“Đúng, ngươi có việc gì à?”
“Có người kêu ta giao cho ngươi lá thư này.”
Nhận lấy thư xong, Long Ngạo chưa kịp hỏi tiếp đối phương đã quay người rời đi.
Lại là thứ này?
Long Ngạo mở thư ra, chỉ liếc mắt nhìn sơ qua, sắc mặt vô hỉ vô bi(*), xé nát là thư, bất đắc dĩ cười cười đi về phía xa.
Thực lực phòng bán đấu giá tại Lôi Đình thành rất cường đại, bởi vì phòng bán đấu giá ở cả Đại Lục Thiên Vũ ở đâu cũng đều có chi nhánh, chính vì như thế, kể cả hoàng thất Lôi Đình cũng vô cùng kiêng nể phòng bán đấu giá.
Lưu Phong của phòng bán đấu giá đích thân ra mặt, tìm đến hoàng thất Lôi Đình gây áp lực, Tam hoàng tử cuối cùng cũng bỏ qua không đối phó với Long gia ở Xích Hỏa trấn nữa, nhưng tuyên bố nhất định sẽ không bỏ qua cho Long Ngạo.
Mười ngày sau.
Đế quốc Lôi Đình chính thức cử hành Lôi Đình chiến, ba trăm hai mươi Hộ quốc sư đến từ ba mười hai vương quốc, cộng thêm Lôi Đình Hộ quốc đường, còn có một vài võ giả Tiên Thiên nữa, tổng cộng là hơn bốn trăm người.
Đây là khái niệm gì chứ?
Hơn bốn trăm người tham gia vào cái gọi là Lôi Đình chiến, là tương đương với hơn bốn trăm tên võ giả Tiên Thiên, trong đó một phần hai người đạt tới cảnh giới Diễn Hóa, còn lại một phần hai cũng đều là võ giả Nhất Tuyến Thiên, về phần Bách Tán Thiên võ giả đều không có tư cách tham gia Lôi Đình chiến.
Long Ngạo là vì chính mình và cũng là vì gia tộc nên kiên quyết làm người đại diện tham gia Lôi Đình chiến, đối với điểm này, Tinh Vân Hộ quốc đường rất bất mãn nhưng cũng không nói thêm gì.
Chuyện Long Ngạo rời khỏi Hộ quốc đường đã truyền về vương quốc Tinh Vân, bất kể là Đường Lâm hay là Âu Dương Phong đều không có bất kỳ ý kiến gì, Long Ngạo cũng biết rõ, vương quốc Tinh Vân đã buông bỏ hắn.
Mình phải giữ thân mình, không ai trách mình được cả.
Chính vì như thế, Long Ngạo cũng không một câu oán hận nào, cái lo lắng duy nhất chính là gia tộc.
Ngoài rừng rậm Lôi Đình, ba mươi hai vương quốc, kể cả tất cả mọi người trong đế quốc Lôi Đình bắt đầu tiến vào rừng rậm Lôi Đình. Về phần quy tắc của Lôi Đình chiến rất đơn giản, chính là chém giết đối phương, lấy được hồn lệnh trong tay của đối phương là được.
Ba mươi hai vương quốc, đế quốc Lôi Đình, một vài võ giả Tiên Thiên, trong tay mỗi người đều có được một cái hồn lệnh, thời điểm Lôi Đình chiến chấm dứt sẽ dựa theo số hồn lệnh có trong tay của võ giả được bao nhiêu thì sẽ đứng hàng thứ bấy nhiêu.
Lôi Đình chiến diễn ra trong mười ngày, mười ngày sau tất cả mọi người, mặc kệ sống chết sẽ tụ tập toàn bộ ở bên ngoài rừng rậm Lôi Đình.
Lôi Đình chiến hàng năm, trừ đế quốc Lôi Đình và Hộ quốc sư của ba mươi hai vương quốc, còn có rất nhiều võ giả đơn lẻ tham gia, chính là vì dương danh lập vạn(*).
