Toàn phong trảm xuất ra như vô tận.
Đao mang cũng không ngừng chém tới lớp không khí mà Toàn phong trảm tạo ra.
Hai người không ngừng va chạm, Long Ngạo cùng Miêu Hạ đều dùng ra chiêu thức cực mạnh, có thể nói thắng bại đều ở một chiêu này.
Áp lực cũng là động lực, từ trên không đè xuống. Long Ngạo mượn sức mạnh mà Long Phúc liên tục không ngừng truyền cho hắn, bắt đầu đưa linh lực tràn ngập vào khiếu huyệt.
Trong cơ thể võ giả có tổng cộng một trăm lẻ tám cái khiếu huyệt, khi linh lực tràn ngập xong, sẽ đạt tới cái gọi là Nhất Tuyến Thiên đỉnh phong, kế tiếp sẽ phải ngưng luyện ra thế thuộc về mình, tiến hành biến đổi để trở thành võ giả Diễn Hoá.
Lúc trước Long Ngạo dựa vào cố gắng của mình, còn dùng thêm một chút đan dược, đã đưa linh lực tràn ngập mười hai cái khiếu huyệt, vào lúc này, hắn phải dựa vào công lực của Long Phúc, cộng thêm áp lực từ trên nén xuống, chỉ trong mấy phút đã đưa linh lực tràn ngập mười hai cái khiếu huyệt nữa, như vậy là hai mươi bốn khiếu huyệt.
Thực lực của Long Ngạo vì thế tăng lên rất nhanh, Huyết ẩm Cuồng đao trong tay hắn đánh ra càng thêm điên cuồng, đao mang động trời.
Thế.
Thế độc hữu(*) của võ giả Diễn Hoá.
Nhưng thế của võ giả Nhất Tuyến Thiên và võ giả Diễn Hoá ngưng luyện ra, căn bản không giống nhau.
Mặc dù vậy, thế mà võ giả Nhất Tuyến Thiên có thể ngưng luyện ra, không cần nói tới thực lực, chỉ cần là khí thế không thôi cũng đã chiếm ưu thế hơn rất nhiều rồi.
“Thế!”
Cảm ứng được đối phương chuẩn bị phóng thích ra thế, Miêu Hạ thật giống như thấy quỷ vậy, hét ầm lên.
Thế?
Dưới lôi đài sinh tử, chín mươi chín phần trăm người xem không biết chữ “thế” trong miệng Miêu Hạ, nhưng võ giả lại biết rất rõ ràng, từng người hoảng sợ nhìn thiếu niên, hình như không ai tin tưởng thiếu niên này có thể lấy cảnh giới Nhất Tuyến Thiên ngưng luyện ra thế độc hữu của cao thủ Diễn Hoá.
Long Ngạo xuất ra thế, trong nháy mắt đã bắt đầu lật ngược tình thế. Huyết ẩm Cuồng đao trong tay hắn không ngừng xuất ra thức thứ nhất Hoàng Tuyền Cửu Liên Kích cùng thức thứ hai Băng Phong Phệ Tâm.
Uy hiếp được Miêu Hạ, Long Ngạo liền nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này, hắn lấy bản thân làm mồi, phóng một bước ra ngoài dương đông kích tây, dùng Băng Phong Phệ Tâm cùng đao mang khủng khiếp không ngừng xâm lấn vào cơ thể Miêu Hạ.
Đao mang kinh khủng không ngừng cắn nuốt tâm mạch cùng linh hồn trong cơ thể Miêu Hạ, nếu như bình thường, Miêu Hạ liên thủ với Phong Ma Sói thì khẳng định có thể ngăn cản được dòng đao mang này thôn phệ.
Nhưng bây giờ Long Ngạo căn bản không cho một người một thú bất kỳ cơ hội nào, ngay khi họ phải toàn lực chống đối đao mang thôn phệ trong cơ thể, Long Ngạo liền ra tay.
Hoàng Tuyền Cửu Liên Kích với chín dòng đao mang trong nháy mắt chồng lên nhau, hội tụ thành một luồng đao mang kinh thiên, hướng về phía một người một thú đánh xuống thật mạnh.
Trong nháy mắt, Miêu Hạ cùng Phong Ma Sói bị đao mang kinh thiên chặt ngang. Tất cả mọi người cùng ồ lên, chỉ một đao chém giết Miêu Hạ cùng Phong Ma Sói, khiến cho ai nấy trợn tròn mắt, hình như rất khó có thể tin nổi những gì vừa xảy ra trước mắt.
Miêu Hạ cùng Phong Ma Sói đã chết?
Tất cả mọi người đều biết, Miêu Hạ ở Bách Chiến bảng tuy rằng chỉ có hạng tám mươi hai, nhưng thực lực bản thân cộng thêm Phong Ma Sói tương trợ, coi như là võ giả Nhất Tuyến Thiên đỉnh phong cũng không có khả năng chiến thắng Miêu Hạ, đây là thực lực của hắn.
Thế nhưng hiện tại thì sao?
Miêu Hạ cùng Phong Ma Sói chính xác bị một đao chém giết, nhưng điều làm mọi người khó hiểu là Miêu Hạ bị chém giết, nhưng người của Miêu gia không những không báo thù, ngược lại còn quay người rời đi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chém giết Miêu Hạ cùng Phong Ma Sói, Long Ngạo đương nhiên không để lãng phí, mặc kệ nói như thế nào, Phong Ma Sói trước sau cũng là linh thú Tiên Thiên, hắn bèn dùng Sưu Hồn Thuật thu linh hồn Phong Ma Sói giao cho Long Phúc.
Long Ngạo không đứng lâu ở lôi đài sinh tử, hắn xoay người rời đi rất nhanh. Cho tới lúc này, người xung quanh vẫn chưa tản đi, kẻ nào cũng đều ngơ ngác nhìn hai xác chết trên lôi đài sinh tử.
