Lộng Lẫy

Chương 3: Chương 3




Edit: Ren

Let's Enjoy!

----

Quá trình hợp đồng hết hạn rất thuận lợi. Giả Phương Phương đưa giấy tờ đã được đóng dấu ổn thỏa choa An Tuyền, nói cho qua loa: “Xong rồi. Sau này cậu không phải người của Đỉnh Hoa nữa, chúc cậu tiền đồ xán lạn.”

An Tuyền nhận tài liệu, bình tĩnh nói: “Cảm ơn.”

Cô gái Dương Hoan ôm một chồng đồ diễn lớn đi qua, chỉ thấy được bóng lưng của An Tuyền cao gầy tựa tre tựa tuyết.

Mấy trợ lý bên cạnh thì thầm nói riêng: “Vậy là đi rồi?” “Cậu ta có thể đi đâu được?” “Ai mà biết, chắc lui giới.”

Dương Hoan không nhịn được hỏi: “Sau này anh Tiểu An không ở Đỉnh Hoa nữa sao?”

Một trợ lý liếc nhìn cô ấy mấy lần, nói với giọng không mặn không nhạt: “Ừ, sao, cô là fan cậu ta à? Bây giờ đi xin số điện thoại có thể xin được đấy.”

Dương Hoan phát cáu, không tiếp lời, chỉ hơi nghi ngờ: “Hình tượng khí chất anh ấy tốt như vậy, sao mãi không có cơ hội... chẳng phải anh ấy còn biết múa sao...”

Người kia không hài lòng, nói: “Người có hình tượng khí chất tốt nhiều lắm, nói biết múa cũng chưa thấy cậu ta múa bao giờ. Thật sự xem mình là vương tử rồi. Cả ngày từ sáng đến tối cứ tỏ vẻ cao thượng như thế, có thể nổi mới lạ.”

Dương Hoan vẫn không hiểu: “Đâu thấy tỏ vẻ cao thượng đâu. Anh ấy rất tốt, đối xử với ai cũng rất lễ độ.”

Người bên cạnh kiên nhẫn giảng giải: “Cô mới đến nên không biết. Lề lối bên trong rất nhiều, ài, có khi cũng là số mệnh của mỗi người. Được rồi được rồi, làm việc đi thôi, một đống việc kia kìa.”

Năm nay An Tuyền hai mươi bảy tuổi, giống như phần lớn nghệ sĩ khác, ngoại hình nhỏ nhắn. Sửa soạn lại chút nói hai mươi ba hai mươi bốn cũng không quá, nói mười mấy* cũng có thể có người tin. Nhưng người trẻ thì sóng sau xô sóng trước đổ vào giới, cậu nhiều năm không khởi sắc, thật sự không có ưu thế gì so với người mới.

(*Chỗ này tự dưng có dấu sao trên raw, chắc bị kiểm duyệt, có thể là mười tám, nhưng để chắc thì mình để mười mấy)

Triệu Tiểu Tuệ là rất hài lòng với cậu. Cách làm của chị ấy trực tiếp lại quả quyết, hợp đồng vừa ký xong thì đưa ngay cho An Tuyền một xấp tài liệu. Bên trong có cả kịch bản, có cả thông báo buổi diễn thử của đoàn làm phim.

Đơn xin từ chức của Tô Kính Dao ở Đỉnh Hoa vẫn chưa được phê duyệt, lúc này không ai bên cạnh An Tuyền. Triệu Tiểu Tuệ hỏi cậu cần sắp xếp một trợ lý ngay không, An Tuyền lắc đầu.

Năm nay Triệu Tiểu Tuệ chưa đến bốn mươi, tóc thẳng dài ngang vai, gương mặt bình thường. Cách làm việc của chị rất mạnh mẽ vang dội, đối xử với người khác lại rất ôn hòa. Chị ấy áy náy nói: “Cậu đến không đúng lúc, mọi người không ở đây. Tinh Huy nhỏ, tổng cộng chỉ có mấy người, quan hệ nhân sự đơn giản. Qua một quãng thời gian mọi người tụ tập lại sẽ quen thuộc nhanh thôi.” Giọng điệu chị ấy ôn hòa thân thiết: “Bây giờ là người một nhà, cần gì, nghĩ gì cứ nói thẳng là được, không cần chú ý gì.”

