Long Phù

Chương 463: Chương 463: Âm thầm trợ lực (1)




Ầm ầm!

Vào lúc này, trong cung điện, Nhiếp đạo nhân và Cương Huyết Hà xuất thủ với Tiểu Thanh.

Hai đạo Tiên Thiên cương khí tập kích tới, chẳng qua ngay lập tức, Cương khí của Tiểu Thanh bị đánh trúng bay tán loạn. Mấu chốt là nàng không thể trốn tránh, bằng không còn có thể kéo dài thêm một lát.

Nếu nàng trốn tránh, Nhiếp đạo nhân và Cương Huyết Hà sẽ công kích tỷ tỷ của nàng, cho nên nàng nhất định phải ngăn cản.

- Tiểu Thanh Xà, ngươi quá vô lễ rồi, ta biết rõ tu vi của ngươi, cho dù có chút ít kỳ ngộ cũng có hạn.

Cương Huyết Hà đột nhiên xuất một trảo, Tiên Thiên cương khí biến thành đạo huyết võng, phô thiên cái địa bao phủ tới.

- Tiểu Thanh, cẩn thận!

Nữ tử áo trắng kinh hãi.

- Tiểu Bạch Xà, ngươi nên lo lắng cho ngươi đi.

Nhiếp đạo nhân cười dâm đãng, quát:

- Ngươi thuộc về ta.

Vèo!

Tiên Thiên cương khí toàn thân Nhiếp đạo nhân biến thành ma trảo bắt lấy.

Tình huống tràn đầy nguy cơ.

Ô...ô...n...g!

Đúng lúc này, trong thân thể nữ tử áo trắng và Tiểu Thanh có lực lượng bàng bạc như biển bộc phát, trong nháy mắt gia tăng lực lượng của các nàng lên gấp mấy lần.

Trên đầu Tiểu Thanh xuất hiện một con Thần Xà cực lớn, nó nuốt lấy Cương Huyết Hà.

Cương Huyết Hà chấn động, hét lớn một tiếng, Cương khí toàn thân bộc phát, phun ra rất nhiều máu tươi.

- Huyết Ma Giải Thể!

Hắn thúc giục bí pháp mạnh nhất của mình mới thoát được cự xà.

Nắm lấy cơ hội, hắn đột nhiên bay ra ngoài, đảo mắt biến mất, đào tẩu không còn bóng dáng.

Vào lúc này, Tiên Thiên cương khí của nữ tử áo trắng cũng biến thành Bạch Xà cắn Nhiếp đạo nhân, hơi hút một cái là có thể nuốt toàn bộ công kích của Nhiếp đạo nhân.

Nhiếp đạo nhân mồ hôi lạnh đều đi ra:

- Ngươi đã nhận được Hồ Cô Thần truyền thừa?

Hắn vô tâm ham chiến, tế ra một đạo phù lục bao bọc toàn thân, sét đánh chấn động, cũng bỏ trốn mất dạng.

Hắn khổ tâm luyện chế phù lục này, vô cùng trân quý, hiện tại chỉ có thể thúc dục mới không thân tử đạo tiêu.

Phù. . . . .

Tiểu Thanh hạ xuống, hồn nhiên không biết xảy ra chuyện gì, không biết lực lượng vừa rồi tới từ đâu.

Bản thân nữ tử áo trắng vô cùng nghi hoặc.

Nàng cũng cảm thấy khó tin, lực lượng mênh mông giống như tượng thần sau lưng truyền tới, làm cho tu vi của nàng tăng lên gấp mấy lần.

Sau khi đánh lui địch nhân, cỗ lực lượng này liền biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nàng lập tức nhìn về phía Cổ Trần Sa phía sau tượng thần, phát hiện sắc mặt người đọc sách mờ mịt, hồn nhiên không biết xảy ra chuyện gì.

- Chẳng lẽ, vừa rồi thật là lực lượng còn sót lại của Hồ Cô Thần trợ giúp chúng ta?

Nữ tử áo trắng tiếp tục rót Tiên Thiên cương khí vào bên trong tượng thần, phát hiện đối phương vẫn không ngừng cắn nuốt lực lượng của mình, cũng không có linh dị xuất hiện.

- Tỷ tỷ, vừa rồi thật sự là Hồ Cô Thần hiển linh?

Tiểu Thanh cũng cao hứng nói.

- Hẳn là thế.

Nữ tử áo trắng gật đầu:

- Nếu không có lực lượng còn sót lại của Hồ Cô Thần, chúng ta làm gì có lực lượng đánh bại Cương Huyết Hà cùng Nhiếp đạo nhân?

- Người đọc sách đâu?

Tiểu Thanh hỏi:

- Có phải sợ quá ngất đi hay không.

- Tiểu sinh vẫn còn, cũng không ngất đi.

Cổ Trần Sa đi tới, gõ gõ bụi bặm trên tay:

- Hai vị cô nương thật sự hồng phúc tề thiên, xem ra đã vượt qua kiếp số.

- Xem ra tú tài ngươi có lá gan thực lớn.

Tiểu Thanh nhìn hắn một cái:

- Ngươi không phải nói sẽ bảo vệ chúng ta sao? Tại sao vừa rồi không đi ra ngăn cản Yêu Ma tranh đấu với chúng ta?

- Cái này. . . .

Cổ Trần Sa cười cười xấu hổ:

- Tiểu sinh nhất thời chưa lấy lại tinh thần, lại nói hai vị Tiên tử và Yêu Ma quá mạnh, ta không xen tay vào được.

- Tốt rồi, không nên cười nhạo công tử.

Nữ tử áo trắng nhìn Cổ Trần Sa:

- Có lẽ hôm nay là công tử mang đến vận khí cho chúng ta, hiện tại ta có nhiều thời gian hơn. Cảm giác chỉ cần vài ngày là có thể rút ra bí mật trong tượng thần, đạt được đồ vật còn sót lại của Hồ Cô Thần.

- Tỷ tỷ, ngươi nói triều đình năm đó phá hủy Hồ Cô Thần miếu, truyền thuyết vị Yêu tộc Hồ Cô thần thông quảng đại là bị triều đình chém giết, nhưng vì cái gì triều đình không mang bảo tàng Hồ Cô đi?

Tiểu Thanh hỏi.

- Ta không biết, nhưng hai người chúng ta đã từng đạt được phù lục Yêu tộc Đại Thánh lưu lại, dù Yêu tộc Đại Thánh đã vẫn lạc, đã từng là tổ sư của Hồ Cô Thần, chúng ta nên bằng vào phần duyên phận này có thể đạt được đồ vật còn sót lại của Hồ Cô Thần.

Nữ tử áo trắng nói:

- Đáng tiếc tu vi của ta không đạt tới cảnh giới cực cao, Tiên Thiên cương khí không hùng hồn, bằng không đã có thể đạt được bảo tàng của Hồ Cô.

- Thanh Xà và Bạch Xà thật sự tuân theo duyên phận nào đó tới đây, đã như vậy, ta triệt để trợ giúp các nàng một phen.

Cổ Trần Sa thầm nghĩ:

- Ta cũng muốn xem Hồ Cô lưu lại cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.