“Long huynh đệ, phụ hoàng muốn gặp ngươi.”
Hoàng đế Tinh Vân?
Long Ngạo bỗng nhiên cảm thấy hoài nghi, Âu Dương Phi nói tiếp:
“Long huynh đệ, ngươi yên tâm, vừa nãy phụ hoàng đã để ta tìm Miêu gia, Miêu Hạ chết sẽ không dính dáng đến gia tộc của ngươi, có hoàng thất chúng ta ở đây, Miêu gia sẽ không dám đối đầu với ngươi nữa.”
Trên lôi đài sinh tử đánh một trận sống chết, cho dù thắng hay thua cũng không thể báo thù.
Trong lòng Long Ngạo rất rõ ràng, nếu không phải là Long gia ngũ giai cùng hoàng thất Tinh Vân ra mặt bảo hộ, mình chém chết Miêu Yêu, Miêu Hạ, Miêu gia sao có thể bỏ qua được, chưa nói tới thiên phú và tiềm lực của Miêu Yêu, Miêu Hạ, thực lực của Miêu gia mạnh đến thế nào thì ai cũng đều đã biết.
Chính vì như thế, Long Ngạo gật đầu, nói ra:
“Xin nhờ Âu Dương đại ca dẫn đường.”
“Long huynh đệ, không có việc gì, phụ hoàng vô cùng coi trọng ngươi, đi theo ta.”
Long Ngạo đương nhiên sẽ không lo lắng, bởi vì hoàng thất Tinh Vân muốn đối phó hắn căn bản không cần phiền phức như thế, dù sao lấy thực lực của mình cùng bối cảnh gia tộc, trong mắt hoàng thất Tinh Vân thật không đáng kể chút nào.
Hoàng thất Tinh Vân rất là khí thế, liếc nhìn lại khắp nơi đều có tường cao ngói đỏ, vô cùng tráng lệ.
Đây là lần đầu tiên Long Ngạo tiến vào hoàng thất Tinh Vân, nhưng không có chút cảm giác kinh diễm(*) nào. Có lẽ là do khi thực lực không ngừng tăng lên, thì một vài thứ thế tục trong mắt võ giả cũng chẳng quá quan trọng như vậy, nhất là dạng võ giả một lòng muốn theo đuổi võ đạo đỉnh phong, theo đuổi thực lực đỉnh phong, mấy thứ của thế tục càng thêm không quan trọng.
Hoàng đế Tinh Vân Âu Dương Phong không ở đại điện triệu kiến(*), mà là đang ở một chỗ thiền điện an tĩnh dị thường triệu kiến Long Ngạo.
“Long Ngạo bái kiến bệ hạ.”
Long Ngạo tuy đã đạt được cảnh giới Nhất Tuyến Thiên, nhưng chuyện lễ phép đối với hoàng đế vương quốc Tinh Vân hắn vẫn phải có, nhưng không có quỳ.
Âu Dương Phi cũng không để ý, võ giả Nhất Tuyến Thiên rốt cuộc đã coi như là vượt qua thế tục.
“Tới đây ngồi đi, không cần khách khí.”
“Cảm ơn bệ hạ.”
“Long Ngạo, ta nghe Phong nhi nói, ngươi và hắn đã kết nghĩa anh em, đã như vậy, nếu ngươi không chê có thể gọi ta là Âu Dương thúc thúc cũng được.”
Âu Dương thúc thúc?
Long Ngạo kinh ngạc, không nghĩ ra vì sao hoàng đế Tinh Vân đối với mình tốt như vậy, lẽ nào cũng là bởi thiên phú cùng thực lực của mình? Hình như không phải, vì trong hoàng thất Tinh Vân cũng có rất nhiều võ giả thiên tài cùng thực lực cường đại.
Trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng đối phương đã nói như thế chẳng lẽ mình không nể tình? Bất kể là thân phận của đối phương hay là bởi vì Âu Dương Phi, Long Ngạo chỉ có thể hô:
“Âu Dương thúc thúc.”
“Giỏi, Long Ngạo, ngươi hãy yên tâm, cho dù lần này ngươi giết Miêu Hạ, Miêu gia cũng sẽ không đi tìm ngươi gây phiền phức, càng không dễ tìm gia tộc ngươi gây chuyện. Trước khi ngươi tới ta đã suy nghĩ, từ giờ trở đi ngươi chính thức được bổ sung vào Hộ Quốc Đường, trở thành một thành viên Hộ Quốc Sư.”
“Phụ hoàng, việc này có phải nên bàn bạc kỹ hơn hay không?”
Nghe được phụ hoàng quyết định như vậy, Âu Dương Phi cảm thấy hoảng sợ, đây không phải vì hắn không muốn để cho Long Ngạo tham gia vào Hộ Quốc Đường, mà vì thành viên Hộ Quốc Sư cơ bản đều là võ giả Diễn Hoá, chưa từng có võ giả Nhất Tuyến Thiên nào được vào Hộ Quốc Đường, biến thành Hộ Quốc Sư.
Khoát khoát tay, Âu Dương Phi nói ra:
“Ý của ta đã quyết, Long Ngạo, Hộ Quốc Đường của vương quốc Tinh Vân chính là lực lượng cường đại nhất trong vương quốc, cũng là trụ cột của vương quốc, hy vọng ngươi vào Hộ Quốc Đường có thể phát huy được năng lực của mình.”
***
(*) Độc hữu: Của riêng mình, chỉ mình mới có.
(*) Kinh diễm: Cảm giác ngỡ ngàng, sửng sốt.
(*) Triệu kiến: Khi vua hoặc cấp trên gọi ai đó tới gặp.