An Tuyền gật đầu.

Triệu Tiểu Tuệ cười cười với cậu: “Chị phải đi bàn một hợp đồng, trợ lý sẽ dẫn cậu đi xung quanh... dù sao nơi này lớn như vậy. Bây giờ cậu sống ở Nam Uyển nhỉ? Có lẽ làm việc và giao thông cũng không tiện lắm? Tôi bảo trợ lý xem thử mấy căn hộ, lúc nào cậu rảnh có thể đi xem với cô ấy.”

An Tuyền lắc đầu: “Cảm ơn chị Triệu, không cần đâu ạ.”

Triệu Tiểu Tuệ cũng không miễn cưỡng: “Vậy được rồi, nếu cần thì cậu có thể nói với chị bất cứ lúc nào.”

An Tuyền nhìn chị bị thúc giục của điện thoại vội vàng rời đi, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Nơi làm việc của Tinh Huy cũng không lớn. Ngoài cửa sổ là khoảng sân không sôi nổi cũng không quạnh quẽ. Tầng trên là các loại công ty nhỏ, tầng dưới mở bar, quán trà sữa, nhà hàng và siêu thị mini.

Trợ lý Yến Tử là một cô gái trẻ để tóc bob*. Nói huyên thiên, quen thuộc từ đầu đến cuối, nhiệt tình đến nỗi khiến An Tuyền hơi đau đầu. Cuối cùng cậu nói muốn về xem tài liệu mới miễn cưỡng thoát thân.

Yên Kinh ngày thu trời cao mây nhạt*, An Tuyền ngồi tàu điện ngầm thay xe đạp từ phía đông thành phố về phía nam thành phố.

Phòng cũ ở Nam Uyển bỏ trống rất lâu, lúc mới về bụi bặm phủ một dày nửa tấc*. Một mình An Tuyền quét tước phòng sạch sẽ, lấy lại chậu cây gửi bà cụ hàng xóm chăm giúp. Cậu cắm nén nhang lên trước di ảnh Bạch Thu Vân: “Dì, con về rồi đây.”

Bạch Thu Vân trên bức ảnh trắng đen cười rất tươi. An Tuyền thật sự có thể suy ra dáng vẻ dì nói chuyện với mình. Thế là cậu cũng nói chuyện với dì: “Hợp đồng bên kia đến hạn rồi... đi trước khi quay xong bộ phim. Không biết có thể phát không... vai con diễn... có thể là nam sáu? Vai diễn này do Dao Dao liều mạng mới lấy được giúp con... hợp đồng mới ký với công ty tụi Mạnh Dương, từ giờ ở Yên Kinh, cũng gần nhà... không uống thuốc nữa lâu rồi, bác sĩ cũng nói không sao. Con rất ổn...” Cậu dùng khăn nhẹ nhàng lau khung ảnh: “Sau này cũng sẽ ổn.”

Trong tài liệu Triệu Tiểu Tuệ đưa cậu có hai phần kích bản: Một là nam ba của bộ phim tiểu chế tác khổ tình, một là nam chính của đơn nguyên nào đó trong sitcom* đơn nguyên thức chiếu mạng. Còn lại đều là thông báo kiến tổ, có thể có được cơ hội hay không phải xem bản thân An Tuyền. Đây là tài nguyên tốt nhất trước mắt chị có thể tranh được cho An Tuyền. Lý lịch tóm tắt của An Tuyền thiếu điểm nhấn, mấy năm gần đây hoàn toàn không có tác phẩm gì tử tế cả. Mà thật sự diễn viên quá quá nhiều, người muốn làm diễn viên cũng rất rất nhiều.

(sitcom = hài kịch tình thế)

Ca hát, nhảy múa, thậm chí không biết gì cũng muốn đến đây giành cơ hội.

Giới giải trí này dựa vào thực lực, dựa vào đầu óc, dựa vào bối cảnh... hơn hết là dựa vào may mắn.

