Long Lâu Yêu Quật

Chương 25: Chương 25: Huyết chiến cường Tần




Tôi thuật lại toàn bộ tình hình hiện tại cho Cáo con nghe, rồi ngồi tựa trên cửa sổ chỉ cho cô thấy chiếc mũ bảo hiểm của tôi vẫn còn nằm bên dưới khoảng sân bằng đồng xanh, chỉ có điều bây giờ nó đã được phóng to lên gấp nhiều lần, nhìn chẳng khác gì một ngọn núi nho nhỏ!

Cáo con cuối cùng cũng đã tin rằng chúng tôi đã bị thu nhỏ lại ở bên trong những hình điêu khắc lập thể, cô sợ hãi đến nỗi không nói lên lời, và cũng không thể nào vui vẻ trở lại được nữa. Tôi an ủi cô rằng: “Đừng sợ nữa bây giờ nhiệm vụ cần thiết nhất là phải tìm được Lâm Nam, không phải em đã từng nói là chỉ cần ba người chúng ta ở bên nhau thì không có khó khăn nào là không thể vượt qua được hay sao? Đừng buồn nữa nhé!”

Đột nhiên từ bên ngoài vọng lại tiếng ngựa chiến hí vang, tiếng trống trận trầm đục cũng rền vang từng hồi, tôi và Cáo con không ai bảo ai đểu vơ lấy các dụng cụ rồi lao ra ngoài cửa, chạy thục mạng về hướng âm thanh vọng tới!

Chưa chạy được bao xa thì chúng tôi đã nhìn thấy chiến trường, chính là thế trận hình vuông của mấy chục binh sĩ mặc áo giáp đó, các tượng binh mã đều đã biến thành người sống, dẫn đầu là một con ngựa rất lớn, toàn thân phủ giáp bằng đồng, bên trên có một người đang ngồi ngay ngắn, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, tay cầm một thanh bảo kiếm chuẩn bị ra lệnh xung phong, trên ngọn cờ đỏ rực phía sau lưng là một chữ Triệu rất lớn. Người này chính là Lâm Nam mà từ nãy chúng tôi đang tìm kiếm!

Tôi và Cáo con nhìn nhau cố rặn ra một nụ cười, sự việc càng ngày càng biến ảo khôn lường. Lâm Nam sao lại mặc khôi giáp của thời Chiến Quốc, thoắt một cái đã biến thành tướng quân của nước Triệu, lại còn chi huy quân đánh trận nữa. Có thể là sau khi bị hút vào mô hình thu nhỏ này, Lâm Nam đã đến thẳng chỗ gần nhất là lều bạt của đại tướng hành quân để chỉ huy. Phía đối diện không còn nghi ngờ gì nữa chính là tướng sĩ của nước Tần, phía sau lá cờ màu đen, rất nhiều người vẫn chưa mặc đủ khôi giáp, có người châp nhận chỉ dùng tay không, nét mặt vô cùng hung hãn, chẳng khác nào một đoàn quân lang sói.

Tôi và Cáo con thầm lo lắng trong lòng. Lâm Nam chỉ là một người của thời hiện đại dẫn chúng tôi xuống đây thám hiểm, về võ công cơ bản là không đủ để tự bảo vệ bản thân trước thiên binh vạn mã thế này. Lỡ mà anh ta có chuyện gì không may thì tôi và Cáo con e rằng dù có mọc cánh cũng khó lòng thoát được, chỉ còn cách chôn thây trong cái thế giói huyền hoặc này mà không ai hay biết.

Tôi và Cáo con bèn chui tọt vào một chiếc lều lớn của trung quân ở ngay bên cạnh, cố gắng nhìn xem chiếc chiến xa của Lâm Nam ở chỗ nào. Hai bên quân lính đã bắt đầu giao chiến ở chính diện, đám lính Triệu vừa xông lên ngay lập tức bị đốn ngã hàng loạt. Từng đám quân Tần không sợ chết điên cuồng xông vào trong đội ngũ của quân Triệu, chém giết bừa bãi, có những binh lính Tần trong lúc đang hăng máu chém giết còn lột cả những khôi giáp vướng víu ném hết xuống đất.

