Long Lâu Yêu Quật

Chương 26: Chương 26: Tuyết sơn tình thâm




Rất nhanh chóng, toàn bộ năm nghìn quân Sở đã yên vị trên bè trúc, Lâm Nam vốn đã có sự chuẩn bị từ trước, sắp xếp bè gỗ nằm chỉnh tề tại mé phía Tây của doanh trại, còn ở mé phía Đông toàn bộ dùng cọc rào vây kín lại, mệnh lệnh vừa ban xuống lập tức quân lính xô đổ cọc rào, từ trong doanh trại trung quân đào một đường dẫn nước thông với dòng sông, từng chiếc bè trúc theo dòng nước chảy lần lượt tiến vào đường dẫn nước đã đào sẵn. Chúng tôi cứ năm mươi người ngồi trên một chiếc bè trúc, hơn một trăm chiếc bè trúc phủ kín cả mặt nước ngoằn ngoèo nhìn giống như một con mãng xà, lặng im không hề gây ra tiếng động, thuận theo dòng sông tiến về cạnh sườn của tòa thành bằng đất.

Toàn bộ lực lượng sau khi đã triển khai trong hơn nửa canh giờ vẫn bình an vô sự. Tôi bất giác nói với Cáo con rằng: “Cứ đi như thế này thì chưa tới một canh giờ, chúng ta chắc chắn sẽ tới được dưới chân tòa thành đất, chỉ có điều chị lo bên chỗ Lâm Nam không biết có thể chống chọi được trong vòng một canh giờ này hay không! Đám lính Tần đó quả không hổ danh là đoàn quân lang sói, lúc đánh trận thật quá là hung hãn!”

Cáo con cười đáp: “Thông soái tốt bụng của em ơi, phiền chị đừng có dùng đơn vị canh giờ để mà tính thời gian nữa, khiến em nghe mà loạn hết cả óc, trong đầu vẫn còn đang phải tính toán quy đổi, mệt quá đi mất!”

Cáo con vừa mới dứt lời thì trên bè trúc phía trước mặt chợt nổi lên một hồi trống, lẫn trong đó còn có cả tiếng chửi mắng ầm ĩ vọng lại. Tôi bèn tập trung nhìn về phía trước, thì ra từ phía khu rừng rậm rạp trên núi phía nam có kẻ bắn tên tới, từng đợt bay rào rào như mưa, còn có cả tiếng trống đồng rền vang. Cáo con lo lắng nắm chặt lấy tay tôi, tôi bèn quát to lên: “Không được hoảng loạn! Những tiếng trống này là muốn báo tin về cho thành đất, mọi người mau dốc toàn lực bắn tên tiêu diệt kẻ địch!”

Ngay lập tức tên bắn ra như mưa, trong rừng cây trên núi vang lên một loạt những tiêng kêu la, có vẻ như có kẻ trúng tên bị thương đang kêu gào, tiêng trống cũng đã ngừng lại, nhưng từ trong những lùm cây cỏ um tùm trên bờ đất xung quanh dòng nước lại rúc lên từng hồi tù và, hết chỗ này đến chỗ khác không lúc nào yên!

Tòa thành đất đã ờ ngay phía trước mặt kia rồi, viên phó tướng thủ hạ của tôi ngay lập tức cất cao giọng nói: “Chúng ta đã tới nơi rồi, bè trúc không thể tiến lên được nữa! Tất cả binh lính nhảy hết xuống, dẫm lên bè trúc mà xông lên cho ta, quân Yên Triệu vừa báo cáo đã đánh bại hai cánh trái phải của quân Tần, các anh em xông lên! Chúng ta sắp sửa bắt sống được Tần vương rồi!” Vừa nói dứt lời, tôi bèn nhảy ùm xuống nước, lội bì bõm qua đám bùn nước để trèo lên bờ, chỉ huy quân sĩ kéo những chiếc bè trúc nặng trịch, xếp liền từng chiếc như những chiếc chiếu nối liền với nhau. Các anh em binh lính không hề lo sợ, nghe nói đã đánh tan được hai cánh quân Tần nên người nào người nấy đều xông xáo hẳn lên, ra sức kéo những chiếc bè trúc xếp thành đường để tiến lên.

