Hắn không nói gì chỉ đứng đó, dùng đôi mâu quang lạnh lẽo mà ngạo nghễ kia chăm chú nhìn Ngọc Dao.
Không có sát ý.
Nhưng cái bầu không khí duy trì giữa hai người lúc này lại cực kỳ quái dị.
Hắn bỗng nhàn nhạt lên tiếng: “Ngươi nhận lầm người rồi!”, nói xong liền quay mặt bỏ đi.
Thấy vậy, Ngọc Dao lập tức vội giữ lại: “Đứng lại ! Nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc ngươi là ai?”
Hắn quay đầu nhìn nàng cười một tiếng: “Ta là ai ư?”, hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ta là kẻ mà ngươi thống hận nhất !”
Ngọc Dao cả kinh. Nhất thời không nói nổi nên lời.
“Ta phải đi rồi. Nhưng không lâu đâu, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, nhanh thôi.”
Hắn nhanh chóng rời đi, vô thanh vô tức giống y như lúc đến.
Ngọc Dao ngơ ngẩn đứng giữa đất trời mênh mông rộng lớn, đầu óc là một mảnh mịt mù.
***
Phượng My là Đế cơ Phượng tộc, năm nay nàng đã ba vạn năm ngàn tuổi, là con gái của Đế cơ đời trước - thần nữ Phượng Doanh.
Thuở đó, Phượng Doanh là một trong ba vị thần nữ được chư vị thần tiên ca
ngợi là xinh đẹp tài giỏi nhất trong tứ hải bát hoang.
Trong một lần xuống trần lịch kiếp để phi thăng lên hàng thượng thần, không may
cho Phượng Doanh, đã vô ý để bản thân sa vào lưới tình với Chiêu Bách,
một người trung hiếu hiểu lễ nghĩa, sống bằng nghề phu tử ở làng Tất
Bình.
Vì muốn Chiêu Bách thoát cốt phàm trở thành thần tiên, bên nàng thiên trường địa cửu. Phượng Doanh đã liều mình đánh cắp linh
đan của Thái Thượng Lão Quân.
Thế nhưng, ông trời đã phụ lòng
nàng, những chuyện vụng trộm như vậy, xưa nay đều không hề có kết cục
tốt đẹp gì. Bị bại lộ, Phượng Doanh và Chiêu Bách cùng nhau bỏ trốn, lưu lạc khắp các cõi Tam giới. Tuy vậy đến cuối cùng, cả hai vẫn không thể
nào trốn thoát khỏi sự truy đuổi ráo riết của thiên binh thiên tướng.
Phượng Doanh phạm vào tội đại tối kỵ của Thần giới, nàng bị tước tiên tịch,
nhốt vào Điển Ngục Ti. Còn Chiêu Bách thì bị xóa trí nhớ, đày xuống Phàm giới.
Lúc đó, Phượng Doanh đã biết mình đang hoài thai. Nàng giấu giếm tất cả, tự một mình sinh hạ Phượng My trong Điển Ngục Ti.
Một lần nọ Uy Viễn đến thăm Phượng Doanh, nàng liền đón lấy thời cơ, khẩn
thiết van xin chàng mang con gái nàng ra khỏi Điển Ngục Ti.
Thương cảm hoàn cảnh mẹ con hai người, Uy Viễn chấp nhận lời Phượng Doanh, thu nhận Phượng My làm nghĩa nữ.
Từ sau đó, Uy Viễn toàn tâm toàn ý thực hiện lời hứa, nuôi dưỡng dạy dỗ
Phượng My. Không chỉ vậy, đến khi Phượng My tròn ba vạn tuổi, chàng còn
nâng đỡ Phượng My lên làm Đế cơ Phượng tộc, để nàng kế tục vinh quang
của Phượng Doanh. Tất nhiên, Phượng My nào đâu biết rằng, nàng vẫn còn
một người mẹ bị nhốt trong Điển Ngục Ti.
Từ nhỏ,
Phượng My đã là một đứa trẻ nghịch ngợm, hay gây trò tai quái. Lớn lên,
lại có có sở thích kỳ lạ là thường xuyên cải nam trang đi trêu ghẹo nữ
tử khắp nơi.
Hai trăm năm trước, Phượng My được ấn định hôn phối với thái tử Cửu Trùng Thiên - Khải Lâm quân. Hôn lễ dự định sẽ diễn ra
khi nàng năm vạn tuổi, vậy nên, Phượng My nhẩm tính, trong mệnh thọ một
vạn tám ngàn năm sắp tới, nàng phải ra sức tiêu dao, chơi bời cho thỏa
chí. Trước khi, bản thân bị ép vào khuôn khổ làm dâu Thiên tộc.