Những chiếc đầu người bị chém rơi xuông cát lại còn bị đá lăn qua lăn lại, đám lính Tần toàn thân dính đầy máu tươi tranh nhau cúi xuống nhặt những chiếc đầu người đó. Quân Triệu dù chết cũng không chịu lùi bước nhưng giờ khi đối diện với đám quân Tần mạnh như dã thú này thì không thể nào chống chọi nổi nữa, đành thoái lui như nước triều rút về.

Tôi và Cáo con đứng nhìn cảnh đó mà hoa hết cả mắt, chú tâm theo dõi cỗ chiến xa của Lâm Nam. Trên cỗ xe có ba người đều mặc áo giáp, tay khiên tay giáo. Lâm Nam không đứng ở vị trí của người đánh xe được bảo vệ kĩ càng mà lại ở phía sau xe, đang ra sức giết giặc. Bánh xe đặc ruột trên mặt đường mấp mô không ngừng lắc lư dữ dội, dường như có thể lật úp bất cứ lúc nào.

Trận chiến giữa hai nước Triệu – Tần này diễn ra cũng được khoảng ba mươi phút, quân Triệu gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn, thế nhưng binh sĩ ở những trận địa khác lại không hề ra tay trợ giúp mà chỉ lặng im quan sát. Có thể thấy được màu sắc của những lá cờ trận này khác nhau, có lẽ là liên quân của Tề, Sở, Yên, Hàn, Ngụy. Quân Tần tuy chiến thắng nhưng cũng không đuổi theo cỗ xe chỉ còn lại có một mình Lâm Nam đang tự mình đánh xe mà lại chỉnh đốn hàng ngũ bước đều lui về phía sau trận địa của quân Tần.

Lâm Nam đánh cỗ xe lắc la lắc lư về đến trước cửa doanh trại, ngã từ trên xe xuống đất, miệng lẩm bẩm: ”Hai lần rồi, tôi đã đánh hai lần rồi, cơ bản không phải là đối thủ của chúng! Thật không ngờ Tần Thủy Hoàng lại điên cuổng đến như vậy, chết rồi mà vẫn không quên đánh trận! Lẽ nào ông ta nằm ở dưới đất mà vẫn còn thể hiện võ công huy hoàng của mình!”

Tôi và Cáo con đỡ Lâm Nam dậy, trong lòng hết sức hoang mang, thấy trên lớp khôi giáp dày cộp có vô số vết máu, cả người Lâm Nam dính đầy mồ hôi và bụi đất, trên gò má và phần mép khi trước vốn nhẵn nhụi giờ đã mọc ra một lớp râu dài. Lâm Nam cay đắng mở to mắt nhìn hai chúng tôi rồi nói: “Hai người cũng đã tỉnh lại rồi à, tốt lắm, lần này chúng ta thông lĩnh ba cánh quân quyết chiến một trận nữa. Nếu không đánh thắng trận này thì chúng ta khó lòng có cơ hội thoát khỏi đây, sẽ nhanh chóng bị chết già ở trong này! Không biết lão già Tần Thủy Hoàng này đã dùng loại tà thuật gì, biến chúng ta thành những kẻ nửa người nửa quỷ để lão ta chơi đùa!”

Tôi và Cáo con cùng đồng thanh kêu lên: “Anh nói cái gì? Anh đã gặp Tẩn Thủy Hoàng rồi? Có thật vậy không?”

Đêm nay quả thực chúng tôi đã trải qua quá nhiều chuyện li kì, việc bị thu nhỏ người đi đã khiến chúng tôi không thể nào hiểu nổi, thời gian chạy nhanh hơn càng không rõ vì sao, bây giờ lại còn phải mặc giáp cầm kiếm quyết một trận sống mái với quân Tần nữa hay sao?

Lâm Nam thở hổn hển đáp: “Hai người chắc cũng đã nhận thấy bây giờ chúng ta đang ờ trong mô hình thu nhỏ ở trên khoảng sân đồng, giờ tốc độ lão hóa của chúng ta cũng cực kỳ nhanh, lẽ nào hai người không nhận thấy tôi đã như thế nào rồi sao? Nhìn hai người cũng đã là những bà cô trung niên mặt đầy nếp nhăn rồi đó!” Có lẽ vì thấy rất buồn cười nên Lâm Nam nói xong liền cười to lên thành tiếng, rồi lại bắt đầu ho rất dữ dội.

