Tùng Giang phủ, không cần gia đinh này phải nói ra thì cũng có không ít bá tánh xung quanh chạy đến nói hết mọi chuyện nhìn thấy cho Bạch Ngọc Đường rồi.

La Tử Mục lắc đầu một cái, nói với Triển Chiêu: “Tín hiệu đó là Hoả Phụng đường dùng khi có đại sự xảy ra. Lầu này vốn là nơi trụ tạm của Hoả chưởng môn, chỉ có một người thoát ra được, tất cả những người khác đều đã bị thiêu chết hết.”

“Cái gì?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Chỉ có người của Hoả chưởng môn là không chạy ra ngoài mà thôi.”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, hắn nghe được từ gia đinh nhiều hơn là La Mục Tử nhiều, nói: “Nghe nói là ngọn lửa xuất phát từ khách phòng lầu hai nơi người của Hoả chưởng môn trụ, sau đó mới lan ra bên ngoài. Đầu tiên lửa cũng không quá lớn, khách nhân cùng tiểu nhị của khách điếm cũng đều chạy ra ngoài, nhưng mà người của Hoả chưởng môn lại không có đi ra ……….. đến cuối cùng mới có một người lảo đảo chạy ra ngoài.”

“Triển đại nhân, Ngũ gia, lúc đó tình huống rất hỗn loạn a, tiểu nhân thực sự không biết là người của Hoả chưởng môn không có chạy ra ngoài a!” Chưởng quỹ cùng một người phụ trách cứu hoả đi tới, giải thích với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Ban đầu ai cũng nghĩ người của Hoả chưởng môn đều có công phu, hẳn là phải chạy ra sớm nhất chứ. Cũng lại không nghĩ đến tất cả mọi người đều chạy ra hết rồi, đến tận lúc cứu hoả, vị tiểu huynh đệ này mới lảo đảo chạy ra, nói là trong đó còn có đồng môn mắc kẹt lại. Nhưng mà lúc đó cả toà lâu lửa đều đã cháy hừng hực rồi, cũng không có thể đi vào được nữa.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng gật đầu một cái, đều cảm thấy kỳ quái, một ngọn lửa, lại có thể vây khốn nhiều cao thủ của Hoả chưởng môn như vậy?

La Tử Mục nhìn tên môn đệ đã bị che nửa bên mặt, đầu vẫn còn bốc khói của Hoả chưởng môn kia, chỉ thấy hắn lúc này ánh mắt đờ đẫn, giống như đã bị kinh hãi không nhỏ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu hỏi đệ tử thoạt nhìn rất trẻ tuổi kia.

“Hồ yêu ……..Hồ yêu đã phóng hoả!” Môn đệ của Hoả chưởng môn kia đột nhiên kích động, tâm tình cũng dần mất khống chế, bắt đầu hô to hoảng loạn: “Là Hồ yêu! Là Hồ yêu muốn thiêu cháy a………”

Triển Chiêu khẽ cau mày, nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh một chút.

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu một cái, người của Hoả chưởng môn dù sao cũng được xếp vào hàng cao thủ, sao lại sợ hãi đến vậy?

La Tử Mục không thể làm gì khác hơn là an ủi hắn một chút, để cho hắn tâm tình ổn định xuống rồi nói.

Mà ngay tại lúc này………..

“Lại cháy nữa rồi!”

“Mau đến dập lửa a!”

Lại nghe thấy thêm một trận kêu cứu hoả nữa, mọi người cũng bắt đầu láo loạn hẳn lên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngọn lửa càng lúc càng cao, mà lúc này lại rất đúng dịp dạ phong nổi lên, gió lại là thổi từ Tây sang Đông ——– Hơn nữa phía đông khách điếm này lại là một dãy nhà dân nối liền nhau thật dài, một nhà sát một nhà đừng nói là nguy hiểm, ngay khi gió nổi lên là có thể cháy đến ngay —— Một khi thực sự cháy đến có thể sẽ thiêu rụi một dãy nhà dân chưa nói, ngay có một con phố dài cùng có khả năng bị thiêu rụi hết, vậy thì hỏng bét.

