Kết quả cuối cùng của việc kiến tổ vẫn chưa xác nhận, nhưng có hai tổ tỏ vẻ hài lòng với An Tuyền. Lúc báo lại với Triệu Tiểu Tuệ, đối phương lại nói cậu không cần sốt ruột, vẫn còn một tổ khác phải đến.
Lúc An Tuyền nhận mail, nhất thời hơi sững sờ. Cậu biết IP [Tranh giành] này khủng thế nào. Lúc vừa lên đại học, tiểu thuyết gần như hot khắp nơi trên mạng. Đến nỗi người trước giờ không đọc văn học mạng như cậu cũng bị Hạ Mạnh Dương đẩy vào hố này. Khi đó dành mấy ngày quên ăn quên ngủ đọc hết sách, Hạ Mạnh Dương còn kéo cậu nằm mơ, nói nếu có một ngày tiểu thuyết cải biên thành phim muốn diễn Phần Dương vương Thế tử Lý Khuyết trong đó, vì vai này “ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc”, thê thiếp đầy đàn, bình an sống đến cuối tiểu thuyết. Còn hỏi An Tuyền muốn diễn gì.
An Tuyền nghĩ nghĩ, nói tớ muốn diễn ước chừng cũng không diễn được.
Hạ Mạnh Dương rất khó hiểu, hỏi cậu muốn diễn ai? Nào, muốn diễn nam chính thì nói, tớ cũng sẽ không cười cậu.
An Tuyền nói không phải, tớ muốn diễn Li Cơ.
Li Cơ là một nhân vật rất nhỏ trong tất cả các vai nữ trong sách, phân lượng đã nhỏ mà thân phận cũng thấp. Nàng chỉ là một vũ nữ nho nhỏ làm nền, tình cờ xuất hiện trên yến lạc* của các vương hầu các tướng. Vì múa hay được làm lễ vật gửi cho một vị mưu thần**. Mưu thần thấy Li Cơ không muốn ở lại vương đô, thế là lừa nàng rằng nếu nàng có thể giúp hắn vị võ tướng thì sẽ trả tự do cho nàng.
(宴乐: Yến Lạc - là một yến tiệc thời cổ đại có tấu nhạc, vũ khúc - theo baidu
谋臣: mưu thần - và người tham gia hiến kế hoặc đưa ra kế sách - theo baidu
Chú thích: đoạn này mình dùng nàng - hắn - vũ nữ vì đoạn này là đoạn trong tiểu thuyết cổ trang)
Nhân vật nhỏ bé làm một quân cơ tùy cơ ứng biến, không có lựa chọn khác. Nhưng đến ngày giao hẹn ấy, sau khi ném ly ra hiệu, thích khách mai phục không xuất hiện. Li Cơ bị cường bạo, bị võ tướng mang vào hậu trạch. Nữ tử yếu đuối dường như sẽ không có số mệnh thứ hai, thỉnh thoảng nhân vật nhẹ tựa lông hồng này sẽ xuất hiện ở xó nào đó của câu chuyện. Dần dần nàng không múa nữa, mà trở thành một lễ vật giá trí bị đám quyền quý tặng truyền tay nhau hết lần này đến lần khác. Cuối cùng mưu thần bị bắt giam, bè cánh nghĩ cách cứu viện hắn, Li Cơ cũng có trong đó.
Một ngày trước khi chuẩn bị vượt ngục, Li Cơ đến đưa cho mưu thần thứ gì đó, Sau khi trò chuyện mấy câu giao ước, Li Cơ bèn rời đi. Sau khi ăn cơm tối xong mưu thần chết bất đắc kỳ tử, mà cũng không ai thấy Li Cơ nữa.
Lúc đó, chi tiết này dẫn đến tranh cãi rất lớn. Vì dưới ngòi bút bủn xỉn của tác giả, trong sách miêu tả nữ tử này vẫn luôn là người dịu hiền yếu đuối. Tuy nàng đã qua tay nhiều người, nhưng vẫn luôn ăn ngon mặc đẹp, không chủ nhân nào làm khó nàng, thậm chí có một số đối xử với nàng không tệ. Đột nhiên hạ độc giết người quá bất ngờ, không phù hợp với thân phận và tính cách nhân vật. Có độc giả cảm thấy đây là để tăng thêm tính kịch, và dựa vào mạch cốt truyện, thật sự tác giả cũng không có thủ đoạn nào khác thích hợp hơn để giết mưu thần. Cũng có người cảm thấy đây đơn giản là tình tiết mất khống chế, tác giả viết hỏng.