Tôi và Cáo con bị nói như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu. Tuổi thanh xuân chúng tôi vẫn còn chưa kịp tận hưởng hết, chẳng lẽ lại kết thúc ở đây sao? Tôi không cam tâm bèn hỏi Lâm Nam: “Anh nói đánh thắng quân Tần sẽ có cơ hội thoát khỏi đây phải không? Tần Thủy Hoàng đồng ý với anh như vậy hay sao? Nêu không làm sao mà anh biết được?”

Lâm Nam cười đáp: “Tần Thủy Hoàng làm sao mà còn xuất hiện được cơ chứ, ông ta đã chết mấy nghìn năm rồi còn gì! Tôi chỉ thoáng nhìn một cái đã nhận thấy chỗ này bị khống chế bởi thứ tà thuật nào đó rồi, những tượng binh mã này đang ở trong trạng thái nửa sống nửa chết, chỉ biết xung phong đánh trận, lão già Tần Thủy Hoàng đó dù ờ dưới mồ cũng vẫn muốn ôn lại quang cảnh chiến trận khi xưa, muốn đánh một trận thật lớn để cho thỏa mãn lòng ham muốn của mình mà thôi!”

Lâm Nam sau khi đã bình tĩnh trở lại bèn tiếp tục giảng giải cho hai chúng tôi: “Lúc vẫn còn chưa ngất đi, tôi đã quan sát rất kĩ thế trận hình vuông của các binh lính mặc áo giáp trước mặt. Ngoài những binh lính đang bày trận ở đằng trước thì ẩn trong các sông hồ phía sau còn có tầng tầng lớp lớp phục binh đang ẩn nấp. Quân đội của sáu nước và quân Tần giao chiến ở tiền tuyên, doanh trại trung quân của hai bên đều ẩn náu ở hậu phương, đặc biệt trong doanh trại của quân Tần xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ rất quái dị, có thể tướng quân chỉ huy cùa quân Tần chính là nguồn sức mạnh khống chế chủ yếu. Liên quân sáu nước đều là đám quân ô hợp, vị trí tướng quân chỉ huy chắc chăn là dành cho người từ nơi khác đến. Tôi vừa mới bước vào đã nhận ra thân phận thống soái của mình. E rằng trước chúng ta chưa từng có tay cao thủ nào tới được đây, lão già Tần Thủy Hoàng đó đã phải một mình xem vở kịch này suốt mấy nghìn năm rổi! Muốn thoát thân thì chỉ có cách thông lĩnh quân đội sáu nước đánh bại quân Tần, đánh thẳng vào doanh trại trung quân của bọn chúng, dập tắt nguồn ánh sáng đỏ đó mới được!”

Tôi và Cáo con ngẩn người ra nhìn Lâm Nam, không thốt lên được lời nào. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, ba người chúng tôi đã già đi mấy tuổi, hai bên tóc mai của Lâm Nam đã lộ ra mấy sợi hoa râm. Tôi còn nhớ mô hình điêu khắc khổng lồ này còn kéo dài mãi ra tận phía sau, chỗ chúng tôi đang đứng chỉ là cửa vào của mô hình mà thôi. Bây giờ cơ thể chúng tôi đã bị thu nhỏ như thế này, có muốn chạy ra ngoài cũng chẳng thể chạy nổi. Xung quanh đều là những vật chết dí một chỗ, thứ còn sông duy nhất chính là những tay đao phủ mặc áo lính này, chắc hẳn đây là do lão già Tẩn Thủy Hoàng cố tình sắp xếp như vậy.

