Long Phù

Chương 462: Chương 462: Tú tài, cổ miếu, yêu tinh (2)




Cổ Trần Sa nói.

- Cắt? Bằng ngươi, công phu mèo quào, ngươi cho rằng ngươi thật lợi hại? Ta dùng một ngón tay cũng có thể điểm chết một trăm người như ngươi.

Tiểu Thanh xì mũi coi thường.

- Không được vô lễ.

Nữ tử áo trắng quát lớn lần nữa:

- Công tử chỉ có hảo ý.

- Tiểu sinh biết thực lực mình thấp kém, nhưng tốt xấu tiểu sinh cũng là tú tài có công danh trong người, nếu người trong triều đình đối phó hai vị cô nương, ta có thể ngăn cản một chút.

Cổ Trần Sa nói.

- Việc này vô cùng nguy hiểm, công tử không tham dự vào thì tốt hơn.

Nữ tử áo trắng vẫy vẫy tay, đang muốn nói chuyện, đột nhiên bên ngoài gió lạnh nổi lên, còn mơ hồ có tiếng quỷ khóc thần gào.

- Công tử nhanh đi ra sau tượng thần tránh một chút.

Nữ tử áo trắng biến sắc, vung tay lên, lập tức có Cương khí thổi Cổ Trần Sa ra sau tượng thần.

Kiệt kiệt, kiệt kiệt. . . . .

Một loạt tiéng cười gian từ bên ngoài truyền vào, trong đại điện có người xuất hiện.

Người này đầu tóc màu đỏ, khuôn mặt gian trá, cái mũi như câu, trên đầu có một cái sừng, không giống nhân loại. Nhưng toàn thân hắn toả ra Huyết Sát Chi Khí hỗn hợp cùng Yêu khí, vừa nhìn đã biết là lão Yêu Ma.

- Cương Huyết Hà, ngươi tới đây làm gì?

Thiếu nữ áo trắng trông thấy Yêu Ma này, không chút kinh hoảng:

- Thiếu chủ không phải bảo các ngươi chờ đợi bên ngoài Võ châu hay sao? Ngươi một thân Yêu Ma chi khí vạn nhất bị người triều đình nhận ra, chẳng phải kế hoạch của Thiếu chủ sẽ thất bại trong gang tấc?

- Hai tỷ muội các ngươi quả nhiên không thành thật chút nào, đi ra làm việc giúp đỡ Thiếu chủ, lại thông đồng người đọc sách ăn vụng. Uổng cho hai tỷ muội các ngươi bình thường làm giả đứng đắn, trong Yêu tộc chúng ta bao nhiêu nhân vật kiệt xuất cầu hoan các ngươi mà không được, luôn nghĩ các ngươi băng thanh ngọc khiết, vừa rồi ta nhìn thấy người đọc sách nấp sau tượng Hồ Cô.

Yêu Ma gọi là Cương Huyết Hà cười đầy dâm tà.

- Cương Huyết Hà, ngươi còn nói hươu nói vượn, ta sẽ cho ngươi biết lợi hại.

Cương khí phun ra nuốt vào trên ngón tay Tiểu Thanh, giống như ngưng kết thành bảo kiếm.

- Cương Huyết Hà, ngươi tự ý rời cương vị, tại sao đến nơi đây?

Nữ tử áo trắng nhíu mày:

- Chuyện gần Võ Châu thành làchúng ta để ý tới, ngươi có chức trách của ngươi.

- Kiệt kiệt. . . .

Cương Huyết Hà nở nụ cười lần nữa:

- Ta đến kiếm một chén canh, hai người các ngươi có duyên phận, giống như muốn lấy được đồ vật còn sót lại của Hồ Cô Thần, ta cái khác không muốn, chỉ cần mấy viên 'Thiên Yêu Luyện Hình Đan' và 'Thiên Yêu Chi Thư' .

- Cương Huyết Hà, ngươi khẩu khí rất lớn đấy, lại dám muốn những vật này.

Nữ tử áo trắng không còn bình thản nữa, toả ra sát cơ nhè nhẹ.