Mà độ may mắn của An Tuyền vẫn luôn không ổn lắm.

Nhưng cậu rất bình tĩnh, thậm chí hơi nóng lòng muốn thử sau một thời gian dài.

Hôm nay cứ như đột nhiên về lại thời đại học. Cậu và Hạ Mạnh Dương mang hồ sơ chạy tổ và thử vai khắp thành phố. Khi đó Hạ Mạnh Dương lái chiếc BMW secondhand, An Tuyền yên lòng yên dạ ké xe cậu ấy. Ban đầu bọn họ vẫn luôn bị từ chối, sau này có người tốt bụng nhắc nhở, nói bọn họ vẫn là học sinh, tốt nhất đừng phách lối như vậy. Hạ Mạnh Dương tủi thân gần chết, nói đó đã là chiếc xe rẻ nhất cậu ấy từng lái. Sau này bọn họ biết thật ra chuyện bị từ chối và chiếc xe kia không liên quan quá nhiều. Lúc đó bọn họ đã bắt đầu có được vai diễn rồi, cũng quen với việc chen chúc trên tàu điện ngầm và đi xe đạp rồi.

Thật ra cũng là chuyện nhiều năm trước rồi. Trong quãng thời gian tương đối dài, An Tuyền cảm thấy những ký ức kia đã rất xa xôi. Nhưng gần đây, cậu lại cảm thấy dường như tất cả chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.

Dường như trong thời gian và ký ức tồn tại bí mật gì đó không muốn người khác biết. Chúng nó thì thầm rỉ tai nhau, cuộc sống vẫn đang vội vã trôi qua trong những lời bí mật đó.

Mấy năm qua đi, mấy nơi chọn vai nổi tiếng vẫn không thay đổi gì nhiều so với trước đây. Dưới tần là vạch thông báo và số phòng của tổ kịch dán lớp lớp trên tường, cửa hàng in ấn làm ăn phát đạt. Ông chủ ngậm điếu thuốc, lấy từng sớ từng sớ lý lịch còn nóng hôi hổi từ máy in ra, ghim thành tập không chỉnh tề lắm, chia thành từng xấp từng xấp để sang bên cạnh. Bà chủ ngồi trước máy tính vừa in ảnh cho khách hàng vừa gọi người tính tiền.

Có người phàn nàn in hồ sơ đắt, in một cái mấy mươi tệ, đưa ra cũng không báo gì. Ông chủ nói với giọng lờ mờ mà vang dội: “Chưa chừng bây giờ được chọn. Tôi nói với cậu này, mấy mươi tệ đánh đổi tương lai, chuyện buôn một lãi mười không đắt chút nào đâu...”

An Tuyền dừng lại trước vạch thông báo một lúc. Sau đó có người môi giới, hoặc có thể là lừa đảo thấy cậu, nhỏ giọng hỏi cậu học trường nào, lại liên tiếp khen ngoại hình cậu đẹp, nói rằng có thể làm trung gian giới thiệu cho cậu, để cậu gặp thẳng người chế tác. An Tuyền quen với đường của bọn họ rồi, không thèm để ý mà tự mình lách qua. Người kia vẫn không bỏ cuộc, nói với đến từ phía sau: “Dựa vào bản thân cậu không được đâu, nhiều người tranh nhau như vậy, sao người ta cần một người không có đầu óc...” Chưa dứt lời đã bị một đám người vội vàng tìm nhân viên lại không có đường đi vây lấy.

An Tuyền dễ dàng đi qua cầu thang và hành lang, lướt qua vai nhiều người. Có người nói khẽ: “Bây giờ chỗ này cũng không được rồi... bây giờ tổ kịch lớn chất lượng tốt không đến nơi này nữa...”

Cậu đi qua một người đàn ông đang khóc, tìm đến phòng ở tờ thông báo trên hành lang nồng nặc mùi thuốc lá. Nhiều người đợi trước cửa, cậu xác nhận lại một chút rồi cũng im lặng đến cuối hàng ngồi đợi. Một chốc sau, có người thò đầu ra khỏi phòng: “An Tuyền, An Tuyền đến chưa?”