Triển Chiêu cảm thấy tình huống vô cùng nguy hiểm, muốn nhanh chóng đi dập nửa, La Tử Mục lại xua tay với hắn và Bạch Ngọc Đường một cái, ý bảo ——- Hoả Phụng đường có thể giải quyết được chuyện này.

Lúc này liền nghe Tang Bôn rống lên một tiếng: “Mau tránh hết ra!”

Mọi người, có người đang cầm thùng nước, có người đang khiêng bao cát, tất cả đều ngừng tay, ngẩng mặt nhìn.

Triển Chiêu cũng khoát tay chặn lại bọn nha dịch …….. Bọn nha dịch vội vàng mau chóng tránh sang một bên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiếu kỳ không biết vị đại lực sĩ Tang Bôn này làm sao để dập lửa, chỉ thấy hắn sau khi bảo mọi người tránh ra, duỗi eo một cái, hét lớn một tiếng, hai tay liền đấm mạnh xuống đất ……….. mọi người đều nghe thấy “cạch cạch” vang lên một tiếng, toàn bộ mặt đắt đều rung lên, mà khách điếm đang cháy kia, cũng giống như bị động đất, lắc lư muốn đổ.

Túc Thanh lại bay sang một bên, giơ tay vung tấm khiên lên, tấm khiên cứ thế bay ra ngoài ……… chuyển động thành một đường cung quỷ dị, đụng gãy một cây trụ khách điếm, sau đó trực tiếp bay vào trong ngọn lửa.

Sau đó liền nghe thấy mấy tiếng “ông ông” truyền tới, tấm khiên xuyên qua ngọn lửa, lại tiếp tục đánh gãy mấy cây cột trụ, bay qua khách điếm một vòng, sau đó liền bay trở lại.

Túc Thanh giơ tay lên, tiếp lấy ………

Triển Chiêu theo bản năng liếc tấm khiên kia một cái, thấy không có bất kỳ dấu vết bị thiêu đốt qua nào, thậm chí cũng không có cảm thấy hơi nóng. Triển Chiêu không nhịn được mà sờ một cái, quả nhiên —– Lạnh như băng!

Triển Chiêu than thở, không hổ là Minh Khiên! Đồ tốt a!

Tang Bôn lại hung hăng giẫm mạnh lên mặt đất một cước, “oành” một tiếng thật lớn vang lên…….

Nhìn lại khách điếm kia, ngay tại chỗ liền sụp xuống.

Tang Bôn cầm lấy hai bao cát thật lớn bay lên đỉnh nóc khách điếm, giải xuống đống lửa.

Túc Thanh ở dưới ném bao cát cho hắn.

Tang Bôn này quả nhiên không hổ danh là đại lực sĩ, xách theo một bao cát thật lớn cũng chẳng khác gì xách theo một tấm vải hoa lớn mà thôi, dập đến chỗ nào lửa liền tắt đến chỗ đó.

Chỉ trong chớp mắt, lửa cũng đã được dập hoàn toàn.

Dân chúng Tùng Giang phủ dĩ nhiên là đều tung hô cùng cảm khái, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái ——– Tay chân cũng thật nhanh a.

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu một cái, bày tỏ tán thưởng.

Bởi vì lửa được dập tắt kịp thời, hơn nữa Túc Thanh cũng chỉ chặt đứt mấy cột trụ khách điếm cho nên cả một toà lâu cũng không có đổ xuống thành một đống gỗ vụn, dù sao so với cái tiểu lâu trên cây kia của Bạch Ngọc Đường cũng ít gỗ vụn hơn nhiều.

Chờ cho lửa tắt, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền bay lên căn phòng còn đang bốc khói tại lầu hai nơi người của Hoả chưởng môn tạm trú …….. chỉ thấy thi thể của mây môn đệ Hoả chưởng môn vẫn còn hoàn hảo, không hư tổn mà nằm ở trên giường.

“Kỳ quái a!” Triển Chiêu cau mày.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy bất khả tư nghị …… Người của Hoả chưởng môn đều biết võ công, không có lý gì lại không chạy ra ngoài được! Hơn nữa, mỗi người đều nằm ngay ngắn trên giường giống như là ngủ thiếp đi mà không có đứng dậy, chẳng lẽ đã bị đánh thuốc mê sao?