Nhất là khi tiến vào Lôi Đình chiến đấu hạ được mười tên, lập tức sẽ danh chấn thiên hạ.
Trong nội tâm Long Ngạo rất rõ ràng, hiện tại mình đã không còn là Hộ quốc sư của Tinh Vân Hộ quốc đường, xem như đơn thân độc mã, cho nên tham gia Lôi Đình chiến lần này phải đề phòng khắp nơi, tinh thần hắn đã hoàn toàn phấn chấn.
Vừa mới bước vào rừng rậm Lôi Đình thì Long Ngạo gặp được người quen cũ, chính là chín người của vương quốc Tinh Vân. Sau khi hắn bỏ đi, vương quốc Tinh Vân vốn có mười người tham gia, giờ chỉ còn có chín người.
“Long Ngạo, ngươi thật đúng là cuồng vọng, một mình cũng dám tham gia Lôi Đình chiến, ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất rời khỏi đây đi, nếu không đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.”
Vẻ mặt Vu Vĩ khinh bỉ, âm dương quái khí tiếp tục nói:
“Đúng, ta thiếu chút nữa quên, có người không sợ chết, cứ tưởng mình là thiên hạ vô địch.”
“Vu Vĩ, ngươi quá đáng rồi đó.” – Hách Siêu quát lên.
“Hách huynh, ta biết rõ quan hệ của ngươi và Long Ngạo không tệ, nhưng khi mã quy nhất mã(*), Long Ngạo làm hại Tinh Vân Hộ quốc đường ta thiếu chút nữa gặp nạn, chỉ cần điểm này thì hắn nên xin lỗi chúng ta, cho dù quỳ xuống cũng không đủ.”
Hách Siêu hình như còn muốn nói điều gì, Long Ngạo lại khoát khoát tay, cười lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện, cứ như vậy âm lãnh nhìn Vu Vĩ.
Không biết vì cái gì, Vu Vĩ giật nảy mình, hắn chợt cảm thấy lạnh lẽo run rẩy.
“Long Ngạo.”
“Vu Vĩ, bình thường nhìn ngươi ngọc thụ lâm phong(*), anh tuấn tiêu sái(*), người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng ta hiện tại xem ra thì ngươi mẹ nó như đồ cặn bã, cầm thú.”
“Long Ngạo, ngươi dám mắng ta?”
Cười lạnh một tiếng, Long Ngạo khinh miệt vừa cười vừa nói:
“Ngươi cho rằng ngươi là ai, ta lúc đầu đã nói qua, sau này nếu ngươi còn dám trêu chọc ta thì bất kể là ai bảo vệ ngươi ta đều giết chết bất kể là tội gì, đây tất cả đều là do ngươi tự tìm, chẳng trách người khác.”
Nghe được câu đó Vu Vĩ liền giật mình, tính cách của đối phương hắn hẳn là biết rõ, nếu Long Ngạo thực sự điên lên, chỉ bằng vào hắn thật đúng là không cách nào ngăn cản.
Nhưng Vu Vĩ lại không lo lắng, bất kể thế nào bên cạnh hắn còn có một vị phó đường chủ của Hộ quốc đường La Thành là cao thủ Dung Hợp, thử hỏi đối phương có thể thắng được La Thành sao?
Văn bản Lôi Đình chiến quy định rõ ràng, bất kể là ba mươi hai vương quốc hay là đế quốc Lôi Đình, đều chỉ có thể phái ra một vị cao thủ Dung Hợp, như vậy tính ra võ giả Dung Hợp tiến vào rừng rậm Lôi Đình sẽ không vượt qua ba mươi vị, trong đó chưa kể các võ giả Dung Hợp đơn lẻ, dù sao trong ba mươi hai vương quốc thì không phải vương quốc nào cũng có được võ giả Dung Hợp.
“Long Ngạo, ta không tin ngươi dám giết ta!”
“Ha ha ha, Vu Vĩ, hiện tại Long Ngạo ta thề, nếu như không giết ngươi ta thề không làm người.”
