Long Ngạo Chiến Thần

Chương 90: Chương 90: Tức giận




Sáng sớm ngày hôm sau.

Bên ngoài khách điếm.

Long Ngạo mệt mỏi duỗi lưng một cái, vừa mới bước ra khỏi khách điếm thì nhìn thấy bốn đạo nhân ảnh từ xa đi tới, trong đó hai người chính là Tam hoàng tử Triệu Hạo và Tưởng Quân.

Về phần hai người còn lại, Long Ngạo hơi cảm nhận thoáng qua liền phát hiện được họ đều là võ giả Nhất Tuyến Thiên.

Đế quốc Lôi Đình, với tư cách bá chủ tuyệt đối của ba mươi hai vương quốc, thực lực còn tại đó, đối với hai gã võ giả Nhất Tuyến Thiên hoàng thất Lôi Đình mang đến thì thật không đáng kể chút nào.

“Long Ngạo, không thể không bội phục ngươi, rõ ràng rời khỏi Tinh Vân Hộ quốc đường rồi, nhưng cũng tốt, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc trêu chọc Tam hoàng tử.”

Đối với Tam hoàng tử Triệu Hạo và Tưởng Quân đã biết rõ chuyện mình rời khỏi Hộ quốc đường, Long Ngạo cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, dù sao dựa vào thực lực của hai người tại Lôi Đình thành, muốn tra rõ ràng việc của mình quả thực dễ như trở bàn tay.

“Long Ngạo, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Lôi Đình quả ngàn năm ra, hơn nữa quỳ xuống nhận lỗi, ta có lẽ sẽ tha cho ngươi một cái mạng, nếu không, không chỉ có ngươi mà cả gia tộc của ngươi đều sẽ không may cùng ngươi.”

Nghe được lời nói của Triệu Hạo, sát khí trên người Long Ngạo bỗng nhiên dâng lên cao khủng bố, phô thiên cái địa(*) áp chế mà đi.

Gia tộc là thứ mà Long Ngạo không để cho bất kỳ ai đụng chạm, dù đối phương là thái tử hoàng thất Lôi Đình.

“Triệu Hạo, ngươi muốn chết.”

“Ha ha ha, Long Ngạo, ngươi dám uy hiếp Tam hoàng tử, ngươi cho rằng ngươi là ai, bây giờ ta nói thật nói cho ngươi biết, ngươi quỳ xuống, giao Lôi Đình quả ngàn năm ra, nếu không gia tộc của ngươi sẽ vì ngươi mà phải trả giá rất lớn đấy.”

Trên mặt Tưởng Quân tràn ngập khinh miệt, tiếp tục nói:

“Long Ngạo, đừng tưởng rằng Long gia tứ giai sẽ giúp ngươi, ta cho ngươi biết, trước mặt hoàng thất Lôi Đình, ngươi đến cái rắm cũng không bằng, kể cả gia tộc của ngươi.”

Nắm chặt hai nắm tay, sắc mặt Long Ngạo trở nên âm trầm, giờ khắc này trên người hắn đã tràn ngập sát khí.

Bây giờ Long Ngạo rốt cục cảm nhận được, đúng như lời nói của Hách Siêu, bất kể là Âu Dương Phi hay là vương quốc Tinh Vân, đều không có ý nghĩa gì đối với Lôi Đình đế quốc, cho dù Âu Dương Phi muốn tương trợ mình, chỉ sợ cũng là hữu tâm vô lực(*).

Chính vì như thế, Long Ngạo cũng cảm nhận được thực lực hiện tại của mình còn lâu mới đủ.

Long Ngạo biết rõ, lúc này gia tộc của mình không hoàn toàn được bảo đảm, hắn sẽ hoàn toàn bị bó tay bó chân.

Nhìn thấy Long Ngạo không nói lời nào, Triệu Hạo và Tưởng Quân cười lạnh một tiếng, Triệu Hạo hỏi:

“Long Ngạo, ta biết rõ bây giờ ngươi không phục lắm, nhưng ta vẫn khuyên ngươi một câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

“Câm miệng cho ta, chết.”

Sát khí khủng bố phô thiên cái địa áp chế mà đi, thân ảnh Long Ngạo đã động.

Tưởng Quân và Triệu Hạo chấn động, bởi vì hai người đều tuyệt đối không ngờ đối phương lại đột nhiên ra tay, hai gã võ giả Nhất Tuyến Thiên phía sau cũng thoát ra theo.

Hai gã võ giả Nhất Tuyến Thiên liên thủ, dựa theo tình huống bình thường lấy một địch hai thì Long Ngạo căn bản không thể nào là địch thủ của đối phương.

Nhưng tình huống bây giờ căn bản không giống vậy, song chưởng Long Ngạo máy động, Hoàng Tuyền cửu liên kích cùng Băng Phong Phệ Tâm, ngay tiếp theo đó là Trấn Hồn Ấn toàn bộ sử xuất, Long Ngạo rõ ràng là muốn hạ tử thủ.

“Răng rắc, răng rắc.”

Tốc độ Long Ngạo quá nhanh, hai gã võ giả nhất Tuyến Thiên căn bản đến cơ hội phản ứng đều không có, đã bị Long Ngạo một chưởng trực tiếp chụp chết.

“A!”

Nhìn thấy hai gã võ giả Nhất Tuyến Thiên bị một chiêu chém giết, bất kể là Tưởng Quân hay là Triệu Hạo đều chấn động, hai người không dám tiếp tục lưu lại liền chuẩn bị quay người rời đi.