Bạch Ngọc Đường kiểm tra một chút, phát hiện nóc nhà, tủ cùng đồ đạc của tầng này đều đã bị đốt thành than, thế nhưng chỉ riêng phòng này, bàn ghế lại không hề hư tổn, bên ngoài cũng bị đốt cháy đen rồi.

“Có người tưới dầu lên tường, sau đó mới đốt.” Triển Chiêu sờ sờ cửa gỗ vẫn còn nóng nóng bên ngoài, nói: “Xem tình huống này, những đệ tử của Hoả chưởng môn này có thể đã chết hoặc bị hôn mê bất tỉnh trước khi hoả hoạn xảy ra đi?”

“Đốt cả lầu chẳng qua chỉ là muốn huỷ thi diệt tích mà thôi, như vậy thì tại sao không đem dầu tưới luôn lên thi thể mà lại là tưới lên tường chứ?’ Bạch Ngọc Đường không hiểu được.

“Có thể là vì muốn cất giấu gì đó đi.”

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt đầy chán ghét một tay vén vạt áo đi đến, chỉ chỉ đồ bên tay một thi thể.

Triển Chiêu tiến đến nhìn một chút, chỉ thấy trên tay mỗi cỗ thi thể, đều có một nhúm lông trắng muốt ……..

“Bọn họ dù sao cũng là người của Hoả Phụng đường, ngươi một chút cũng không để tâm?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa cười khan một tiếng: “Ta lại không có quen biết, có muốn giả bộ thương tâm cũng giả không nổi, nếu như là bị chết oan, liền báo thú cho bọn hắn là được, nếu như là chết đúng tội, vậy thì càng không cần phải thương tâm.” Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Triển Chiêu thở dài: “Tính cách như vậy, không biết hắn làm thế nào để có thể đến từng này nhỉ?”

“Miêu nhi.”

Bạch Ngọc Đường đến bện cạnh một hộc tủ, gọi Triển Chiêu một tiếng.

Triển Chiêu đi tới.

Bạch Ngọc Đường từ trong khe tủ lấy ra một thứ.

“Đây là cái gì?” Triển Chiêu cầm lấy nhìn một chút, chỉ thấy là một khối lệnh bài bằng đồng màu đỏ, lệnh bài rất nhỏ, được chế tạo tinh xảo, chính giữa có khắc một đoá hoa trà nở rộ, phía sau là hình của một cửu vĩ hồ ly.

“Chưa từng thấy qua loại lệnh bài này.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Con hồ ly này………..” Triển Chiêu không nhịn được mà cau mày: “Nhìn không có đáng yêu như mấy con bạch hồ kia, con này trông yêu dị hơn nhiều!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Dường như không phải là của đồ của Hoả Phụng đường hoặc Hoả chưởng môn, cũng có thể là của khách nhân trước đó vô tình để quên.”

“Nhưng mà lệnh bài này rất khí phái, nhìn giống như là đồ của một đại môn phái, lại còn có chút cổ xưa nữa.” Triển Chiêu cẩn thận quan sát lệnh bài một hồi, sau đó dùng khăn bọc lại cẩn thận, dự định mang về hỏi một chút Ân Hầu cùng Thiên Tôn xem có nhận ra hay không.

Lúc này, ở phía ngoài Công Tôn cũng xách theo một cái hòm thuốc nhỏ chạy tới. Vừa mới đến nơi liền lấy tay áo trắng tinh mà phủi đi bụi bặm: “Sao lại chết nhiều người như vậy chứ.’

“Đều là những đệ tử của Hoả chưởng môn buổi sàng muốn tập kích ngươi.” Triển Chiêu nói.

“Có hai người thoát được sao?” Công Tôn liếc mắt qua một lượt, hỏi.

“Chỉ có một người chạy ra a.” Triển Chiêu có chút không hiểu.

“Không đúng …….” Công Tôn có chút buồn bực, đếm: “Sáng nay đám người tập kích ta cùng Tiểu Tứ Tử so với những thi thể ở đây nhiều hơn hai người mà!”

