“Long Ngạo, đừng nói ta khi dễ ngươi, nếu như ngươi cũng có linh thú trợ giúp, bây giờ có thể triệu hoán(*) ra đi.”
Nghe Miêu Hạ nói như vậy, trong nội tâm tất cả mọi người đều vô cùng khinh bỉ, coi hắn như hạng vô sỉ, hèn hạ. Dù sao ai nấy đềubiết, Miêu Hạ có đồng minh linh thú, trong tầng lớp võ giả Nhất Tuyến Thiên dường như là vô địch.
Nhưng sự thật chính là như thế.
“Nói nhảm quá đi.” - Long Ngạo nói
“Long Ngạo, ngươi thực rất cuồng vọng, trong vòng mười chiêu ta sẽ cho ngươi biết, giữa chúng ta thực lực sai biệt rốt cuộc là lớn đến bao nhiêu.”
Không đợi Miêu Hạ nói hết lời, Long Ngạo đã ra tay, hắn bước lên nhanh như một mũi tên, thân thể thoát ra, người chưa tới thì chỉ lực cường đại của Thiên Huyền chỉ đã xuyên thấu không gian vọt tới.
Miêu Hạ không bối rối chút nào, hắn tay không tấc sắt cùng với Phong Ma Sói tay năm tay mười(*) ứng phó Thiên Huyền chỉ. Tốc độ của Phong Ma Sói vô cùng nhanh, chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh, thân thể nó đã lẻn đến sau lưng Long Ngạo, mở một vòng cung từ phía trái sau lưng hắn, tạo thành thế tiền hậu giáp kích(*)
Nhân thú liên thủ, bản thân Miêu Hạ đã chiếm ưu thế rất lớn, nhưng ở thế giới người ăn người này, người thắng làm vua người thua làm giặc, chỉ cần thắng thì còn ai dám khinh bỉ ngươi?
Không dám có chút chủ quan, Long Ngạo nghiêng người tránh sang một bên, Hoàng Tuyền cửu liên kích xuất ra, chín luồng quyền tầng tầng điệp điệp lập tức hội tụ thành một đòn quyền kình cường đại.
Tốc độ của Long Ngạo mặc dù cũng cực kì nhanh, quyền kình cường đại cũng không kém hung hăng nện lên thân Phong Ma Sói, nhưng bởi vì tốc độ của Phong Ma Sói thật sự quá nhanh, quyền kình nhìn có vẻ như nện lên thân Phong Ma sói, kì thực lại chỉ nện vào tàn ảnh lưu lại phía trên nó mà thôi.
Trong nội tâm Long Ngạo chợt thấy kinh hãi, Phong Ma Sói tốc độ quả thực quá nhanh.
Sinh tử ở trận chiến trên lôi đài dường như cũng mang lại cảm giác sinh tử cho người xem ở dưới. Vô số người như ngừng thở, con mắt nhìn chằm chằm lên lôi đài, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Trên tường thành Hoàng thất.
“Phong nhi, nghĩ cách đi, tận lực lôi kéo kẻ này.”
Nghe được lời của phụ hoàng, Âu Dương Phi hình như có chút ngạc nhiên, gật gật đầu, nói ra:
“Vâng, thưa phụ hoàng.”
Chiến đấu trên lôi đài sinh tử rất nhanh đã trở nên kịch liệt, một chiêu thiên biến vạn hóa, gần ba chiêu mà giống như đã đấu ba mươi chiêu. Sinh tử chỉ trong tích tắc, chỉ cần hơi có chút không cẩn thận, lập tức sẽ lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
“Long Ngạo, hôm nay ngươi phải chết.”
Trải qua gần ba chiêu, Long Ngạo đã biết rõ uy lực nhân thú liên thủ của đối phương, Huyết ẩm Cuồng đao xuất hiện trong tay hắn, Hoàng Tuyền cửu liên kích xuất ra, chín luồng đao rất nhanh chồng lên nhau, lập tức bổ ra.
Kinh thiên đao mang, vạch phá phía chân trời.