Khi chúng tôi đã xếp bè được đến chỗ cách bờ sông khoảng nửa tầm tên bắn thì đột nhiên từ phía đông nam lại vang lên tiêng người kêu ngựa hí ầm ầm như sấm dậy đang tiến lại gần, tôi chợt đoán ra rằng đám quân Tần đi bao vây tân công kho lương giờ đã di chuyên tới đây để tiến đánh chúng tôi. Lúc này năm nghìn thủy binh đều đang chen chúc giữa lòng sông đầy bùn đất không có chỗ nào để ẩn nấp, có muốn tấn công cũng chẳng thể được. Hơn nữa quân lính dù có mạnh nhưng ở bên ngoài thì cũng chẳng khác gì một đám bia sông, sẽ nhanh chóng bị hai nghìn quân Tần tiêu diệt hoàn toàn.

Trong lúc vội vàng tôi bèn rút súng ra xông lên phía Cáo con chợt nhanh tay cướp lấy khẩu súng từ trong tay tôi, miệng hét lớn: “Giết! Có ai cùng tôi xông lên đánh giết một trận tơi bời nào? Đường hẹp gặp nhau, kẻ dũng cảm hơn sẽ chiến thắng! Chi cần binh mã của chúng ta lên được trên bờ thì bọn quân Tần coi như xong!” Ngay lập tức có khoảng hơn một trăm chiến sĩ mình trần đáp ứng lời kêu gọi đó, cùng với Cáo con lội nước xông lên, tôi tuy lo lắng nhưng không thể ngăn nổi bọn họ đành giương mắt nhìn Cáo con dẫn binh lính xông lên phía trước.

Đây quả là một trận đánh hết sức bất ngờ, không kịp phòng bị gì hết, quân Tần không thể ngờ được kế “minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” của chúng tôi, đã không tiếc công sức đào một đường dẫn nước nối liền với dòng suối từ trên núi chảy xuống, năm nghìn tinh binh ngồi bè trúc tiến thẳng đến thành đất, đồng loạt xông lên giao chiến, tạo nên một trận đánh giáp lá cà ác liệt xưa nay hiếm thấy, chém giết vô kể.

Lúc này đang là buổi sáng, bầu trời quang đãng, chỉ có một vài cụm mây trắng xốp như bông đang lãng đãng trôi dạt trên không trung, vầng mặt trời hiền hòa chầm chậm di chuyển trên đỉnh đầu, bên dưới hơn hai nghìn con người đã dùng hết tất cả các loại đao dài đao ngắn và cả dao găm nữa đang ra sức chém giết lẫn nhau trên bờ sông rộng chưa đến hai mẫu. Cáo con đánh trận rất mưu trí, chia đám thanh niên lưng trần đó thành mấy vòng tròn hết tiến bên trái lại đánh bên phải, còn đám lính Tần thì phần lớn đều tấn công đơn độc, liều mạng bao vây tấn công quân Sở.

Tình thế lúc này không thể sử dụng cung tên được nữa, tiếng la hét chém giết trên chiến trường làm kinh động cả trời đất, những lưỡi đao trắng lóa va vào nhau chan chát, xen lẫn giữa tiếng la hét, chửi mắng là tiếng thân người nặng nề rơi xuống làn nước bùn và bờ sông ướt át, máu và bùn trộn lẫn với nhau, chân tay bị chặt đứt, đầu lăn lông lốc khắp nơi, những tiếng la hét thảm thiết hết chỗ này đến chỗ khác vang lên, khiến tôi nghe mà rùng mình kinh sợ.

Năm nghìn quân Sở đã liều mạng xông lên được bờ sông, ào đến bao vây quân Tần như dòng nước lũ, ba người đánh một ra sức tàn sát, tôi cũng vớ lấy một cây giáo dài, dẫn đầu đội hộ vệ xông vào trong thành chém giết, đám quân Tần từ trong thành tuôn ra mỗi lúc một ít hơn, cuối cùng cửa thành cũng đã mở rộng, năm nghìn tinh binh do tôi dẫn đầu đã xông vào được doanh trại trung quân của quân Tần.