(锦衣玉食: cẩm y ngọc thực - thành ngữ Trung chỉ cuộc sống xa hoa)
Về kết cục cuối cùng của Li Cơ, trong sách cũng không nói rõ ràng. Có người nghĩ nàng thực hiện xong nguyện vọng ban đầu, rời khỏi vương đô; cũng có người nghĩ cuối cùng nàng bị bè cánh của mưu thần tìm được rồi giết chết. Hình như hai bên đều có lý, tác giả cũng không giải thích, từ đó kết cục của nhân vật này trở thành “nghi án” nho nhỏ trong sách.
Nhưng câu chuyện lớn có rất nhiều “nghi án“. Tình tiết quan trọng hơn, nhân vật quan trọng hơn nhanh chóng che mờ đi điều này. Thậm chí chín mươi chín phần trăm độc giả đọc đến cuối sẽ hoàn toàn quên nhân vật này. Hạ Mạnh Dương nằm trong chín mươi chín phần trăm đó, còn An Tuyền thuộc một phần trăm còn lại.
Nam không thể diễn vai nữ, lúc đó bản quyền phim của tiểu thuyết cũng chưa bán, nên cũng chỉ là hai thiếu niên nằm mơ giữa ban ngày, tùy tiện nói xàm mà thôi.
Không ngờ, qua nhiều năm như vậy, cái tên “Tranh giành” này lại thật sự xuất hiện trước mắt An Tuyền bằng cách này.
Đương nhiên vai casting nhắc đến trong mail không phải Li Cơ, càng không phải Thế tử Lý Khuyết có phân lượng khá nặng, mà là người hầu Minh Tê bên cạnh nam chính trong đó.
Giọng Triệu Tiểu Tuệ đầu dây bên kia chợt nghiêm túc: “Tuy lời kịch vai Minh Tê này trong cả bộ phim không nhiều, nhưng vì luôn xuất hiện theo nam chính, lại có liên quan mật thiết đến chuyển ngoặt tình tiết phim, nên rất có sức nặng. Đương nhiên, một bộ phim lớn như vậy lại có vai như thế này. Cậu có thể nghĩ đến thì đương nhiên người khác cũng muốn. Năng lực của chị có hạn, chỉ có thể tranh được cơ hội này, còn lại phải dựa vào bản thân cậu.” Giọng điệu trị dịu lại: “Đi thử xem, đương nhiên được chọn thì tốt, nếu không được chọn, chị cũng giữ gốc cho cậu.”
An Tuyền nói được.
Triệu Tiểu Tuệ cười nói: “Thủ tục vào làm của Kính Dao đã xong rồi, bây giờ cô ấy cũng là một thành viên của Tinh Huy, vừa hay bên đây thiếu một người điều hành kinh tế. Sau này chị không can thiệp vào việc sắp xếp công việc tỉ mỉ cho cậu nữa. Chị tin năng lực của cô ấy, cũng tin cậu nữa.”
Triệu Tiểu Tuệ nói rất nhẹ nhàng, chắc hẳn không dự kiến được độ kịch liệt cạnh tranh vai này.
Khách sạn kiến tổ phim mưu kế cổ trang quy mô lớn [Tranh Giành] trong một làng du lịch vô cùng xa xôi ở Tây Sơn. Lúc An Tuyền thấy vị trí địa lý này, cũng ít nhiều đoán được số người cạnh tranh lớn. Nhưng thấy được tình thế trước quảng trường khách sạn, cậu vẫn cảm thấy sửng sốt.
Người tụ tập trong sảnh không thiếu mấy gương mặt trẻ tuổi quen mắt. Tô Kính Dao nhìn chung quanh một lượt, lo lắng nói: “Nhiều người như vậy... tổ kịch muốn tập trung định diễn viên sao...”*
An Tuyền bình tĩnh nói: “Có thể.”
Trước đây ở Đỉnh Hoa, công việc của cậu đều do người đại diện liên hệ ổn thỏa, đi diễn thử một mình. Đa số cái gọi là vai diễn có thể xem là một loại người hầu binh lính, thử kính cũng chỉ lướt qua thôi. Nhiều năm rồi, lần đầu cậu thấy tình thế như thế này.