- Cơ hội khó được, nếu không phải Hồ Cô năm đó nhận được Thiên Yêu Chi Thư, cũng không có khả năng lập xuống Thần Miếu, tự phong là Thần, hưởng thụ hương hỏa tế tự, được vạn dân tín ngưỡng, ngay cả triều đình và Tiên đạo cũng không làm gì được.

Cương Huyết Hà khuôn mặt dâm tà nhìn hai tỷ muội:

- Các ngươi vận khí tốt, đã nhận được Hóa Hình Phù, rõ ràng đạt được thân người, ta khổ tu nhiều năm, phục dụng đan dược, còn dùng lò lửa nung khô thân thể, không biết bị bao nhiêu khổ sở, chính vì muốn một lần nữa chế tạo kinh mạch và huyệt khiếu, hóa thành hình người, nhưng vẫn không thể nào thành công, vẫn mọc lông mang sừng. Hai tỷ muội các ngươi không đáp ứng, vậy cũng chớ trách ta vô tình.

- Ngươi dám vi phạm mệnh lệnh Thiếu chủ?

Nữ tử áo trắng đã biết Cương Huyết Hà đến bất thiện.

- Cái gì Thiếu chủ hay không Thiếu chủ.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Trong đại điện xuất hiện một đạo sĩ, chính là Nhiếp đạo sĩ, hắn gật đầu với Cương Huyết Hà:

- Cương huynh đã sớm đầu phục thế tử nhà chúng ta, nói bí mật cho ta biết, không thể ngờ hai đầu Xà Yêu các ngươi lại có duyên phận với đầu Thiên Hồ Hồ Cô Thần. Xem ra trong miếu này ẩn giấu bí mật, đã có bảo tàng, vậy khẳng định sẽ do chúng ta lấy đi hiến cho thế tử. Về phần tỷ muội các ngươi, cũng là vật trong tay thế tử.

- Chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn đối phó tỷ muội ta?

Tiểu Thanh ngoắc ngoắc ngón tay.

- Nếu như ta đoán không sai, tỷ tỷ ngươi đang toàn lực vận chuyển Cương khí, ý đồ câu thông với tượng thần Hồ Cô Thần.

Nhiếp đạo sĩ cười hắc hắc:

- Thực lực tỷ tỷ của ngươi bị áp chế chín thành chỉ còn lại một mình ngươi, làm sao là đối thủ của chúng ta?

- Vậy các ngươi đi lên thử xem.

Nữ tử áo trắng sắc mặt biến hóa, nàng biết rõ Nhiếp đạo sĩ nói không sai.

- Thiên Yêu Chi Thư?

Cổ Trần Sa nấp sau tượng thần nghe rõ ràng, ngược lại hơi động lòng, cuốn sách này không phải chuyện đùa, chính là vật thời đại Hồng Hoang, rất nhiều cự Yêu tụ tập với nhau, trao đổi tu luyện tâm đắc với nhau, ghi chép lại công pháp của mình, cuối cùng tinh giản phỏng đoán, hội tụ thành vô thượng áo nghĩa, lưu truyền tới nay, muốn cho Yêu tộc ngang bằng với trời.

Cuốn sách này chính là công pháp Thiên cấp, bản thân quyển sách là pháp bảo chí cao, không kém gì Vô Cực Thiên Thư của Vô Cực Thiên Tông và Vĩnh Hằng Thiên Thư của Hằng gia.

Không thể ngờ được, Hồ Cô Thần lại đạt được quyển sách này, khó trách có thể tự phong là Thần.

Hắn mở ra Nhật Nguyệt Long Nhãn, quả nhiên nhìn thấy nữ tử áo trắng ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn trước tượng thần, Tiên Thiên cương khí rót vào trong tượng thần.

Tượng thần giống như động không đáy, liên tục hấp thu Cương khí trên người nàng, làm cho nàng không thoát thân được, một thân thực lực bị áp chế rất nhiều, ngay cả nhúc nhích cũng khó khăn.

- Tượng thần giống như tiết điểm, mở ra không gian nào đó.

Cổ Trần Sa tu vi cỡ nào, hắn vừa nhìn đã có phát hiện:

- Dường như hai tỷ muội này có duyên phận nào đó, đã như vậy, ta cũng âm thầm trợ các nàng giúp một tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.