Những người thân cận bên Phượng My ai cũng biết, nàng bẩm sinh đã có sở thích ăn uống, nhất là ăn đào tươi.
Trên Nhị Thiện Thiên, có một vườn đào tiên của Đức Phật Mẫu, do Nhị Nương
cai quản. Mà đào ở đó, trái nào trái nấy đều to tròn mọng nước, nhỏ hạt
dày thịt, ăn vào miệng thì ôi thôi, ngon, ngọt, giòn, tan đều đủ vị cả.
Biết được điều này, Phượng My liền thường xuyên lui tới Nhị Thiện Thiên, còn đem theo rượu ngon mua chuộc Nhị Nương. Sau đó, danh chính ngôn thuận
vào vườn đào đánh chén no nê đào ngon ở đấy.
Suốt ba năm qua, hôm nay là ngày đầu tiên vườn đào tiên chín rộ. Chờ đợi đã lâu, được dịp
này, Phượng My đặc biệt ăn nhiều hơn bình thường, ăn xong, nàng liền đâm ra buồn ngủ, cảm thấy lười biếng vô cùng, đành tìm một góc vắng vẻ
trong vườn đào kê lưng đánh một giấc.
Phượng My đã thiu thiu ngủ, bỗng một đoàn oanh oanh yến yến không biết từ đâu lại kéo nhau vào vườn đào. Nói cười không ngớt, làm cho nàng đang bị cơn buồn ngủ chi phối
cũng không thể nào không chú ý đến.
Đó là thất tiên nữ được lệnh của Tây Vương Mẫu đi hái đào, đi một lần là kéo theo một đoàn bảy người nháo động cả vườn đào.
Lam y tiên tử vừa hái đào vừa nói: “Các vị tỷ muội có thấy lạ không? Không
biết cái người bị nhốt trong Điển Ngục Ti là ai mà, mỗi ba năm một lần
Tây Vương Mẫu đều sai chúng ta đem một giỏ đào tiên đến cho nàng ta
nhỉ?”
Nghe thế, hoàng y tiên tử đang tao nhã hái đào liền đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, kéo tay các vị tỷ muội tụm lại với nhau, khe
khẽ nói: “Lúc trước ta đến chỗ Ti Mệnh Tinh Quân nghe được ít chuyện bát quái, cái người ở Điển Ngục Ti thân thế không hề tầm thường đâu. Nghe
nói, nàng ta lúc trước là thần nữ của một tộc, phạm vào đại tội tối kỵ
nên bị tước tiên tịch nhốt vào Điển Ngục Ti đó !”
Các nàng lập tức che miệng hốt hoảng “ồ à” mấy tiếng, tử y tiên tử tò mò hỏi tiếp: “Nàng ta là người của tộc nào ấy nhỉ?”
Hoàng y tiên tử yên lặng cố gắng nhớ lại một lúc rồi mới trả lời: “Hình như là… người của Phượng tộc!”
Hồng y tiên tử là tiên tử lớn nhất trong bảy nàng, liền đứng ra căn dặn:
“Chuyện này chúng ta không thể tùy tiện bàn tán, Phượng tộc là thần thú
viễn cổ, uy danh rất lớn. Nếu lời này của các muội mà đồn đãi ra ngoài
làm mất danh dự cả tộc của người ta, hậu quả là không lường trước được
đâu.”
Nghe thấy tính nghiêm trọng của sự việc, các nàng lập tức
ngừng bàn tán xôn xao, chuyên tâm làm đúng phận sự hái đào của mình.
Phượng My thi thuật ẩn thân ngồi trên một cành đào gần đó, nãy
giờ vẫn nghễnh tai nghe thất tiên nữ bát quái không thiếu một chữ.
Máu tò mò trong người Phượng My lập tức nổi lên. Nàng băn khoăn khoanh tay
nghĩ mãi, có người của Phượng tộc bị nhốt trong Điển Ngục Ti sao?
Vậy mà, kế thừa ngôi vị nữ vương của Phượng Tộc gần một vạn năm qua, Phượng My còn chưa bao giờ nghe nghĩa phụ nhắc đến nửa câu.
Phượng My chống tay vào thân cây, trộm nghĩ, không biết đó là bí mật đình đám cỡ nào mà không thể tiết lộ được với cả nàng nhỉ?
Được rồi, Điển Ngục Ti nằm ở hướng nào? Hình như là ở Thất Thiện Thiên thì phải?