“Long Ngạo, ngươi làm càn quá rồi!”
La Thành nãy giờ im lặng chưa từng mở miệng, nay sắc mặt âm trầm nói ra, hắn thân là phó đường chủ của Hộ quốc đường, lại là cao thủ Dung Hợp, cho nên căn bản không có để đối phương vào mắt.
“La Thành, ý ngươi chính là muốn thiên vị Vu Vĩ?”
Bất kể nói thế nào, chính mình lúc trước cũng đã vào Hộ quốc đường, hơn nữa Âu Dương Phi đối với mình cũng không tệ, chính vì như thế, không phải là trong tình huống vạn bất đắc dĩ thì Long Ngạo cũng không muốn vạch mặt Hộ quốc đường.
Tuy không muốn vạch mặt Hộ quốc đường, lại không có nghĩa là có thể lúc nào cũng nhường nhịn Hộ quốc đường, nhất là hiện tại Vu Vĩ tất sát(*), nếu Hộ quốc đường cố ý thiên vị Vu Vĩ, thì mình chỉ có thể cứng đối cứng.
“Long Ngạo, nể mặt ngươi và Âu Dương thái tử, còn có đường chủ đối với ngươi cũng không tệ, ta khuyên ngươi một câu, thấy tốt thì lấy, mọi thứ đừng làm càn quá mức, nếu không hậu quả ngươi không cách nào chịu nổi đâu.”
Nhìn thấy La Thành tức giận thực sự, Hách Siêu vội vàng ra hoà giải, nói ra:
“Phó đường chủ, Long Ngạo, bất kể nói thế nào chúng ta đều là người một nhà, hiện tại điều quan trọng nhất là Lôi Đình chiến, không phải nội chiến.”
“Hừ, Hách Siêu, bây giờ ta hỏi ngươi một chút, rốt cuộc ngươi có còn là người của Hộ quốc đường nữa hay không?”
“Vâng.”
Đối với sự vô sỉ của Vu Vĩ, Hách Siêu làm sao không biết, trong nội tâm vô cùng khinh bỉ, nhưng không thể hiện sự phẫn nộ ra bên ngoài, bất kể thế nào hắn cũng là một phần của Hộ quốc đường, trước mặt còn có một vị phó đường chủ.
Lần nữa hừ lạnh một tiếng, Vu Vĩ âm dương quái khí nói ra:
“Ta còn tưởng rằng ngươi đã không phải là một thành viên của Hộ quốc đường, bây giờ Long Ngạo ngang nhiên coi rẻ Hộ quốc đường, nếu hôm nay chúng ta buông tha người này, thử hỏi Tinh Vân Hộ quốc đường chúng ta còn mặt mũi gì chứ?”
Dụng ý của Vu Vĩ đã rất rõ ràng, đó chính là kích động mọi người cùng nhau đối phó Long Ngạo.
“Ha ha ha.”
Trong giây lát, Long Ngạo chợt cười to, lúc này tất cả mọi người cảm thấy nghi hoặc, thân thể Long Ngạo đột nhiên động.
“Vu Vĩ, hôm nay ta muốn giết ngươi, kẻ nào ngăn cản giết kẻ đó.”
Đã bị hù dọa, Vu Vĩ đương nhiên không chọn cách cứng đối cứng với Long Ngạo, vội vàng trốn ở sau lưng La Thành, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười lạnh.
***
(*) Vô hỉ vô bi: Không vui không buồn.
(*) Dương danh lập vạn: Nêu tên của chính mình trong hàng vạn người, để được vinh danh.
(*) Mã quy nhất mã: Cùng chung một ngựa.
(*) Ngọc thụ lâm phong: Cây ngọc đón gió, ý chỉ một người phong độ tiêu sái, dung mạo tú mĩ. Xuất xứ từ một bài thơ của Đỗ Phủ – Ẩm trung bát tiên ca.
(*) Tiêu sái: phóng khoáng, thanh cao.
(*) Tất sát: Phải giết.