“Ngươi xác định?” Triệu Phổ hỏi.

“Ngươi hoài nghi ta mất trí nhớ?!” Công Tôn híp mắt nhìn.

Triệu Phổ vội vàng lắc đầu: “Không phải ……. Ta chẳng qua là cảm thấy kỳ quái a, cái này cũng có thể nhớ được…………”

“Ngươi muốn nói ta nhớ thù dai?’ mắt Công Tôn lại nheo lại một chút, cặp mắt phượng kia cũng đã híp lại thành hình sợi chỉ đến nơi, Triệu Phổ cũng tự giác ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa, Thư ngốc này là tuyệt đối không thể trêu chọc nổi.

Triển Chiêu ra ngoài, hỏi người duy nhất có thể trốn ra ngoài được, đệ tử Hoả chưởng môn kia: “Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?”

Đệ tử kia suy nghĩ một chút, nói: “Mười hai.”

Triển Chiêu cau mày ——— Không đúng! Trong phòng nằm mười người, nói cách khác, có một người biến mất? Người đó đã chạy, hay kẻ phóng hoả chính là hắn?

“Vừa rồi ngươi nói là do Hồ yêu giết người, chuyện cụ thể thế nào?” Thấy đệ tử kia của Hoả chưởng môn đã bình tĩnh lại, Triển Chiêu liền hỏi hắn.

“Ta cũng không rõ ràng lắm, bởi vì tâm tình lúc đó không tốt, nên chúng ta liền đi uống chút rượu, sau đó mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi. Lúc ấy ta cũng cảm giác được mình ngủ rất say, nhưng đồng thời lại có một cảm giác mệt mỏi, hơn nữa toàn thân rất nóng, thở cũng không được. Chờ đến khi ta mở mắt ra, thấy đầy phòng đều là lửa …… Lại thấy bên cửa sổ có một người ngồi! Đó là một bạch y nhân, sau lưng còn có một cái đuôi hồ ly thật to đung đưa nữa.” Đệ tử Hoả chưởng môn nhớ lại mọi chuyện đã phát sinh: “Người kia lại đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, má ơi, một khuôn mặt hồ ly a. Sau đó hắn liền lộn một cái đã bay ra ngoài cửa sổ, ta bị doạ đến tỉnh táo hẳn, lại thấy xung quanh đều là lửa, liền vội vàng bò ra ngoài, trốn xuống lầu………”

Triển Chiêu nghe xong, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, lô ra một tia nghi ngờ ———– Câu chuyện này sao lại quen tai a?

Bạch Ngọc Đường gật đầu ——- Tình huống cũng không khác mấy với chuyện Bàng thái sư khi còn trẻ thấy được Hồ yêu hại chết bằng hữu hắn, cũng xuất hiện một cái đuôi hồ ly kỳ bí.

“Ngươi đi nhận diện thi thể, nhin xem có đúng không.”

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đang đứng ở sau lưng đệ tử kia.

Môn đệ của Hoả chưởng môn kia liền lập tức quỳ xuống xin tha thứ: “Đường chủ, thuộc hạ vô dụng, lúc ấy lại không nghĩ ngay đến đi cứu các sư huynh đệ, chờ đến khi nghĩ tới, đã, đã …………”

Lâm Dạ Hỏa khoé miệng rút rút: “Ngươi còn làm gì? Có thể cứu được mình đã là tốt rồi, còn nghĩ gì đến việc phải cứu với không cứu nữa, còn nếu như ngươi thật sự làm chuyện xấu, có liên quan đến vụ án này thì sớm muộn cũng sẽ phải đền mạng thôi.”

Đệ tử kia há to miệng, một mực lắc đầu.

Lâm Dạ Hỏa vỗ vỗ đầu hắn: “Đừng sợ, cho dù có xấu xa đi nữa, chỉ cần ngươi đủ mạnh, đủ giảo hoạt cũng có thể sống rất tốt.” Nói xong, liền cứ thế phất tay áo mà đi.

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Lâm Dạ Hỏa, lắc đầu với Bạch Ngọc Đường: “Tính tình thật ác liệt.”