Tiếng tù và bi thảm thê lương từ bốn phía vọng lại, quân Tần đã bị đánh bại hoàn toàn, cùng với binh sĩ của sáu nước tất cả đều đứng yên một chỗ không cử động, từng đám cát bụi bay đầy trời giờ cũng đã lắng xuống, ánh mặt trời chói mắt chiếu sáng trên những lá cờ đang bị gió thổi bay phần phật, còn có những thi thể nằm la liệt trên chiến trường, những mảnh vải rách tả tơi trên cán đao giờ cũng nằm yên bất động dưới ánh nắng mặt trời.

Ánh mắt tôi tập trung vào tìm kiếm hình bóng của Cáo con, trong lòng như đang có lửa đốt, trong trận chiến tàn khốc này đao kiếm giao tranh, Cáo con chỉ dựa vào một khẩu súng và số đạn không còn nhiều làm thế nào mà ứng phó nổi, cưỡi ngựa múa gươm chắc chắn không phải là sở trường của cô ấy, lỡ mà có điều gì không may xảy ra thì tôi biết ăn nói thế nào với Lâm Nam, mà chỉ riêng tình cảm sâu sắc của cô ấy dành cho tôi cũng đã khiến tôi đau lòng tới mức khó mà tiếp tục sông nổi.

Ngay sau đó, Lâm Nam đánh một cỗ chiến xa chạy như bay tới, toàn thân là máu trộn lẫn với bùn đất, một cánh tay đã bị thương được bó lại bằng vải đen, vừa nhìn thấy dáng vẻ lo lắng như mất hồn của tôi, lập tức đoán ngay được đã xảy ra chuyện gì, bèn không nói năng gì nhảy xuống xe, lo lắng lao về phía chiến trường tìm kiếm.

Tôi cất tiếng gọi: “Cáo con! Cáo con! Hồ Hiểu Quyên, em ở đâu?”

Trên chiến trường lặng yên chết chóc, ngoài những binh lính đã tử trận thì đều là những tượng binh mã đang đứng yên tại chỗ, không hề thây bất kì chút dấu vết nào của người sống.

Lâm Nam dùng cây giáo dài liên tục lật những xác binh lính nằm bất động trên mặt đất lên, phạm vi tìm kiếm của chúng tôi ngày càng mở rộng mà vẫn chưa thấy chút tung tích nào của Cáo con. Lâm Nam tuy chưa buông ra bất kì lời oán hận nào đôi với tôi nhưng tôi cũng cảm thấy trong lòng anh đang tràn ngập cảm giác thương cảm và bi ai. Đang đúng lúc chúng tôi lo lắng gần như phát điên thì đột nhiên lại nghe thấy bên trong doanh trại trung quân của quân Tần vang lên một tiếng nổ long trời lờ đất, ngay lập tức, một luồng ánh sáng đỏ rực phủ khắp bầu trời.

Tôi và Lâm Nam vội vội vàng vàng chạy bổ về chỗ đó. Bên trong doanh trại trung quân, chiếc sa bàn khổng lồ đứng sừng sững ở giữa lều đã bị nứt làm hai mảnh, luồng ánh sáng đỏ đang phát ra từ giữa đám đất cát đó, ánh sáng nhấp nháy tỏa xuống bên dưới, tôi vừa nhìn là đã nhận ra khẩu súng quen thuộc của mình đang nằm trên nền đất, Cáo con nhất định đã từng tới đây rồi!

Tôi và Lâm Nam đều thấy mừng thầm, xem ra Cáo con vẫn chưa bị gặp nạn trong cuộc chém giết bên ngoài thành đất kia mà đã âm thầm đột nhập vào doanh trại trung quân của quân Tần. Trong lòng chúng tôi như trút được gánh nặng, tuy tạm thời chưa gặp mặt nhưng tôi và Lâm Nam đều có dự cảm mình sẽ không phải cách biệt quá lâu. Tôi bèn nhặt khẩu súng lên, đạn trong băng đã bị bắn hết sạch, tôi liền vội vàng thay một băng đạn mới rồi nhét súng vào trong người.

