Long Phù

Chương 219: Chương 219: Ăn trộm gà bất thành (1)




Nghĩa Minh bị Cổ Trần Sa coi là pháp bảo luyện chế, hoàn toàn bài trừ lực lượng của Vô Tín Đoạt Tâm Phù, mấu chốt nhất là, hắn nhiều lần cùng Cổ Trần Sa trao đổi võ nghệ, học được một ít tinh túy của Nhật Nguyệt Luyện và Nhật Nguyệt Biến, dung nhập vào võ học của mình, được ích lợi không nhỏ.

Thiên Tử Phong Thần Thuật không có Nhật Nguyệt Tế Đàn tu luyện, sẽ khó có thành tựu, nhưng phương pháp vận chuyển khí huyết trong đó, đối với Nghĩa Minh mà nói chính là căn cơ.

Hắn coi đây là căn cơ, dần dần chuyển hóa công pháp tà đạo, sáng chế ra đồ vật mới, chính tà hợp nhất.

Đương nhiên, Ma Ha Trấn Ngục Kinh kia cũng không phải điển tịch tà đạo, bản thân nó có thể chính có thể tà.

Có đôi khi Cổ Trần Sa sẽ giảng giải tinh túy của Nhật Nguyệt Luyện, Nhật Nguyệt Biến, coi đó là tham tường, chỉ không nói đó là Thiên Tử Phong Thần Thuật mà thôi.

Bản thân Nhật Nguyệt Biến ẩn chứa biến hóa vô tận, khí tức chuyển đổi, có thể hóa vạn vật, thích hợp che dấu tu vi. Tăng thêm Nghĩa Minh lại dùng Thất Thánh Luyện Tâm Đan, tinh thần càng thêm huyền diệu, tìm hiểu càng sâu. Trừ lần đó ra, hắn được Cổ Trần Sa luyện chế, hoặc nhiều hoặc ít lây dính Nhật Nguyệt Long Huyết, thi triển Nhật Nguyệt Luyện và Nhật Nguyệt Biến sẽ càng thêm quen thuộc.

Hắn vận chuyển tu vi, dù cảnh giới cao hơn hắn hai ba biến cũng không thể nhìn ra.

- Ai!

Hắn nhìn cửa ra vào.

Cửa ra vào xuất hiện một người, mặc áo giáp màu đen, toàn thân bao phủ chặt chẽ, trên áo giáp có hoa văn tia chớp, không cần nhìn cũng có thể cảm thụ được lực lượng mênh mông trong đó, là bảo bối cực kỳ huyền diệu, không dưới Ly Long Khải.

Răng rắc răng rắc!

Đầu áo giáp vỡ ra, xuất hiện một người, người này râu quai nón như cỏ tranh, là một đại hán thô cuồng, nhưng hai mắt lãnh khốc, mi tâm có ấn ký tia chớp.

- Ta là Lôi Cửu Đông.

Đại hán mở miệng:

- Khố Tạp Tháp, khôi phục tướng mạo sẵn có của ngươi đi.

Nghĩa Minh vốn tên là Khố Tạp Tháp, Thần Sứ Man tộc, địa vị cao thượng, chưởng quản không biết bao nhiêu binh mã, vượt xa Nguyên Soái Man tộc.

- Lôi Cửu Đông, Đại trưởng lão Lôi gia.

Nghĩa Minh nói:

- Ngươi tới nơi này làm gì? Đây là đất phong của Trần Quận Vương.

- Ta là chuyên môn tới tìm ngươi, không cần khẩn trương.

Lôi Cửu Đông cười ha ha, trong giọng nói tựa hồ rất có ma lực:

- Lần này ta đến, là tặng ngươi một thiện duyên, ta biết tu vi của ngươi đã đến đỉnh phong, lại bị đồ vật nào đó ngăn chặn, không cách nào vận chuyển cương khí và huyết khí trong cơ thể sinh ra Tam Muội Chân Hỏa, vừa vặn Lôi gia ta có một vật, có hiệu quả giúp ngươi vận chuyển khí huyết, cho ngươi mượn dùng một lát.

