Bình minh vừa ló
dạng, hơi thở của mùa đông bao trùm khắp nơi, lạnh đến nỗi khiến cho
từng khớp xương của con người ta cũng trở nên tê cứng bất động.
Trên nhuyễn tháp, Ngọc Dao từ từ mở mắt ra, đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, trong lòng là cảm giác trống rỗng đến vô vị.
Tính từ ngày nàng đến doanh trướng của Đại Tề đến nay cũng đã hơn nửa tháng, Tề Hiếu Phàm vẫn bốc hơi không một chút tung tích. Còn cái kẻ đêm ấy
nàng gặp ở đồng cỏ lao sậy, có dung mạo giống với Tề Hiếu Phàm, thì vẫn
chưa hề gặp lại.
Quân trang khôi giáp trang bị đầy đủ, nàng
đem ba ngàn sợi tóc búi cao cố định bằng một dãy lụa đỏ. Sau đó, vém màn bước ra ngoài doanh trướng.
Hôm nay là ngày mười ba tháng chạp,
đại quân hai nước sẽ giáp mặt tại đồng bằng Nã Phá Lan, đây được xem là
trận đánh mang ý nghĩa vô cùng quan trọng trong trận chiến giữa quân Đại Tề và quân Kiên.
Trước khi lâm trận, Ngọc Dao cẩn thận
bóc một quẻ bói, tiên đoán kết quả trận đánh của ngày hôm nay. Quẻ bói
tiên đoán một thảm họa sẽ xảy ra với Kiên quốc và một kẻ chỉ huy của phe địch sẽ phải tử trận.
Sẵn sàng đánh liều với tính mạng của
chính mình và hi vọng chỉ huy của Kiên quốc mới là kẻ sẽ phải chết. Định vương gia cuối cùng cũng ra lệnh xung trận, nhưng lại trì hoãn đến giờ
thứ chín, để việc mặt trời lặn có thể giúp quân đội của ông rút lui, nếu bại trận.
Đồng bằng Nã Phá Lan nhô lên về một phía theo sườn
dốc, tới một dãy đồi. Địa hình này là trung tâm của trận chiến, quân
Kiên chiếm bên phải và quân Đại tề chiếm bên trái dãy đồi, còn phần đỉnh quả đồi chưa thuộc về ai.
Định vương gia chỉ huy trung tâm, Ngọc Dao ở cánh trái và đại quân của tả tướng ở cánh phải.
Khởi đầu trận chiến, tả tướng đã chiếm được ngọn đồi nhỏ chiến lược. Định
vương gia cho một số quân lính từ trung tâm sang hỗ trợ Ngọc Dao, còn
bản thân ngài mang quân tiến đánh vào trung tâm ngọn đồi. Khi quân Kiên
tiến đánh ở vị trí giữa mang ý nghĩa quyết định, thì bị quân cánh trái
của Ngọc Dao chặn lại vây hãm, rồi từ từ đẩy lùi. Ở cánh bên kia, quân
tả tướng đánh bật cánh quân Kiên. Quân giặc tháo chạy hỗn loạn về phía
doanh trại đóng quân, làm rối đội hình của Định vương gia. Định vương
gia cố gắng tập hợp lại lực lượng, giữ vững vị trí, nhưng tình thế bỗng
chốc trở nên vô cùng hỗn độn.
Khi lực lượng của Định vương gia
đã bị xé nhỏ phân tán, thì bỗng nhiên kẻ có dung mạo giống Tề Hiếu Phàm
lại đột ngột xuất hiện, hắn vận huyền y thiết giáp cưỡi trên lưng đại
hắc mã, tựa như máy chém đoạt đi sinh mạng hàng loạt chiến sĩ Đại Tề.
Hắn phi ngựa đến trước mặt Định vương gia toàn thân nhuốm đầy lệ khí,
vung kiếm muốn hạ sát ngài. Định vương gia thất kinh trước khuôn mặt
giống con trai ngài y đúc, nhất thời không kịp chống đỡ, bị hắn rút kiếm đâm thẳng vào ngực, mất thăng bằng ngã ngựa.
Ngọc Dao hãi hùng hét lên một tiếng: “Hoàng thúc phụ!”
Ngọc Dao bỏ mặc tất cả lao như điên đến bên người Định vương gia, đỡ lấy
ngài được rồi, mà nàng vẫn thể không tin được vào mắt mình, vốn không
muốn khóc nhưng nước mắt đã tự động trực trào.