Luồng ánh sáng đỏ tò trong bùn đất phát ra hàng ngàn hàng vạn tia sáng, tôi khẽ bảo Lâm Nam: “Doanh trại trung quân của quân Tần đã bị công phá rồi, nếu những gì chúng ta đã tính toán là chính xác thì luồng ánh sáng đỏ này rất có khả năng chính là nguồn sức mạnh chính của yêu thuật, anh nói xem bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Lâm Nam không đế ý đến những điều tôi nói mà chi chăm chú nhìn tôi, tôi bèn giật mình vội vàng chấn chỉnh lại quần áo. Bộ giáp mà tôi mặc bên ngoài bó rất sát,thít chặt vào phẩn ngực tôi rất bức bối khó chịu, phần tóc sau gáy của tôi cũng bị xõa ra khỏi cổ áo. Lúc nãy vì quá bận rộn chém giết quân giặc nên quần áo bị xộc xệch. Lâm vào tình huống khó xử này, dưới ánh nhìn của Lâm Nam tôi cảm thấy có chút xấu hổ bèn cúi đầu xuống, hạ thấp giọng xin lỗi: “Cáo con cô ấy… lúc đó tôi còn bận chỉ huy quân sĩ nên đã không để ý tới cô ấy được, tất cả đều tại tôi đã để cho cô ấy xông lên, tôi… tôi cũng không biết phải ăn nói với anh thế nào nữa.”

Lâm Nam gượng cười đáp: “Cáo con à, ai dà, sông chết có số, tính cách của nó vốn như vậy, may mà không phải cả hai người đều bị mất tích, chúng ta vẫn có thể đi tìm nó được, chỉ có điều cô nhìn mình xem, chém giết đến mức khắp người toàn là máu, có bị thương không thê? Ở đây có một viên thuốc, là bùa hộ mạng do tôi làm tướng quân chỉ huy mới có được, lúc vừa mới lạc vào trong thế giới ảo này đã thấy ở trong túi áo rồi, ngửi thấy có mùi Thiên Sơn tuyết liên, cô mau uống đi!”

Gương mặt tươi cười của Lâm Nam ngay lập tức quét sạch những nỗi ám ảnh đau đớn trong lòng tôi, tôi bèn đưa tay ra nhận lấy viên thuốc, tự nhiên thấy vui vẻ hẳn lên: “Tôi không bị làm sao hết, đây đều là máu của người khác dính vào, tôi không cần phải uống thuôc, chẳng qua là từ trước đến giờ tôi chưa từng bị kích động mạnh đến như vậy, tung hoành trên sa trường, cưỡi ngựa múa gươm, cuối cùng còn giành được chiến thắng nữa chứ!” Tôi cẩn thận cầm viên thuốc cất vào trong người, trong lòng thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

Ánh mắt phức tạp của Lâm Nam chăm chú nhìn tôi một hồi lâu, sau đó anh lại quay đầu nhìn về phía luồng sáng đỏ giữa sa bàn, thò tay vào đó khua khoắng một hồi, một lát sau rút từ trong đó ra một viên ngọc đỏ thẫm, vui mừng như điên nói: “Thật không ngờ là do ảnh châu của tị trần châu tác oai tác quái! Viên ngọc này giống hệt như viên ảnh châu của vị quốc vương Hoa kiều ở nước Cát Tân đó! Xem ra chỉ cần là những ngôi mộ lớn ở những ngọn núi nổi tiếng là đều có thể thu hút tị trần châu đến một thời gian, từ xưa đến nay vẫn tưởng là thần thoại truyền thuyết, thì ra là thật đây! Trời ơi! Hắc ngọc huyết nhĩ đó chẳng thể nào so sánh được với viên ảnh châu này!”

Viên ảnh châu đỏ thẫm trong tay Lâm Nam khẽ dịch chuyển, lấp la lâp lánh, chất lỏng trên bề mặt viên ngọc chầm chậm chuyển động, lẽ nào Tần Thủy Hoàng dựa vào viên ngọc này để tìm ra bí mật của tị trần châu? Hoặc tìm được tiên dược giúp trường sinh bất lão?