Theo những ghi chép trong sách sử thì quân Tần đã lần lượt thôn tính sáu nước. Lẽ nào giờ đây Tần Thủy Hoàng muốn dùng binh lực của một nước chống lại liên quân sáu nước để phô trương thực lực quân sự vô địch của mình? Lâm Nam bèn tiếp tục giải thích sự nghi hoặc trong lòng chúng tôi: “Đánh bại quân Tần sẽ tìm được đường ra, về điều này thì không phải là tôi đem luồng ánh sáng đỏ kia ra mà đánh cược. Nếu xét theo bố cục của cả mô hình thu nhỏ này thì phần trọng điểm ở hai khoảng lớn, một là chiến trường của quân đội, nơi còn lại chính là lầu quỳnh gác ngọc trên núi tuyết. Rốt cuộc thì Tần Thủy Hoàng có tìm được thuốc trường sinh bất lão hay không đến bây giờ vẫn là một câu đố chưa có lời giải, những suy đoán của chúng ta trên đường vào đây giờ đã được chứng minh là có rất nhiều sai lầm, thêm nữa những người tài giỏi của nhà Tần không hề ít, để thiết kế ra thế trận lớn này không phải là một việc đơn giản, đã dùng sức mạnh trung tâm để không chế cả cạm bẫy yêu thuật, không ai dám bảo đảm rằng đây không phải là ý chỉ của Tần Thủy Hoàng. Bây giờ tôi cũng không tin đây chỉ là lăng mộ của một mình thừa tướng Lã Bất Vi nữa!”

Cáo con bèn chen ngang: “Đúng! Lão già Tần Thủy Hoàng đó nhất định không thể ngờ được quân Tần vô địch của mình có thể bị đánh bại. Những đồ châu báu tùy táng của ông ta chắc hẳn cũng được giấu ở đây, bởi vậy hàng nghìn năm nay vẫn chưa bị ai lấy trộm. Việc này khiến em nhớ lại một trò chơi trên máy vi tính, một khi chúng ta phá được phương án dự đinh của người thiết kế thì cả trình tự sẽ bị đảo loạn, vừa hay chúng ta có thể thừa nước đục thả câu!”

Thật không thể ngờ được tối nay đi đào lăng mộ của Chu thiên tử, cuối cùng lại thành ra như thế này, cùng với người Tần quyết một trận sông mái. Liệu có phải Tần Thủy Hoàng được bí mật an táng ở núi Phượng Hoàng này hay không, trước mắt vẫn chưa thể xác định, nhưng nhìn vào toàn khung cảnh khổng lổ ở nơi đây, chỗ nào cũng có dâu vết của người Tần thì khả năng chuyện đó xảy ra cũng rất lớn. Nếu Lâm Nam nói không sai thì luồng ánh sáng màu đỏ thẫm trong doanh trại trung quân kia nhất định là đầu mối yêu thuật then chốt, chúng tôi vẫn còn cơ hội rất lớn để thoát ra ngoài!

Lâm Nam dựa vào kí ức trước lúc hôn mê tại chiến trường của doanh trại chính miêu tả lại trạng thái hình thế quân đội hai bên đối chọi nhau, xác định rõ vị trí của cả núi, sông, đầm, hồ, thành trì, phục binh. Doanh trại trung quân của quân Tần nằm mai phục trong một tòa thành đất, hai bên là thế trận binh lính mặc giáp của tả quân và hữu quân. Phục binh thì nằm ẩn náu tại một cạnh của tòa thành đất, dòng nước sông bảo vệ thành được dẫn vào từ một nhánh sông lớn chảy quanh co trên núi. Ba người chúng tôi lo lắng thảo luận một hồi, dù sao thì thiết kế đột kích dã chiến vẫn là thế mạnh của tôi nên cuối cùng đã dựa vào ý kiến của tôi để xác định một phương án tập kích vô cùng can đảm.

Do cả ba người chúng tôi đều chưa có tí kinh nghiệm nào trong việc chỉ huy một đoàn quân xung phong tác chiến, mà sở trường của tôi lại là tập kích bất ngờ, bởi vậy cuối cùng quyết định Lâm Nam dẫn đầu binh lính của hai nước Yên và Triệu tấn công mạnh vào hai cánh trái phải, tôi và Cáo con mang theo súng và lựu đạn thời hiện đại chỉ huy thủy quân của nước Sở, thuận theo dòng sông tiến vào trong tòa thành đất được bảo vệ kĩ càng, tiến hành tập kích bất ngờ, hi vọng chỉ trong một trận đánh có thể vào được trại chỉ huy trung quân của Tần.

Sau khi chúng tôi bàn bạc xong xuôi, chiến trường khi nãy vừa thấm đẫm máu tanh giờ lại sạch như chùi, trở lại trạng thái ban đầu, quân Tần và quân Triệu cũng đã trở về hàng ngũ trong doanh trại của quân mình, bày lại thế trận như ban đầu.