Tô Kính Dao nhìn đông nhìn tây, rõ ràng hơi lo lắng: “Tớ giúp cậu trang điểm đơn giản một chút, trông có tinh thần hơn.”
An Tuyền lắc đầu: “Năm đó, lúc thầy Trâu dẫn dắt tớ đã nói, thử kính là muốn xem dáng vẻ chân thật nhất của diễn viên có hợp với yêu cầu của đạo diễn không. Không gì quan trọng hơn phù hợp. Nói trắng ra là xem duyên phận.”
Tô Kính Dao thở dài: “Thầy Trâu đã đi mấy năm rồi.”
Vừa dứt lời, hai người đều lặng im.
Trâu Kiến Quốc là người đại diện đầu tiên của An Tuyền, cũng là người để An Tuyền ký với Đỉnh Hoa. Đỉnh Hoa lúc đó khác hiện tại, quy mô công ty không lớn, đều là diễn viên có năng lực nghiệp vụ đỉnh cao. An Tuyên vừa phối hợp diễn cho tiền bối, vừa học diễn xuất. Tuy không có tiếng tăm gì, nhưng đi bước chắc bước ấy, đi rất chắc chắn đều đặn. Tiếc là những ngày như thế chưa đến hai năm, Trâu Kiến Quốc mệt mỏi quá độ, ra đi đột ngột.
Ông ấy vừa đi, phương hướng của công ty thay đổi ngay. Đỉnh Hoa mấy năm nay phát triển rất tốt, đuổi theo xu hướng, marketing tốt, bây giờ trở thành công ty đào tạo ngôi sao có tiếng trong ngành. Mấy tiền bối cũng dần mất tăm, thay vào đó là gương mặt tươi đẹp trẻ trung.
Khó nói kiểu nào mới đúng trong môi trường rộng lớn. Nhưng An Tuyền rất nhớ khoảng thời gian đó.
Tô Kính Dao nhìn xung quanh: “Chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi một chút trước... Hỏng bét!” Cô ấy cau mày: “Sao Quách Hào cũng đến, đến cả Giả Phương Phương cũng đến cùng...”
An Tuyền nhìn sang bên kia, thờ ơ nói: “Chúng ta đi thôi...”
Không ngờ Giả Phương Phương thấy bọn họ, vô cùng ngạc nhiên, nói: “Yo, không phải Tiểu Tô với Tiểu An sao?” Cô ta cười, không rõ ý tứ: “Sao, hai người cũng Sơn Đông mãi võ làm ăn riêng lẻ sao?”
Sắc mặt Tô Kính Dao thay đổi, cô ấy đổi sang dáng vẻ cười híp mắt: “Ai yo, chị Giả, trùng hợp thật. Chẳng phải không còn cách nào sao, ăn quen chén cơm này rồi, cũng không bưng bát cơm khác được. Khí sắc anh Hào hôm nay không tệ, thử kính vai nào vậy? Hoài Vương... hay là Việt Vương?”
Lời Giả Phương Phương khiêm tốn, nhưng giọng điệu lại hơi kiêu ngạo: “Ôi, nam chính nào đến lượt chúng ta... A Hào có thể nắm bắt được vai Lý Khuyết là được rồi.”
Quách Hào cau mày, lộ rõ sắc mặt không vui lắm.
An Tuyền biết hai năm nay tình thế cậu ta đang tốt, không nhận bộ nào không phải nam chính. Nhưng với vị trí* trước mắt của Quách Hào, đến với [Tranh Giành], phiên vị sẽ tự động rớt xuống mấy bậc. Nhiều ngôi sao tụ tập, không thể tỏa sáng một mình. Đối với người tranh giành đỉnh cao mà nói, thật sự hơi khó chấp nhận.
(番位: phiên vị - cách sắp xếp thứ tự diễn viên khi quảng bá
咖位: k vị -)
Giả Phương Phương liếc nhìn sắc mặt Quách Hào, chuyển chủ đề: “Còn Tiểu An thì sao?”
Tô Kính Dao giả bộ ngượng ngùng: “Có người giới thiệu, muốn diễn một người hầu nhỏ nhoi. Không biết có được không.”