Kinh thiên đao mang không ngừng bổ tới những hình ảnh còn lưu lại trên không, nhưng vì tốc độ của Miêu Hạ và Phong Ma Sói quá nhanh nên rốt cuộc đao mang của Long Ngạo chỉ có thể bổ tới từng đạo tàn ảnh.
Tốc độ.
Trong nội tâm Long Ngạo biết rất rõ, muốn chiến thắng uy lực nhân thú liên thủ của đối phương chỉ có một biện pháp, đó chính là dùng tốc độ áp chế tốc độ.
Nhưng tốc độ của mình có thể áp chế được tốc độ đối phương sao?
Nếu chỉ là Miêu Hạ, Long Ngạo có mười phần tin tưởng trong vòng mười chiêu có thể đánh bại đối phương, nhưng khi cộng thêm Phong Ma Sói thì tình huống hoàn toàn khác, dù sao khi có Phong Ma Sói hắn cũng không thể toàn tâm toàn ý công kích Miêu Hạ được.
Long Ngạo hiểu rõ một điểm, đó chính là theo thời gian chiến đấu sẽ ngày càng trở nên ác liệt, tỷ lệ hắn chiến bại sẽ rất lớn.
Hoàng Tuyền cửu liên kích không thành công đánh bại đối phương, Long Ngạo liền tung ra thức thứ hai của Huyết Ẩm Bát Thức, Phệ Tâm chưởng băng lạnh phóng ra.
Bốn phía lập tức bị đao mang khủng bố phong bế, vì thế, Phong Ma Sói và Miêu Hạ muốn dùng tốc độ nhanh để thủ thắng hình như đã trở nên khó khăn, nhưng Long Ngạo muốn dựa vào Huyết Ẩm Bát Thức để thắng đối phương cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Phệ Tâm chưởng lạnh như băng.
Đao mang tứ tán. Chỉ một chút sơ suất, Miêu Hạ và Phong Ma Sói đã lập tức bị đao mang chém trúng. Phệ Tâm chưởng băng lạnh khủng bố, một khi bị xâm nhập vào cơ thể lập tức sẽ tràn đến chiếm lấy linh hồn, tâm mạch với tốc độ vô cùng nhanh.
Trong nội tâm Miêu Hạ chợt kinh hãi, tốc độ của Phong Ma Sói chậm lại dần, nó phải phân chia ra một phần ba nội lực, ngăn cho đao mang khủng bố không chiếm lấy linh hồn và tâm mạch mình.
Long Ngạo kiêng dè nhất là tốc độ của nhân thú, Miêu Hạ và Phong Ma Sói tốc độ đã giảm bớt, coi như là cho hắn cơ hội ngàn năm có một. Long Ngạo cầm Huyết ẩm Cuồng đao trong tay, một đao đón lấy một đao, đao sau mạnh hơn đao trước, đao mang xuất ra liên tục không ngừng chồng lên nhau.
Chiến đấu trên lôi đài sinh tử bỗng chốc nghịch chuyển, khiến cho tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Trong nội tâm tất cả mọi người vẫn cho rằng Miêu Hạ và Phong Ma Sói liên thủ nhất định có thể dễ dàng đánh bại đối phương, nhưng hiện tại thì sao?
Chiến đấu nghịch chuyển, trong ánh mắt mọi người đều là vẻ sợ hãi cùng thán phục, Huyết ẩm Cuồng đao trong tay Long Ngạo thật giống như tử thần giáng xuống, đừng nói là Miêu Hạ và Phong Ma Sói, kể cả người ở bốn phía dưới lôi đài đều toát mồ hôi lạnh, lo sợ thay cho một người một thú.
“Phong Ma Sói, Toàn phong trảm!”
Miêu Hạ từng bước bị ép sát, một mặt phải chống lại sự thôn tính của Phệ Tâm chưởng trong cơ thể, một mặt phải chống lại đao mang của đối phương vẫn đang không ngừng bổ ra, khiến cho hắn phải sử xuất một chiêu cường đại nhất, chính là Toàn phong trảm.
Một mình Miêu Hạ căn bản không cách nào sử xuất được Toàn phong trảm, hắn phải liên thủ với Phong Ma Sói thì mới dùng được chiêu này.
