Một trận cháy lớn: Hoả hoạn đã thiêu chết hầu như tất cả đầu lĩnh của Hoả chưởng môn. Thật tốt cho một cái Hoả chưởng môn, tựa hồ như bị vận đen đuổi đến, hay là đã thật sự phạm vào điều cấm kỵ gì đó của Hồ yêu, cho nên mới bị nguyền rủa đi………..
Hoả hoạn qua đi, khắp trời Tùng Giang phủ đều tràn ngập một thứ mùi cháy khét nhàn nhạt.
Toàn bộ thi thể đều được thu vào nha môn, Công Tôn sau khi nghiệm thi bước đầu xong, liền phát hiện tất cả đều giống như cái chết của mấy thi thể bị cho là Hồ yêu hút hết dương khí trước kia.
Dĩ nhiên, nguyên nhân cái chết đã được Công Tôn tìm ra, những cái chết này vốn chẳng hề liên quan đến ‘dương khí’ gì đó, tất cả chủ yếu đều do hung thủ sử dụng loại công phu Bạt Đính Trảo đã thất truyền từ lâu gây án, cũng không biết hung thủ đó có phải là cái tên Hồ yêu mà môn đệ của Hoả chưởng môn kia đã nhìn thấy không?
Nếu như quả thật đúng là thế, vậy thì tại sao Hồ yêu kia lại không giết hết mọi người đi, hết lần này đến lần khác đều muốn lưu lại một người sống?
Tiếp theo, Hoả chưởng môn vẫn còn một người biến mất, theo như lời môn đệ còn sống kia nói, không thấy tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất đâu, tiểu sư đệ đó họ Lưu, tên gọi là Lưu Tinh.
Mặt khác, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng có một nghi điểm. “Hồ yêu” biết sử dụng Bạt Đính Trảo đã gây án vô số kia liệu có phải là người đã để lại một hồ ảnh trong con hẻm lúc trước không? Bọn họ vốn không có quá nhiều ý tưởng về lệnh bài cửu vĩ hồ nhặt được trong khách điếm, nhưng Thiên Tôn thì lại rất rõ ràng muốn giấu giếm chuyện gì đó, điều đó càng khiến cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xác định rằng, lệnh bài kia cùng vụ án này, nhất định có liên quan gì đó.
Chỉ là bất quá ……… Hai người Thiên Tôn và Ân Hầu này đều là thế ngoại cao nhân, đến tột cùng còn cố kỵ cái gì? Biết rõ là có đầu mối gì đó rồi lại nhất định không chịu nói.
“Ân………” Triển Chiêu sờ cằm, tại chỗ mà đi tới đi lui.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, hỏi: “Có ý kiến gì?”
“Ngươi mau nghĩ một biện pháp, kéo Thiên Tôn ra chỗ khác đi!” Triển Chiêu rất nghiêm túc mà nói với Bạch Ngọc Đường.
“Kéo đi?”
“Chính là tách hắn ra khỏi ngoại công ta một chút, ngoại công ở một mình ta liền dễ dàng hạ thủ hơn!”
Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được ngay, Triển Chiêu đây là muốn từ chỗ Ân Hầu mà hỏi ra chút chuyện năm đó. Chuyện này hiển nhiên là Ân Hầu cũng biết, hơn nữa ý đồ muốn giấu giếm của Thiên Tôn so với Ân Hầu còn nhiều hơn một chút. Triển Chiêu dù sao cũng là ngoại tôn của Ân Hầu, lúc cần thiết cũng có thể mè nheo ăn vạ! Cho dù có lăn lộn trên đất thì chỉ cần không có ai nhìn thấy cũng không có gì là mất mặt hết. Ân Hầu lại cưng chiều hắn, chiều đến không còn thiên lý gì, đoán chừng không có gì là hắn không hỏi ra được.
“Muốn dẫn sư phụ ta đi……….’ Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Phải tìm người tới giúp một tay.”
…………………….
Sau đó mọi người cũng không có trở về Hãm Không Đảo nữa, dù sao thì rất nhanh trời sẽ sáng, trước cứ đến nha môn Tùng Giang phủ ngủ một đêm đi, sáng sớm ngày mai lại tiếp tục tra án.