Nhưng Long Ngạo sẽ bỏ qua hai người sao?

“Long huynh đệ, bình tĩnh.”

Long Ngạo đã động sát tâm, bị Lưu Phong miễn cưỡng chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia biến mất trong đám đông.

Mọi người xung quanh nhìn thấy Triệu Hạo và Tưởng Quân chật vật bỏ chạy thì đều bị kích động hưng phấn, thậm chí có người không ngừng vỗ tay ủng hộ, đây chính là hậu quả của đám hại trùng(*).

“Lưu đại ca.”

“Long huynh đệ, ngươi đi theo ta.”

Nhìn thấy Lưu Phong ở trước mặt, trong nội tâm Long Ngạo chấn động vô cùng, bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm nhận được thực lực đối phương còn siêu việt hơn mình rất nhiều, căn bản không phải Diễn Hóa, thậm chí không phải Dung Hợp, chẳng lẽ là cường giả Quy Nhất?

Long Ngạo có loại trực giác, đó chính là một khi mình chống lại Lưu Phong sẽ không có chút cơ hội chiến thắng nào, đây là cảnh giới khác biệt lớn nhất trên tất cả cảnh giới khác.

Bên trong phòng đấu giá.

“Long huynh đệ, ngươi thực sự quá lỗ mãng, trêu chọc Triệu Hạo và Tưởng Quân không phải hành động sáng suốt, cho dù không vì bản thân ngươi thì cũng phải vì gia tộc sau lưng ngươi mà cân nhắc.”

Gật gật đầu, Long Ngạo cũng biết vừa rồi mình thật có chút xúc động, một khi chém giết Tưởng Quân và Triệu Hạo thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

“Lưu đại ca, Triệu Hạo và Tưởng Quân uy hiếp gia tộc ta, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nếu như ta không giết bọn hắn thì không ai biết hai người bọn hắn có thể đối phó ta gia tộc hay không.”

“Long huynh đệ, ta biết rõ trong lòng ngươi lo lắng, ngươi bây giờ đã rời khỏi Tinh Vân Hộ quốc đường, một khi hoàng thất Lôi Đình và tam đại gia tộc đối phó ngươi hoặc là gia tộc của ngươi, đến lúc đó ngoài tầm tay với của ngươi, một khi gặp chuyện không may...”

Lưu Phong mặc dù chưa nói xong, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.

Long Ngạo không phải người ngu, đương nhiên hiểu rõ, hắn ngẫm nghĩ lại, hỏi:

“Lưu đại ca, huynh có biện pháp gì?”

Gật gật đầu, Lưu Phong nói ra:

“Long huynh đệ, việc này vốn ta đã không có ý nói nữa, nhưng tình huống đã đến mức này thì chỉ có một biện pháp, đó chính là ngươi gia nhập bán đấu giá. Có bán đấu giá ta chấn nhiếp, tin tưởng kể cả hoàng thất Lôi Đình cũng tuyệt đối không dám tùy tiện đối phó ngươi, cả gia tộc sau lưng ngươi nữa.”

Gia nhập phòng bán đấu giá?

Có vết xe đổ Hộ quốc đường, Long Ngạo thật đúng là không muốn gia nhập phòng bán đấu giá, cho dù hiện tại hoàng thất Lôi Đình kiêng nể bán đấu giá, nhưng ngày sau thì sao? Nếu gặp được thế lực khác, hoặc là hoàng thất Lôi Đình cố ý muốn đối phó mình, thử hỏi phòng bán đấu giá còn có thể ủng hộ mình sao?

Đáp án nhất định là không nhận, phải từ chối.

Chính vì như thế, Long Ngạo cỡ nào cũng đều không muốn, nói ra:

“Lưu đại ca, không nói gạt huynh, từ nay về sau ta sẽ không gia nhập bất cứ thế lực gì, hi vọng Lưu đại ca có thể thông cảm, nhưng phần ân tình này của Lưu đại ca ta sẽ không quên.”

Hình như sớm đã đoán được, Lưu Phong cười cười, nói ra:

“Long huynh đệ yên tâm, cho dù ngươi không gia nhập phòng bán đấu giá, ta ở chỗ này cũng cam đoan với ngươi ta sẽ bảo toàn Long gia, dù là hoàng thất Lôi Đình tới ta cũng sẽ không khiến Long gia mất đi một cọng tóc gáy.”

Nghe được chuyện đó, Long Ngạo cảm kích nói ra:

“Đa tạ Lưu đại ca.”

Có Lưu Phong và phòng bán đấu giá tương trợ, Long Ngạo coi như là nhẹ nhõm một hơi, hiện tại hắn cũng không lo lắng cho mình mà là lo lắng cho gia tộc, một khi Triệu Hạo và Tưởng Quân phát rồ đối phó gia tộc của mình, như vậy hậu quả thật sự là không tưởng tượng nổi.

Ngồi nói với Lưu Phong vài câu chuyện phiếm, sau đó Long Ngạo rời khỏi phòng bán đấu giá. Đúng lúc này, một gã hạ nhân nhìn về phía hắn, chân bước chậm đi tới, nói ra:

“Ngươi là Long Ngạo?”

***

(*) Phô thiên cái địa: Long trời lở đất.

(*) Hữu tâm vô lực: Có tâm nhưng không có sức giúp đỡ.

(*) Hại trùng: Côn trùng gây hại, ý ví hai người họ như côn trùng gây hại, khi bị xua đuổi đi ai nấy cũng mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.