Long Ngạo cũng sử xuất thức thứ nhất Hoàng Tuyền cửu liên kích và thức thứ hai Phệ Tâm chưởng băng lạnh của Huyết Ẩm Bát Thức. Hắn dùng Cửu Chuyển luân hồi quyết, tập trung toàn bộ công lực vào trong hai tay, hung hăng sử xuất hai thức của Huyết Ẩm Bát Thức.
Chiêu thức mạnh nhất va chạm nhau.
Long Ngạo xuất ra Huyết Ẩm Bát Thức, Miêu Hạ và Phong Ma Sói sử xuất Toàn phong trảm.
Hình như biết rõ chuyện gì sẽ phải xảy ra, tất cả mọi người dưới lôi đài sinh tử đều lùi lại một bước, nếu có người thắng lập tức sẽ quay người rời đi. Dù sao những chiêu thức mạnh nhất của võ giả Nhất Tuyến Thiên tầm đó va chạm nhau, chỉ cần là khí tức thì cũng có thể làm bị thương người bình thường.
Trên tường thành hoàng thất, hai mắt Hoàng đế Tinh Vân bộc phát ra kim quang. Nhìn thấy một mình thiếu niên dùng công lực kháng cự lại uy lực liên thủ của Miêu Hạ và Phong Ma Sói, trên mặt ông tràn ngập tán thưởng và chờ mong. Trước tình thế chiến đấu nghịch chuyển, bất cứ kẻ nào cũng đều muốn chờ xem kết quả.
“Phong nhi, con đi báo với Miêu gia, trong trận chiến này hai bên bất kể là ai thắng ai thua, hoặc là tử vong đi nữa Miêu gia đều không được ra tay, cũng không được tìm gia tộc Long Ngạo báo thù, nếu không sẽ chọc giận đến hoàng thất.”
Âu Dương Phi càng thêm ngạc nhiên, nhưng trong nội tâm hắn hiểu rõ phụ hoàng đã chú ý tới Long Ngạo, thậm chí còn không ngại đụng chạm với Miêu gia. Bất kể như thế nào, Long Ngạo cũng là người mà mình đã hết lòng tiến cử, Long Ngạo càng tốt thì mình càng có lợi.
Trên lôi đài sinh tử, hai bên đã sử xuất một chiêu mạnh nhất của mình. Kể từ lúc trận chiến mới bắt đầu tới nay mới trải qua gần năm chiêu, nhưng hai bên dường như đã không đợi được nữa, đều muốn nhanh chóng giành lấy thắng lợi.
Miêu Hạ và Phong Ma Sói đồng thời ra một chiêu Toàn phong trảm mạnh nhất, tốc độ Phong Ma Sói bỗng chốc tăng vọt, thậm chí đến tàn ảnh cũng không còn nhìn rõ. Nó bắt đầu không ngừng xoay tròn xung quanh Long Ngạo, tạo thành từng đạo gió lốc hình dáng đao mang, theo bốn phương tám hướng chém tới.
Long Ngạo thì dùng một đao ứng chiến với vạn đao, trăm khoanh vẫn quanh một đốm(*). Hắn sử xuất Huyết Ẩm Bát Thức hóa thành đao mang vô tận, hình thành khí tráo đao mang bao bọc xung quanh.
Hai bên đều sử xuất đao mang, không ngừng va chạm nhau khiến tia lửa bắn ra bốn phía. Khí tức mãnh liệt càng lúc càng tứ tán, nếu không phải hoàng thất đã chuẩn bị từ trước, phái ra cao thủ bố trí hạ khí tráo xuống bảo vệ, thì chắc chắn khi đao mang phát tán cũng sẽ mang tai bay vạ gió cho người dưới lôi đài.
***
(*) Triệu hoán: Triệu tập, gọi ra.
(*) Tay năm tay mười: Là chỉ động tác liên tục, không ngừng nghỉ.
(*) Tiền hậu giáp kích: Tấn công đồng thời cả phía trước và phía sau.
(*) Trăm khoanh vẫn quanh một đốm: Ý nói dù tình huống thay đổi Long Ngạo vẫn tập trung ứng phó, không lơ là.