Trước lúc chia tay, Lâm Nam sông chết không chịu nhận mấy quả bom cháy mà tôi đưa cho, chỉ nói rằng: “Hai người phải biết tự bảo vệ lấy mình, đừng có vội nôn nóng mà xông lên đánh nhau. Sương Nhi, súng của cô đừng sợ lãng phí đạn, đám tượng binh mã này đều hết sức điên cuồng. Cáo con không phải xuất thân từ quân nhân chuyên nghiệp như cô, cô còn phải lưu ý đến nó một chút.”

Chúng tôi nhìn vào những gương mặt quen thuộc của nhau, tôi và Cáo con lúc này đã giống như những người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi, Lâm Nam ngoài việc bị hói đầu thì bộ râu quai nón mới mọc ra cũng lôm đốm những sợi bạc. Lần này chia nhau ra hành động, không biết là phúc hay họa, tôi và Cáo con bất giác đều rơi lệ, Lâm Nam cố gắng nén thương cảm của mình để an ủi chúng tôi: “Sống hay chết đều quyết định ở trận này! Hai người đừng khóc nữa! Mau mau mặc áo giáp vào, chúng ta nhất định sẽ đánh thắng để thoát khỏi chốn này!”

Một lúc sau trận chiến đã bắt đầu, trước tiên là tin khẩn do quân Yên báo về, hai nghìn quân Tẩn đang ra sức tấn công vào kho lương của liên quân sáu nước, bọn chúng có cung khỏe nỏ mạnh, đang tấn công dữ dội khác thường. Tiếp sau đó quân Triệu cũng có tin khẩn, mấy nghìn quân Tần đang vòng ra đánh bọc hậu phía sau doanh trại, muốn chặt đứt con đường liên lạc giữa quân Yên Triệu và doanh trại trung quân. Trong rừng rậm trên núi thây có cờ quạt trông kèn của quân địch đang phô trương thanh thế, đã phái một toán quân nhỏ đến phía trước trinh sát.

“Truyền lệnh cho quân Yên tuyệt đối không được để mất kho lương, cũng cần phải dốc toàn lực xung phong tấn công vào cánh phải của quân Tần. Lệnh cho quân Triệu tấn công từ phía Nam lên phía Bắc, bất châp thương vong cũng phải trong một canh giờ đánh tan cánh trái của quân Tần!” Lâm Nam lạnh lùng hạ truyền đạt mệnh lệnh: “Các cánh quân nếu gặp phải kẻ địch tấn công quá mạnh không thể chống đỡ nổi thì không cần phải tham đánh, rút lui để lôi kéo quân Tần cũng coi như là đã có công! Còn hai người dẫn năm nghìn thủy quân ngay lập tức rời bến, trong vòng một canh giờ phải đến được cửa tòa thành đất! Nghe lệnh!” Nói xong bèn mạnh mẽ bước ra ngoài, lớn tiếng quát hỏi: “Chiến xa đâu? Chiến xa của ta đâu?”

Vừa nói dứt lời thì một chiếc chiến xa mới tinh đã được đánh từ phía sau doanh trại chạy như bay đến nơi, trên xe là một người lính mặc áo giáp và một người đánh xe để lưng trần, tay cầm đao cầm giáo, đằng đằng sát khí đáp lời: “Xin chờ tướng quân hạ lệnh!” Phía sau còn có bảy tám chiếc chiến xa khác nhìn đều hung hãn như vậy.

“Tốt lắm!” Lâm Nam hài lòng gật đầu, rồi đột nhiên hét to: “Tất cả binh lính hộ vệ doanh trại, cởi hết giáp trụ ra cho ta! Giờ chính là lúc chúng ta mỉm cười trên chiến trường, lập công vì đất nước! Theo sự sắp xếp trước kia, năm nghìn thủy quân hãy đi theo vị tướng quân mới tới này ngồi trên bè trúc, từ dòng suối trên núi tập kích thẳng vào doanh trại của quân Tần! Những người khác theo ta tiên lên!”

“Tuân lệnh!” Toàn bộ binh lính đồng thanh đáp lời, tiếng hô rền vang như sấm dậy. Lâm Nam trèo lên chiến xa, dứt áo ra đi mà không lưu luyến nhìn lại chúng tôi một lần nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.