Tôi trợn tròn mắt nhìn râu và tóc của Lâm Nam dần dần chuyển về màu đen, đã trở lại với hình dạng thanh niên giống như trước khi bị lão hóa rồi, cánh tay bị thương cũng đã có thể cử động trớ lại. Thấy vậy tôi vội vàng sờ tay lên mặt, lên người, thấy làn da mịn màng có tính đàn hồi, các nếp nhăn cũng đã biến mất không còn dấu vết gì, trong lòng vui mừng hết sức, nhưng chợt nhớ đến Cáo con giờ vẫn chưa biết lành dữ thế nào thì lại không thể cười nổi.

Viên ảnh châu trên tay Lâm Nam đột nhiên phát ra tiếng động ầm ầm, lăn nhanh xuống dường như muốn thoát ra ngoài, Lâm Nam toát mồ hôi đầm đìa ra sức dùng cả hai tay nắm chặt lấy viên ngọc, chợt viên ngọc bay thẳng lên không trung cách xa mặt đất kéo theo cả Lâm Nam bay cùng. Hai chân Lâm Nam đang lửng lơ giữa không trung, bèn lo lắng kêu lên: “Mau, mau tới giúp tôi, ảnh châu sắp bay mất rồi!”

Tôi vừa thò tay ra giữ chặt lấy Lâm Nam thì một sức mạnh khổng lổ từ trên không trung nhấc bổng cả hai chúng tôi khỏi mặt đất, bay vèo một cái qua đỉnh núi rậm rạp cây cối, dưói chân và sau lưng chúng tôi không ngừng vang lên tiếng nhà cửa đố sập xuống, tôi không dám mở mắt ra nhìn, chỉ cảm thấy trên đường đi mình như đang cưỡi mây đạp gió, cho đến tận lúc không khí lạnh phả vào mặt mới thấy tốc độ chậm dần lại. Tôi và Lâm Nam không thể chịu đựng nổi nữa, oạch một cái, cả hai chúng tôi rơi phịch xuống một đông tuyết dưới chân núi.

Tôi miên cưỡng mở mắt ra nhìn rồi đứng dậy, vẫn thấy đầu óc quay cuồng, trời đất đảo điên, đám mây đỏ sâm trên đỉnh đầu mỗi lúc một đè nặng hơn, bầu trời âm u đây mây mù vần vũ nặng nề, xám xịt như một cái bàn là vừa nguội vậy. Trong bóng tối mịt mù đó thấp thoáng một luồng ánh sáng đỏ, lẫn trong làn gió lạnh là những bông tuyết mịn như nhung đang rơi xuống lúc nhanh lúc chậm. Chỉ một lát sau tuyết đã bay đầy trời, gió lạnh thấu xương, mưa và tuyết lẫn lộn vào nhau, bầu trời âm u xám xịt giống như sắp đổ sập xuống đầu tôi vậy.

Trời rất tối, nhờ phản xạ của ánh tuyết mà tôi vẫn có thể nhìn thấy tương đối rõ xung quanh. Không biết Lâm Nam đã bị rơi xuống chỗ nào. Tôi nửa mê nửa tỉnh bò dậy, phóng mắt nhìn ra bốn phía, chỗ nào cũng thấy núi tuyết trùng trùng điệp điệp, từng làn gió lạnh thấu xương thổi những bông tuyết bay khắp nơi. Trên nền tuyết trắng đó nổi bật một hàng dấu chân bằng máu đỏ thẫm, tôi còn chưa kịp nhìn kĩ xem dấu chân đó dẫn đến đâu thì tuyết đã rơi xuống lấp kín hết cả, chỉ còn lại một chút dấu vết mờ mờ.

Tôi loạng choạng đứng dậy, không biết là nên đi theo hướng nào, chợt nghe thấy phía trước mặt có một tiếng kêu thảm thiết vọng lại, giữa cảnh tuyết trắng ngập trời này càng mang vẻ thê lương. Tôi chợt bừng tỉnh, đây là tiếng kêu của Lâm Nam, đã xảy ra chuyện gì rồi? Tôi vừa bò vừa lăn về phía trước, quên cả cái lạnh cắt da cắt thịt.

Phía sau một gò tuyết tương đối thấp, Lâm Nam đang ôm một người quỳ trên mặt đất, mái tóc ngắn lộ ra đó nhìn rất quen, tôi chợt thấy trong lòng nặng trĩu, lẽ nào đã tìm thấy Cáo con gặp phải chuyện gì bất trắc rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.