Giả Phương Phương cười, lời nói mang theo hàm ý sâu xa: “Vậy à, có thể lộ mặt trong kiểu phim thế này cũng được rồi. Nhưng... Vai như thế, hẳn là cạnh tranh không khốc liệt lắm nhỉ. Tiểu An cũng diễn sáu bảy năm rồi, cũng có nền tảng... có thể được chọn đấy.”
Tô Kính Dao cười cười: “Nhờ lời tốt lành của chị.”
Quách Hào bực bội nói: “Được rồi.” Nói xong quay người đi. Giả Phương Phương vội đi theo.
Thấy người đi xa, An Tuyền mới nói: “Thật ra vai Lý Khuyết kia rất ổn. Thiết lập nhân vật tốt, kết cục cũng tốt.”
Tô Kính Dao cười lạnh lùng: “Quách Hào không vừa mắt. Cậu không xem dáng quỷ yêu của cậu ta lúc chạy đến thông báo, mắng trợ lý như mắng con cháu. Chẳng phải diễn hai bộ cổ ngẫu* não tàn hot rồi sao. May mà trợ lý kia của cậu ta vốn tính tình tốt. Tớ thấy Giả Phương Phương không cần đắc ý quá, loại tính cách như Quách Hào, sớm muộn gì cũng cho cô ta uống một hũ**. Đúng rồi...” Cô ấy lấy một cái USB trong túi xách ra: “Tớ có cắt một video trước đây cậu diễn. Lát nữa nếu có cơ hội, cậu nhớ đưa cho bọn họ.”
(古偶: phim thần tượng cổ đại - Mình tra từ này trầm cảm lắm luôn:3 mà cũng không biết chính xác chưa nữa.
**Câu này không rõ lắm, để mình xem lại sau.)
An Tuyền nhận lấy, chân thành nói: “Dao Dao, cảm ơn cậu.”
Tô Kính Dao xua tay, thở dài: “Sở trường của tớ chính là cắt video. Ai biết bước một chân vào hố lớn này của cậu, vào giới. Anh, hot sớm chút. Hot để tớ kiếm nhiều tiền. Tiền thuê nhà lại tăng rồi.”
An Tuyền nhất thời trầm mặc.
Tô Kính Dao lại cười: “Em nói vậy thôi. Chị Triệu phúc hậu, ở đây tốt hơn Đỉnh Hoa nhiều.” Cô ấy cười, nghiêm mặt nói: “Nếu anh thật sự đau lòng cho em thì mau nghĩ cách hot lên đê. Lần sau gặp người bên kia nữa chúng ta cũng nở mày nở mặt.”
Có người ở cuối sảnh lớn cầm loa hét lớn: “Diễn viên thử kính, diễn viên thử kính, đến đây xếp hàng đê! Nhận được thông báo qua điện thoại đứng bên phải, nhận được thông báo qua mail hoặc tin nhắn đứng bên trái, người khác ở phía sau chừa vị trí cho bọn họ...”
Tô Kính Dao chỉnh tay áo lại giúp An Tuyền, khích lệ: “Cố lên, em ở đây đợi anh.”
An Tuyền gật đầu, lúc đi về phía hàng kia, cậu phát hiện Quách Hào và mấy gương mặt có tiếng đã chẳng thấy đâu nữa. Mấy người không cần xếp hàng ở đây.
Đang lúc ồn ào thì ngoài cửa rối loạn. Nhân viên kêu xếp hàng nhìn bên kia một lúc, lập tức bỏ lại tất cả người đang ở đây chạy đi đón tiếp: “Đến sớm vậy? Vẫn chưa bắt đầu đâu...”
Người đến cao ráo, vai rộng chân dài, kính đen khẩu trang che kín mặt, sau lưng còn mấy người theo cùng. Người đó kéo khẩu trang xuống một chút, giọng nói trầm thấp từ tính: “Không sao, tôi đợi một lát.”
Bên cạnh có ai đó thì thầm to nhỏ: “Đó có phải Thẩm Nguyên Xu không?” “Chẳng phải bây giờ anh ta đang phải đóng phim sao...”
Cũng có người nói rõ: “Ai lại không trang tài nguyên tốt chứ...”
“Nói là nói vậy, nhưng anh ta cũng tham quá nhỉ...”
Sau khi đưa Thẩm Nguyên Xu vào thang máy, nhân viên nhanh chóng quay lại: “Được rồi, mọi người theo tôi qua bên này.”