Trở lại nha môn Tùng Giang phủ, Bạch Ngọc Đường tìm được Tiểu Tứ Tử đang ở trong sân cầm bánh bao uy hồ ly.
‘Tiểu Tứ Tử, sao lại đem bánh bao mà cho hồ ly ăn a?” Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu.
Tiểu Tứ Tử cầm khánh bao tựa hồ còn có chút mỏi tay, nói: “Thế nhưng bọn chúng lại có vẻ ăn rất vui nha.”
Bạch Ngọc Đường thấy bé quệt miệng, liền hỏi: “Sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử cúi đầu, nhìn bốn con tiểu hồ ly bên chân một chút, ý là —— Cứ đi theo không dời nha!
“Cận nhi.”
Bạch Ngọc Đường còn đang định nhờ Tiểu Tứ Tử giúp một tay dụ Thiên Tôn đi, chỉ thấy Tiêu Lương chạy từ ngoài viện vào, trong tay cầm một cái thực hạp, nói: “Gia Cát cô cô làm điểm tâm khuya, nếm thử một chút.”
Tiểu Tứ Tử quay người lại, quả nhiên, bốn con tiểu hồ ly kia cũng theo sát bé.
Bạch Ngọc Đường cũng có chút buồn bực ——- Tiểu Tứ Tử tuy là người gặp người thích, bất quá cũng không có miêu miêu cẩu cẩu nào thích chạy khắp nơi với bé, Tiểu Ngũ tuy có thích bé, thế nhưng cũng không có theo bé đi khắp nơi, sao đám hồ ly này lại theo sát bé như vậy?
Tiểu Tứ Tử bò lên thạch băng ăn điểm tâm, vừa càng thêm phiền muộn mà nhìn bốn con tiểu hồ ly.
“Cận nhi.” Tiêu Lương tiến đến, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Sao bọn chúng một mực theo ngươi a?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, lại đang gắp một viên điểm tâm mà ngẩn người.
“Ngươi không vui a?” Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử, đồng thời còn có chút lo lắng.
“Ngươi có khát không a, chờ ăn hết điểm tâm rồi, ta đi lấy cho ngươi bình trà a.” Tiêu Lương vừa nói, vừa đi ra ngoài, lại nháy mắt với Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh một cái.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Tiêu Lương lại hướng về phía Tiểu Tứ Tử mà chép miệng một cái, chẳng lẽ là muốn mình hỏi giúp nó một chút sao?
Bạch Ngọc Đường nội lực sâu thế nào, đương nhiên có thể nghe ra Tiêu Lương li khai không xa, vẫn còn đang đứng ngoài cửa nghe lén đây ….. Đại khái tiểu hài nhi này có lẽ là muốn biết sao Tiểu Tứ Tử lại không vui, nhưng là lại sợ có mình ở đó Tiểu Tứ Tử lại không chịu nói đi.
Bạch Ngọc Đường cũng không có cùng tiểu hài nhi nói ra dự định của mình, chỉ là đi tới bên cạnh thạch bàn ngồi xuống, hỏi bé: “Sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử hai tay bưng bánh tiêu nhìn không muốn ăn, thấp giọng nói: “Phụ thân không vui.”
Bạch Ngọc Đường buồn bực: “Công Tôn sao lại không vui?”
“Cháu nghe người cùng với Cửu Cửu nói chuyện, cái gì mà phụ mẫu thân sinh của cháu ……” Tiểu Tứ Tử phụng phịu: “Cho dù là phụ mẫu ruột của Tiểu Tứ Tử có tìm tới, cháu cũng không muốn xa phụ thân.”
Bạch Ngọc Đường coi như đã hiểu, vụ án lần này tựa hồ là có liên quan đến thân thế của Tiểu Tứ Tử, bé là do Công Tôn nhặt được, phụ mẫu ruột còn sống hay đã chết cũng không ai biết. Nhưng nếu như là còn sống, lại đột nhiên muốn đón Tiểu Tứ Tử về ……. Tiểu Tứ Tử là không chịu đi, Công Tôn chắc chắn cũng sẽ không chịu! Nhưng dù sao đây cũng là một phiền toái, tiểu hài nhi này còn chưa tới năm tuổi, nếu quả thật phụ mẫu nó cương quyết đòi lại, lại dẫn tới quan kiện, Công Tôn chưa chắc đã thắng, khó trách sao hắn lại nóng nảy.