“Hắn nói cũng có đạo lý.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: “Ta luôn cảm thấy Hoả Phụng đường có chuyện gì đó giấu giếm, hắn vẫn còn có chuyện gì đó chưa nói.”

“Sư phụ cùng ngoại công cũng có chuyện giấu giếm a, vẫn còn có điều chưa nói.” Triển Chiêu luôn cảm thấy sương mù thật dày, còn đang nghi ngờ, chợt ……… chỉ thấy tại ngõ hẻm cách đó không xa, có một nhân ảnh.

Ngõ hẻm là ở một rào chắn bên kia, bên này thì đèn đuốc huy hoàng, ánh sáng liền tạo thành một quanh ảnh chiếu trên tường, mà ở trong góc hẻm có người đã không để ý đến bóng của mình đã in lên vách tường rồi…….

Triển Chiêu trợn mắt há mồm, đưa tay chọc chọc Bạch Ngọc Đường một cái, ý là ———- Có phải ta hoa mắt không?

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn một cái, cũng ngạc nhiên không thôi. Chỉ tháy ánh sáng kia tạo thành một thân ảnh thì không có gì không đúng, nhưng mà không đúng chính là sau lưng thân ảnh đó lại còn có một cái đuôi to xù, còn nhẹ nhàng mà vẫy vẫy, động tác thật chẳng khác gì hồ ly vẫy đuôi thường ngày, lại còn rất tự nhiên nữa. Mà càng quỷ dị hơn chính là, một bên khuôn mặt kia, cũng không phải là có mắt có mũi bằng phẳng ………….. mà là mặt nhọn a, thật chẳng khác gì lỗ mũi của hồ ly, hình như lại còn có cả lông mao nữa, cái này chắc chắn chính là bản mặt của một con hồ ly a!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, vừa muốn đi qua, lại trùng hợp đúng lúc có một đội nha dịch đang đi tới.

Thân ảnh kia liền chợt loé một cái …… biến mất vào bóng tối của ngõ hẻm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đuổi theo, vào ngõ rồi lại không thấy bóng dáng đâu hết, cũng không tìm thấy gì cả.

“Vừa rồi ngươi có nhìn thấy không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chỉ đành phải gật đầu một cái.

“Tà môn a.” Triển Chiêu lầm bầm một câu.

“Cái gì tà môn?”

Hai người còn đang dồn toàn bộ tâm trí vào chuyện quái dị vừa mới xảy ra, lại không hề đề phòng phía sau đột nhiên có giọng nói truyền đến, cứ vậy mà cả kinh quay đầu lại.

Chỉ thấy Thiên Tôn đang ngoẹo đầu, khó hiểu mà nhìn hai người.

“Sao người lại tới đây?” Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng: “Không trông chừng Tiểu Tứ Tử sao…..”

“Ở bên kia.” Thiên Tôn chỉ chỉ sau đầu, chỉ thấy Ân Hầu một tay đang kẹp Tiểu Tứ Tử, một tay lại xách Tiêu Lương, đi đến bên cạnh Công Tôn.

Bạch Ngọc Đường cau mày —— Tư thế Ân Hầu ôm Tiểu Tứ Tử cũng không phải là chuẩn mực a, có cần phải dạy lại người không đây.

“Đúng rồi, Thiên Tôn a.” Triển Chiêu lấy ra tấm lệnh bài bên hông, đưa cho Thiên Tôn nhìn: “Cái này người có nhận ra không?”

Thiên Tôn nhận lấy, xem một chút, ngẩng mặt lên, “Nhìn quen mắt a!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có cơ may rồi! Thiên Tôn mà cảm thấy quen mắt có nghĩa đã từng gặp qua.

“A!” Thiên Tôn đôt nhiên vỗ tay một cái.

“Nghĩ ra a?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút vui mừng.

Thiên Tôn liền đem lệnh bài cất vào trong ngực, xoay người để lại một câu: “Không có!” rồi bỏ lại hai người Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang trợn mắt há miệng mà đi tìm Ân Hầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cau mày mà nhìn bóng lưng Thiên Tôn ———- Thật là, càng ngày lại càng khả nghi đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.