An Tuyền đứng dậy, đi vào phòng trong sắc mặt khác lạ của mọi người.

Khói thuốc lượn lờ trong phòng, lý lịch chất thành đống trên đất như núi. Nước không biết từ đâu đã thấm nhòe lớp giấy dưới cùng. An Tuyền đưa lý lịch tóm tắt lên, người đứng đầu nhìn cậu một chốc, rít một hơi thuốc: “Tự giới thiệu chút đi.”

Lúc phỏng vấn, thời gian trôi không ổn định. Lúc An Tuyền ra nhìn điện thoại, phát hiện mình ở trong đó hơn hai mươi phút. Thấy cậu đi ra, lập tức có người nịnh nọt sáp tới gần: “Hỏi cậu cái gì vậy, thử kịch thử đoạn kia à?”

An Tuyền thờ ơ nhìn đối phương: “Không hỏi gì cả, chỉ đơn giản là giới thiệu bản thân thôi.”

Rõ ràng người kia không tin lắm, thế nên cũng không nói thêm nữa.

Hiển nhiên Triệu Tiểu Tuệ đã gọi cho người trong tổ chuẩn bị nên cậu mới có thể vượt trên người ta, vào thử kịch trước mà không cần đợi như người khác. Nhưng rõ ràng đạo diễn không nghĩ cậu có thiên phú diễn xuất. Nói thật, cậu cũng không có suy nghĩ đó. Nhưng đa số diễn viên đều vậy, trước mắt có cơ hội là được rồi, có thể nhận được phim là được rồi. Dường như quyền lựa chọn không tồn tại.

Cậu nhìn thời gian, tiếp tục lên lầu. Ở đó còn có một tổ khác đang đợi cậu. Hành lang tầng trên sạch sẽ hơn chút, bên ngoài phòng kế cầu thang có không ít phụ huynh dẫn theo trẻ con tụ tập.

Bước chân An Tuyền chậm lại.

Mấy đứa bé tầm sáu bảy tuổi, có đứa hiếu động cũng có đứa bình thản. Phụ huynh vừa dắt con nhỏ vừa trò chuyện, hỏi thăm dò xét lẫn nhau.

Cửa mở ra, một người mẹ sắc mặt rất tệ kéo con mình ra ngoài. Trên mặt đứa bé bị bà ta kéo ra vẫn vương vệt nước mắt: “Con muốn ăn cherry!”

Người mẹ bực mình nói: “Đừng có ồn ào nữa được không?”

Đứa bé nức nở: “Muốn ăn, mẹ, mẹ đã đồng ý rồi...”

Người mẹ kia đột nhiên quay đầu, giơ tay muốn tát đứa bé một bạt tai. Đứa bé hơi sững sờ rồi gào khóc lên. Hình như tiếng khóc khơi lên lửa trong phụ huynh kia, lại nhấc tay lên.

Chưa kịp tát đã bị người khác giữ lại.

An Tuyền kìm tay người phụ nữ kia lại, khẽ nói: “Đừng đánh trẻ con.”

Người phụ nữ quay đầu lại, phẫn nộ nói: “Liên quan gì đến cậu?”

Phụ huynh xung quanh cũng nhao nhao: “Đứa bé còn nhỏ, nói thôi là được...” “Đúng rồi đúng rồi, sao lại động tay động chân?” “Lần này không được còn lần sau mà.”

An Tuyền buông tay ra.

Người phụ nữ hung hăng trừng cậu, ôm đứa bé vẫn đang khóc lớn vội vã rời đi.

An Tuyền đứng ở đầu cầu thang, cảnh người phụ nữ đánh đứa bé lại xuất hiện trong đầu cậu, cuối cùng lại trùng với một đoạn ký ức nào đó.

An Tuyền mười ba tuổi nói thầm: “Con không đi, đừng bắt con đi, con không muốn diễn...”

Đáp lại cậu là một bạt tai không chút nể nang.

Cậu nhắm mắt lại, xua đoạn ký ức ấy đi, quay người đi về phía phòng trên tờ thông báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.