Có nằm mơ Ngọc Dao
cũng không ngờ rằng Tề Hiếu Phàm lại là chuyển thế của Đôn Đình Ngạn.
Rốt cuộc thì, trong tiền kiếp nàng và hắn đã xảy ra mâu thuẫn sâu sắc
đến mức độ nào, đến nỗi khiến hắn phải dốc lòng tính kế, mang hận ý đến
tận nhân giới tìm nàng phục thù.
Ngọc Dao lờ mờ suy đoán, cho dù Đôn Đình Ngạn có được toàn bộ ký ức của tiền kiếp đi nữa, thì với cái
thân xác phàm trần đó, cũng không thể hoàn toàn có được ma lực mạnh mẽ
như trước. Hắn cũng không thể tự mình tìm được một nửa hồn phách lưu lạc ở phàm giới, nhất định là đã có người trợ giúp hắn.
Người đó có thể là Mẫn Xuyên chăng?
Điều này có thể lắm chứ ! Bọn họ là huynh muội, sao lại không tương trợ lẫn nhau trong lúc khó khăn cho được?!
Kẻ khác là vì giai thoại tình yêu đẹp đẽ mà cùng nhau thề nguyền, mang hẹn ước truyền từ kiếp này sang kiếp khác, mong một lần tương kiến nhau tại phàm trần. Chỉ có mình Ngọc Dao là bị ghi hận, bị kẻ thù truy tìm đến
nhân gian đòi món nợ tiền kiếp. Bởi thế, trong cõi nhân sinh vô thường
này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nghịch cảnh hiện tại đã biến tình cảm tỷ đệ thành oán hận, lòng tin lung lay, lý tưởng thay đổi.
Gió
lớn thổi áo choàng Ngọc Dao và Đôn Đình Ngạn tung bay phấp phới. Phía
dưới là vực sâu không thấy đáy, khung cảnh u ám, mây mù dày đặc. Những
bông tuyết trắng xóa rơi càng lúc càng nhiều, dự như là điềm sắp có bão
lớn.
Đối diện với kẻ thù hai kiếp, trong lòng Ngọc Dao không biết là cái cảm giác gì mới đúng.
Hắn ta tuy là Ma Quân nhưng kiếp này lại là biểu đệ của nàng, khiến cho
nàng muốn giết không được, muốn tha không xong. Nguyên cớ vì sao, số
phận lại đối với nàng trớ trêu như vậy?
Đôn Đình Ngạn hướng Ngọc
Dao cao lãnh hất hàm, nói: “Muốn quyết đấu một trận với ta, e rằng lúc
này nàng chưa đủ sức! Ta cũng không thích ức hiếp nữ nhân, về luyện tập
thêm một thời gian nữa rồi, hãy đến tìm ta giao đấu.”
Ngọc Dao
siết chặt nắm tay tự trấn an mình, khóe miệng nhếch lên cười lạnh: “Dựa
vào đâu ngươi dám chắc như vậy? Đừng tưởng ta không biết, hiện giờ ngươi án binh bất động, là do ma lực của ngươi không đủ giao đấu cùng ta mà
thôi!”
Đôn Đình Ngạn ngẩng mặt lên trời cười dài xong lập tức
nghiêm mặt: “Khá khen cho khẩu khí của nàng, Dao Di - Long nữ đế, nàng
vẫn tự cao tự đại như xưa!”, hắn ung dung khoanh tay trước ngực, nói
tiếp: “Nhưng mà đừng vội nóng lòng, ta bây giờ đã là đại pháp sư của
Kiên quốc, tương lai ta và nàng vẫn còn cơ hội tái ngộ trên chiến trường dài dài, như ta đã nói, ta sẽ từng bước từng bước, tước đoạt tất cả
những gì mà nàng trân trọng nhất.”
Nửa tháng trước, sau khi Mẫn
Xuyên giúp hắn tìm lại một nửa hồn phách chuyển thế trong thân thể của
Tề Hiếu Phàm, Đôn Đình Ngạn nhờ vào ký ức hai kiếp cùng ma lực còn sót
lại của nửa phần hồn kia, tìm đến quân doanh Kiên quốc, buông lời cao
ngạo thách thức đấu pháp lực với tất cả pháp sư của Kiên quốc. Không cần dùng đến một nửa ma lực còn lại, Đôn Đình Ngạn đã dễ dàng hạ gục đám
người đó, đoạt lấy chức vị đại pháp sư, cùng với Kiên tướng dụng binh
lập mưu chinh phạt Đại Tề.
Dao Di nàng hi vọng Đại Tề
quốc thái dân an, hưng thịnh thái bình? Được, vậy thì ta sẽ khiến cho
Đại Tề phải suy vong diệt quốc !
Không những vậy, bất kể sau này
nàng còn có mong muốn điều gì, Đôn Đình Ngạn ta sẽ làm những việc đi
ngược lại với những mong muốn đó của nàng. Cản trở nàng, gây khó gây dễ, khiến cho nàng phải không ngừng khổ sở, quỵ lụy ta không thôi.
***
“Thượng thần, thượng thần ! Phượng My điện hạ gặp chuyện không hay rồi!”
Nghe thấy lời nói khẩn cấp của Đạt Hy - đại tiên quan chưởng sự của Phượng
Lai Cung, nhất thời khiến cho Uy Viễn có chút bất ngờ, không thể tiếp
tục tập trung thần thức, nước hồ Quang Ảnh Thủy Sắc lập tức nhiễu loạn, hình ảnh Ngọc Dao và Đôn Đình Ngạn đang đối đầu bên cạnh vực thẳm trong chậu vàng cũng dần dần biến mất.
Uy Viễn nhíu mày: “Sự tình là thế nào?”
Đạt Hy tiên quan kính cẩn chấp tay bẩm báo: “Sáng nay điện hạ nói có với
thần rằng người sẽ đến vườn đào ở Nhị Thiện Thiên dạo chơi, thế mà không hiểu thế nào, thượng tiên chưởng quản của Thất Thiện Thiên lại tìm đến
Phượng Lai Cung, nói với thần rằng điện hạ tự ý lẻn vào Điển Ngục Ti,
kinh động tiên thú canh giữ, bây giờ đang bị nhốt trong hỗn trận chưa
thoát ra được. Thứ lỗi cho thần tự ý suy đoán, nhưng với tu vi ba vạn
năm ngàn năm của Phượng My điện hạ, làm sao qua khỏi trận pháp do Chuẩn
Đề Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát thiết lập nên chứ !”
Uy Viễn tư lự một hồi, rồi nói: “Ta đến đó xem sao!”
Thất thiện Thiên hay còn gọi là Hạo Nhiên Thiên, do Đức Chuẩn Đề Bồ Tát và
Phổ Hiền Bồ Tát cùng nhau cai quản. Khi Uy Viễn đến đó, Phượng My đã
được Phổ Hiền cứu ra ngoài hỗn trận, nhưng không may cho Phượng My, nàng đã trúng phải khí độc trong Điển Ngục Ti, ý thức chìm sâu vào hôn mê.
Khí độc của Điển Ngục Ti vốn được sinh ra từ oán khí của những đọa tiên bị
nhốt ở đấy, tích tựu qua hàng vạn vạn nam mà thành. Muốn giải độc này,
thực ra cũng không khó, nhưng cần phải có cỏ Lưu Tinh để làm thuốc dẫn.
Mà khắp cõi tam giới này, chỉ có một mình Hoa thần Yên Tử La là có trong tay loại cỏ quý giá đó.