Định vương gia
ngước mắt nhìn kẻ lúc này đang cao ngạo ngồi trên lưng ngựa, hơi thở
ngài đã suy yếu, hình ảnh trước mắt cũng từ từ mờ đi, bàn tay ngài run
run muốn nâng lên chỉ vào kẻ đó nhưng đã không còn đủ sức: “Ngươi không… phải con trai ta…”, nói đoạn ngài quay sang Ngọc Dao, lấy binh phù đặt
vào tay nàng: “Ngọc Dao… ta giao … binh phù cho… con... cố gắng… đừng để Đại Tề… diệt vong…”
Duệ Minh năm thứ nhất, trong trận
đại chiến với quân Kiên, Định vương gia đã anh dũng hy sinh quên mình,
tử trận tại đồng bằng Nã Phá Lan.
“Không! Hoàng thúc phụ, người không thể ra đi như vậy được!”, Ngọc Dao ôm thi thể của Định vương gia không ngừng gào khóc.
Ngọc Dao cố kìm nén đau đớn, đứng dậy nắm tay siết chặt kiếm Bích Hải. Trong lòng nàng sát khí ngút trời, điên cuồng chém giết, một mình nàng địch
hàng trăm tên giặc Kiên, đánh đến nổi quân Kiên tan tác không còn đường
lui.
Nàng muốn tìm hắn, kẻ đã giết hoàng thúc phụ. Nàng muốn hắn phải trả giá !!!
Kẻ đó cưỡi ngựa băng rừng, Ngọc Dao đuổi theo sát phía sau, nàng dồn hắn
đến gần tận vách núi, khiến hắn không còn thoái đường lui.
Trong tình thế bị dồn đến bước đường cùng như vậy rồi, nhưng hắn vẫn bình
tĩnh xuống ngựa, khinh đạm phong vân đối mặt với nàng.
Ngọc Dao
uy hiếp chĩa mũi kiếm về phía hắn: “Ta muốn không dây dưa với ngươi nữa, nói! Ngươi là ai? Tề Hiếu Phàm hiện giờ đang ở đâu?”
Hắn
nhếch mép cười tà ác: “Nàng sẽ không bao giờ tìm được Tề Hiếu Phàm nữa
đâu! Cả hồn phách và thể xác của hắn giờ đây đều đã là của ta!”
Ngọc Dao trợn mắt: “Ngươi nói cái gì?”
Nhìn vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt nàng, hắn vô cùng hài lòng: “Dao Di, nàng
đã quên ta, nhưng ta thì sẽ không bao giờ quên nàng! Nàng cả gan đánh ta xuống lục đạo luân hồi, hạ thấp danh dự của ta trước tứ hải bát hoang.
Nếu như ta không nhanh trí phân tách một nửa linh hồn lưu lại minh giới, cứ ngu ngốc đem toàn bộ linh hồn đi đầu thai như nàng, thì đã quên hết
tất cả, không tìm được cơ hội trả thù rồi…”
Ngọc Dao cau mày hiểu ra, ngắt lời: “Ngươi là Ma Quân Đôn Đình Ngạn?!”
Hắn ngẩng mặt, cười đểu trá: “Đúng vậy, chính là ta, kẻ thù bất động đáy
thiên của nàng đây! Ta nói cho nàng biết, biểu đệ mà nàng coi trọng bao
lâu nay, cũng chính là một nửa linh hồn đầu thai chuyển kiếp của ta.”
Ngọc Dao giận dữ quát: “Nhưng cho dù như vậy…người ngươi vừa giết, cũng chính là cha ngươi!”
Hắn trừng mắt đáp lại: “Đừng có ăn nói hàm hồ! Ta là Ma Quân, sao lại có
người cha phàm nhân tầm thường như thế được. Chẳng qua là, một kiếp
người ngắn ngủi, không có nghĩa lý gì đối với ta cả.”
Ngọc Dao nhìn hắn tức nghẹn họng: “Ngươi…”
Hắn khiêu mi nhìn nàng khiêu khích: “Ta thì sao? Ma Quân ta chính là như
vậy đấy! Ta không những giết hắn, ta còn sẽ khiến cho nàng không còn gì
cả. Quốc gia của nàng, danh dự của nàng, pháp lực của nàng. Tất cả, ta
đều sẽ từ từ đoạt lấy, từ từ chơi đùa cùng nàng !”