- Cái gì? Chẳng lẽ là Lôi Đế Xá Lợi?

Nghĩa Minh nghi hoặc:

- Tại sao ngươi lại giúp ta?

- Ngươi biết Lôi Đế Xá Lợi?

Lôi Cửu Đông hơi sững sờ:

- Không hổ là Thần Sứ Man tộc, bí mật của Lôi gia ta cũng tra tinh tường. Ta cảm thấy ngươi là nhân tài, Lôi gia ta muốn mời chào ngươi, ngươi thân là Thần Sứ Man tộc, tu luyện thành Đạo cảnh thất biến, lại khúm núm với một tiểu bối, quả thực là vứt bỏ uy nghiêm của cường giả.

- Ta đã nhận Thập Cửu điện hạ làm chủ, mời ngươi nhanh chóng ly khai, nếu không ta sẽ bắt ngươi.

Nghĩa Minh nói.

- Hắc hắc...

Lôi Cửu Đông nở nụ cười:

- Tu vi của ta không dưới ngươi, ngươi không làm gì được ta, hơn nữa ta là tới trợ giúp ngươi, thấy ngươi bị vũ nhục như thế, ta cũng nhìn không nổi.

- Nói hưu nói vượn.

Nghĩa Minh thò tay chộp tới, nhưng không có động tiên thiên cương khí, mà là lực lượng thân thể.

- Muốn bắt ta, vậy thì đi theo ta.

Lôi Cửu Đông bay đi, Nghĩa Minh truy theo.

Hai người lập tức ra khỏi thành lâu, lại ra đất phong, đi vào trong rừng rậm rạp.

Đuổi theo ra ngoài trăm dặm, đột nhiên Lôi Cửu Đông ngừng lại.

Nghĩa Minh đi theo phía sau hắn, lại không vọng động:

- Ngươi đến cùng làm cái quỷ gì?

- Cũng không có gì, là dẫn ngươi vào trong trận mà thôi.

Lôi Cửu Đông vỗ tay, đột nhiên mặt đất bốn phía trồi lên rất nhiều đại kỳ, trên mỗi đại kỳ đều có phù lục hình tia chớp, đùng đùng, điện quang rời rạc.

- Ngươi không cần khẩn trương, cái đại trận này không có lực sát thương gì, chính là Lôi Thần Tổ Linh Trận, ta tin tưởng dùng nhãn lực của ngươi sẽ nhìn ra được.

- Lôi Thần Tổ Linh Trận?

Nghĩa Minh nhìn các đại kỳ, lại quan sát bốn phía.

- Trận này đúng là không phải dùng để chém giết, ta biết rõ ràng, trận này dùng để tu hành, sử dụng vô số linh khí rót vào trong trận, lôi đình vận chuyển, trong tối tăm câu thông Lôi Thần Tổ Linh, đả thông toàn thân, rèn luyện cương khí, bá đạo cương mãnh, nhưng mỗi lần vận dụng trận này, đều sẽ tiêu hao cực lớn, nghe đồn trận này phải 60 năm mới có thể dùng một lần.

- Đúng vậy, trận này thúc dục cần linh khí quá mức khổng lồ, nhất định phải để vào trong Tụ Linh Trận, dưỡng dục 60 năm, mới có thể tích súc đầy đủ.

Lôi Cửu Đông tùy ý đi đi lại lại:

- Ngươi nhìn xem, ta không có địch ý, đơn thuần là giúp ngươi tăng lên cảnh giới.

- Ngươi hảo tâm như vậy?

Nghĩa Minh nhíu mày.

- Ta nói rồi, ngươi bị người dùng phù lục che mắt, chỉ cần cảnh giới tăng lên, có thể thành tựu thần công vô thượng, khôi phục tướng mạo sẵn có, lần này Lôi gia ta tới là mời chào ngươi, cho ngươi một phần đại lễ.

Lôi Cửu Đông nói:

- Ngươi là đại hành gia về trận pháp, nhìn xem trận này, ta còn lừa gạt ngươi sao? Lôi gia ta lãng phí 60 năm tích súc, chẳng lẽ vì đùa nghịch ngươi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.