Nghĩ đến cảnh Tiểu Tứ Tử phải xa Công Tôn, Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy khó mà tưởng tưởng được. Tiểu đoàn tử này thường ngày cùng phụ thân nó dính nhau như sơn, nếu thực sự phải tách ra còn không khóc đến chết sao.
Bạch Ngọc Đường nhất thời một lúc lâu cũng không biết phải an ủi bé thế nào, hồi lâu sau, liền nói: “Nếu cháu không muốn đi, không ai có thể dẫn cháu đi.”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, nói: “Cháu cùng cha cháu cứ sống chết nói là ruột thịt là được, nói là Công Tôn đi đến Tây Vực, phong lưu một đêm liền sinh ra cháu, sau đó nương tử của hắn chạy mất rồi, như vậy là chết không đối chứng!”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái: “Cái này sao……..”
Bạch Ngọc Đường lại nhướng mày lên: “Thúc làm chứng cho cháu, nói là thúc nhìn thấy.”
Tiểu Tứ Tử há miệng: “Ách……”
“Nếu như vẫn không được, thúc liền tìm người giả trang làm mẫu thân cháu, thế nào?” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói: “Ông bà ngoại cùng có thể tìm cho cháu.”
Tiểu Tứ Tử sờ cái cằm tròn vo của mình, đang suy nghĩ chuyện này cũng không biết có được không a, còn đang khó nghĩ, liền nghe thấy có người nói: “Xem ra cơm tối ăn không ngon là vì lý do này đi a!”
Tiểu Tứ Tử cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn ra cửa viện, chỉ thấy Triệu Phổ xách theo Tiêu Lương đang nghe lén vào, nói với Tiểu Tứ Tử: “Con sợ cái gì, hiện giờ thân phụ con là ai ta cũng không cần biết, lão tử nay đã là nghĩa phụ của con, ai dám cùng lão tử cướp người? Lão tử liền làm thịt phụ mẫu con, vĩnh tuyệt hậu hoạn luôn!”
Tiểu Tứ Tử há to miệng.
Bạch Ngọc Đường tự rót cho mình chén trà ——— Biện pháp này của Triệu Phổ so với mình còn dở hơi hơn.
“Tiểu Tứ Tử, chủ ý của hai người bọn họ đều không phải là chủ ý tốt.”
Lúc này, Triển Chiêu vừa đi đến trù phòng tìm đồ ăn khuya cũng chạy vào, trên tay hắn cũng cầm một cái bánh bí ngô tròn xoe thơm ngon béo ngậy giống y như của Tiểu Tứ Tử, nói với bé: “Loại án này trước đây Khai Phong phủ đã xử không biết bao nhiêu vụ rồi, thật ra thì loại án này rất dễ phân xử đó, trước tiên Bao đại nhân sẽ hỏi tiểu hài nhi xem muốn ở cùng ai, hơn phân nửa hài nhi đều chọn ở cùng với dưỡng phụ dưỡng mẫu tình cảm sâu đậm a.”
“Thật a?” Tiểu Tứ Tử kinh ngạc.
“Đúng đó, Bao đại nhân sẽ làm chủ cho cháu, cháu còn sợ cái gì nữa? Đến lúc ấy cháu chọn ai thì sẽ sống với người đó a.” Triển Chiêu vỗ vỗ đầu Tiểu Tứ Tử: “Nhanh ăn đi, lạnh bây giờ.”
Tiểu Tứ Tử vừa nghe Triển Chiêu nói xong tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, vui vẻ thành thật mà ăn bánh bao, Tiêu Lương lại cẩn thận rót trà cho bé.
Bạch Ngọc Đường đem Triển Chiêu kéo qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Có thật là sẽ nghe theo ý muốn của nó không?”
Triển Chiêu xua xua tay một cái: “Dĩ nhiên là lừa nó rồi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu liền vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, nói: “Ai nha, nó chỉ là một tiểu hài tử, sao lại phải lo lắng loại chuyện này làm gì, Công Tôn mà lại để người ta đoạt nó đi sao? Đến lúc đó, không cần ngươi dạy hắn nhất định cũng sẽ sống chết nói là do mình sinh ra a, nói không chừng hắn còn nói là do chính mình mang thai mười tháng rồi sinh ra nó đây, dù sao thì hắn cũng là thần y mà, nói cái gì mọi người chẳng tin!”
Bạch Ngọc Đường há to miệng, như vậy cũng được ……………….
“Chuyện ta nói với ngươi đã làm xong chưa a? Sư phụ cùng với ngoại công cũng sắp đến rồi đó.” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Ách ………..” Bạch Ngọc Đường vừa thấy mình đã đem chuyện chính quên mất, liền vội vàng đến cạnh bàn, nhỏ giọng nói với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, giúp thúc một chuyện!”
“Chuyện gì nha.” Tiểu Tứ Tử tâm tình rất tốt, lúc này Bạch Ngọc Đường bảo cái gì bé cũng đáp ứng hết.
Bạch Ngọc Đường liền thấp giọng nói với bé, bảo bé giúp một tay kéo Thiên Tôn đi.
Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, ý là cái này dễ thôi mà………….
Lúc này, ngoài cửa viện liền truyền đến giọng nói.
Bạch Ngọc Đường gật đầu với Tiểu Tứ Tử một cái, Tiểu Tứ Tử vỗ ngực, tỏ ý cứ giao cho bé.
Chỉ lát sau, Công Tôn đi vào, phía sau là Ân Hầu cùng Thiên Tôn.
Thiên Tôn còn cầm trong tay một bức tranh chữ, còn đang nghiên cứu nữa.
“Nhi tử a!” Công Tôn đi vào, trước tiên phải ôm Tiểu Tứ Tử mà xoa xoa hai cái, vuốt vuốt gương mặt tròn xoe của bé, Công Tôn lại thêm lần nữa xác định, nếu ai dám cùng hắn đoạt con hắn liền diệt người đó! Quản ngươi có phải là ruột thịt hay không ruột thịt, dù sao năm đó đã bỏ rơi nó không cần, ngay tại cái thời khắc hắn nhặt được thì nhất định đã là người nhà họ Công Tôn hắn rồi! Cùng lắm thì hắn nói đây là nhi tử ruột của mình! Dứt khoát cứ nói là hắn ăn thần dược rồi tự mình mang thai mười tháng mà sinh ra là được!
“Khái khái…….” Triển Chiêu bị sặc nước trà, đưa tay vỗ vỗ ngực.
Ân Hầu quay sang nhìn hắn đây, Thiên Tôn cũng đang đi về phía trước đây, Tiểu Tứ Tử đột nhiên dùng thanh âm ngọt lịm gọi hắn, “Tôn Tôn ~”
Thiên Tôn cúi đầu, đưa tay lên khuôn mặt bé mà nhéo một cái: “Ngoan!”
“Tôn Tôn, lần trước người dạy con Thái Cực Quyền a.” Tiểu Tứ Tử liền ôm chân Thiên Tôn nó: “Con học được rồi đó nha.”
Thiên Tôn lại nhéo mặt bé một lần nữa: “Thật thông minh a! Mới học ba lần đã học được rồi!”
Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng gật đầu, thật thông minh!
Bạch Ngọc Đường ở một bên nghe mà khoé miệng rút thẳng, hắn nhớ năm đó ba tuổi học công phu, Thiên Tôn lúc nào thì nhẫn nại mà dạy hắn ba lần, cứ tuỳ tiện đánh một lần thì coi như đã dạy rồi, học không được là ngu xuẩn chết người. Nhưng mà lúc trước nhìn hắn nắm tay Tiểu Tứ Tử dạy từng chiêu Thái Cực Quyền cho bé, hắn còn tưởng đó là tên giả mạo nào a.
“Con đánh cho người xem a!” Tiểu Tứ Tử ôm chân Thiên Tôn cọ a cọ: “Sau khi luyện xong, người lại kể chuyện xưa cho con nghe.”
“Nga……….” Thiên Tôn mặc dù dáng vẻ còn rất trẻ, nhưng dù sao thì cũng là lão nhân, tiểu hài nhi khả ái như vậy làm nũng, hắn tự nhiên là không thể cự tuyệt a, bị Tiểu Tứ Tử dụ cho thiên y bách thuận, cứ thế bị kéo đi đến viện bên cạnh.
Công Tôn cùng Triệu Phổ vừa nhìn cũng biết là Tiểu Tứ Tử có chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, lại nhìn Triển Chiêu đang kéo cánh tay Ân Hầu lôi đến phòng mình một chút, mọi người liền đại khái hểu rõ nội tình trong đó.
Ân Hầu mặc dù tuổi tác không kém Thiên Tôn, thế nhưng hiển nhiên là so với Thiên Tôn thì đại đa số thời gian thì thanh tỉnh hơn nhiều. Thiên Tôn trừ lúc luyện võ cùng những chuyện liên quan đến võ học và những chuyện trọng đại tương đối thanh tỉnh ra, lúc bình thường hắn đều tương đối hồ đồ, lại có chút ngây thơ, không hiểu nhân gian khói lửa cùng những thường thức hàng ngày, nói về những chuyện này, Ân Hầu lại giỏi hơn hắn rất nhiều.
Triển Chiêu vừa kéo người vào trong phòng xong, Bạch Ngọc Đường cũng theo vào, sau đó liền quay lại đóng cửa lại.
Ân Hầu cười, ôm cánh tay nhìn Triển Chiêu đang rót trà cho mình, hỏi: “Nếu như ta không nói thì sao đây?”
Triển Chiêu bưng cái ly nhìn hắn.
“Ngươi chuẩn bị làm thế nào để dụ ta nói ra a?” Ân Hầu cười híp mắt mà hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng híp mắt nhìn lại hắn hồi lâu, mở miệng: “Con liền nói cho cha cùng nương, dáng vẻ hồi nhỏ của người giống hệt Tiểu Tứ Tử!”
Ân Hầu cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, đưa tay ra chỉ chỉ Triển Chiêu: “Tính khí này của ngươi nhất định là giống hệt cha ngươi, một chút cũng không hề đáng yêu!”
Triển Chiêu lại bám trên bả vai Ân Hầu: “Bất quá sao, nếu như người nói ra, sau khi án tử này kết thúc, con sẽ theo người về Ma cung một chuyến.”
“Thật sao?” Ân Hầu quả nhiên là bị dụ, sau đó lại chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường: “Mang theo cả con Chuột bạch này đi nữa.”
Triển Chiêu nguyên bản cũng muốn dẫn theo Bạch Ngọc Đường đi về Ma cung một chuyến đây, gặp gỡ một lượt người trong Ma cung, sau này nếu như có đụng phải trên giang hồ, cũng có thể hảo hảo giúp đỡ lẫn nhau, lại có thể tránh khỏi không ít những hiểu lầm không đáng có, do vậy liền hớn ha hớn hở mà gật đầu đồng ý.
“Vậy các ngươi muốn nghe cái gì?” Ân Hầu ngồi vắt chân xong, nhận lấy chén trà Triển Chiêu dâng tới.
“Có thật nhiều chuyện muốn hỏi, người biết gì cứ kể lần lượt ra hết đi.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hỏi ra những nghi ngờ trong lòng, mà Ân Hầu cũng không có giấu giếm, đem từng cái đều nói ra hết.
Vì vậy, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng lắng nghe chuyện của cả trăm năm trước, một câu chuyện cơ hồ làm thay đổi vận mệnh của cả võ lâm! Đồng thời, cũng biết được một số điều thần bí kỳ diệu lại thực sự tồn tại ——- Yêu Hồ tộc, cùng với những truyền kỳ khi còn sống của Ngân Yêu Vương kia.
Sau khi hai người hỏi rõ ràng, rốt cuộc cũng minh bạch vì sao Thiên Tôn cùng Ân Hầu lại phải cẩn thận che giấu tất cả, dù sao thì, thật vất vả mới có thể che giấu đi chuyện cũ như vậy, nếu như một lần nữa lại bị vạch trần ra hết, tất yếu sẽ không thể tránh khỏi một trận tinh phong huyết vũ.