Long Phù

Chương 168: Chương 168: Ba ngàn giọt (2)




- Đây là màu sắc hỗn độn.

Nghĩa Minh nói:

- Khải này hấp thu Hóa Long Dịch, lại được Thiên Lộ trung hoà, tiềm năng tăng lên lần nữa, rất nhiều huyết mạch của hồng hoang dị chủng bị hấp thu, trải qua một thời gian ngắn tiêu hóa dung hợp thì có khí tức vương giả, tăng thêm thủ pháp luyện bảo của chủ nhân, quả thực là có năng lực tái tạo vạn vật, thậm chí vượt qua thủ pháp luyện bảo trong Ma Ha Trấn Ngục Kinh, đến lúc đó khải này có thể diễn biến hình thể, chính thức thành tựu Vương Long Khải.

- Này dù sao cũng là vật ngoài thân.

Cổ Trần Sa tinh tế suy nghĩ.

- Vừa rồi ta cho rằng dựa vào Đại Long Khải có thể đối kháng Ảnh Tế Ti, lại không ngờ căn bản không có sức hoàn thủ. Cảnh giới chênh lệch là không thể đền bù.

- Đạo cảnh mỗi biến đều là thoát thai hoán cốt.

Nghĩa Minh lần nữa tìm tòi da bào của Ảnh Tế Ti, lấy ra một cái hồ lô, không cần phải nói bên trong chính là đan dược, đổ ra, lại là tinh thể lớn chừng đậu nành.

- Đây là Linh Thạch, còn gọi là Linh Tinh, chính là linh dịch áp súc trăm ngàn lần, từ trong đó kết tinh, cuối cùng trở thành bảo thạch.

Nghĩa Minh lấy ra một viên:

- Viên Linh Tinh này, nếu như hóa giải, thu được linh dịch tối thiểu cũng một chum. Ảnh Tế Ti này rõ ràng còn giàu có hơn ta?

- Thần kỳ như thế?

Cổ Trần Sa giống như chứng kiến bảo bối nhận lấy, vào tay cực kỳ trầm trọng, hồ lô này không sai biệt lắm có mấy ngàn cân, bên trong có 15 hạt tinh thể.

Không thể tưởng được tinh thể nho nhỏ như vậy hòa tan, lại có thể có một chum linh dịch.

Nói như vậy, Giác Giao Khải của thuộc hạ có linh dịch ngâm, sẽ tăng cường lực lượng và năng lực phòng hộ, cái này còn không nói, mặc dù linh dịch không bằng Thiên Lộ, nhưng cũng là bảo bối hiếm có, tính thực dụng rộng, viễn siêu rất nhiều linh đan diệu dược.

- Trên người Ảnh Tế Ti này còn có Hỗn Thế Ma Điển, nhưng chỉ là bản sao chép, nhưng đối với chủ nhân có lẽ cũng có trợ giúp.

Hắn tìm ra một cuốn da.

- Ở đây còn có lệnh bài.

Trên lệnh bài in hình Cự Viên, ngồi ngay ngắn ở trên vương tọa, ngẩng đầu nhìn thiên địa, miệng lớn dính máu và răng nanh tà ác.

Mặt kia là chữ Ảnh nho nhỏ, là Man văn.

- Đây là lệnh bài tiến vào Thần Miếu, đại biểu thân phận của hắn, địa vị khá cao, về sau chủ nhân muốn lẫn vào trong Thần Miếu sẽ có tác dụng, chỉ cần bao vây toàn thân, đưa lệnh bài ra là được, bản thân Ảnh Tế Ti che dấu trong bóng đêm, không thể để cho người trông thấy gương mặt.

Cổ Trần Sa tiếp nhận lệnh bài, để vào trong không gian tế đàn, mở ra Hỗn Thế Ma Điển, các loại công pháp đập vào mắt, chiêu thức hùng hồn đại khí, rồi lại cực kỳ tàn nhẫn, vận chuyển chân khí có một phong cách riêng, kinh mạch bí khổng vô cùng kì diệu.

- Quả nhiên là ma điển, pháp môn võ công trong đó hoàn toàn mới lạ.

Cổ Trần Sa tu hành Thiên Tử Phong Thần Thuật, mạnh như thác đổ, bao la vạn tượng, xem võ công khác tự nhiên có thể thấu triệt hơn người bình thường rất nhiều, hơi nhớ kỹ trong đầu, lẫn nhau xác minh với Cự Linh Thần Công, từ đó đạt được càng nhiều kinh nghiệm võ học.

Hiện tại hắn dùng Thiên Tử Phong Thần Thuật làm quy tắc chung, trước sau học tập Cự Linh Thần Công, Ma Ha Trấn Ngục Kinh, cộng thêm Hỗn Thế Ma Điển, đều là công pháp tuyệt thế, học tập càng nhiều, hắn cảm giác tầm mắt của mình càng khoáng đạt, tích lũy tri thức phong phú, rất nhiều nghi nan trên võ học đều được giải quyết dễ dàng.

- Chủ nhân, chúng ta trở về thôi, chỉ sợ còn có Ảnh Tế Ti đến đây đánh lén, chúng ta có thể ngăn cản được người này, nhưng chưa hẳn ngăn cản được những người khác.

Nghĩa Minh thấy Cổ Trần Sa xem mê mẩn, không khỏi nói.

- Đi, trở về.

Cổ Trần Sa cất kỹ ma điển, triển khai Đại Long Khải.

Bá!

Đại Long Khải hoàn toàn bao phủ từ đầu đến chân, sau đó hắn cách mặt đất ba thước, như u hồn nổi lơ lửng, rõ ràng không cần cánh.

Quả nhiên hấp thu một túi da Hóa Long Dịch và 100 giọt Thiên Lộ, uy năng của Đại Long Khải lại tăng khoảng chừng gấp đôi. Nếu như gặp lại Ảnh Tế Ti Đạo cảnh lục biến, sẽ không chật vật như vừa rồi. Đương nhiên muốn chiến thắng đối phương là sự tình không thể nào.

Thi thể của Ảnh Tế Ti cũng được để vào không gian tế đàn.

Đây đối với triều đình mà nói là công lao to lớn, trừ lần đó ra, còn có thể đưa cho Thiên Công Viện nghiên cứu, thi thể tu vi cao như thế, có thể nghiên cứu ra rất nhiều thứ, tạo phúc vạn dân.

Trở lại cứ điểm, rất yên tĩnh, không có chuyện gì phát sinh, tất cả mọi người đã tỉnh ngủ, tinh thần sáng láng, đốt đống lửa, uống Đấu Chiến Pháp Tửu, sau đó luyện đao luyện quyền.

Tam Hương thì từ trong rừng hái được không ít dược liệu.

Trong Man Hoang, dược liệu trân quý nhiều vô cùng, chỉ là thường nhân khó có thể tiến đến, ví dụ như một cây Hồng Linh Chi ngàn năm, ở bên ngoài giá cả là mấy ngàn nguyên, lại không phải số lượng nhỏ, tuy các nàng là tâm phúc của Lâu Bái Nguyệt, hưởng thụ được bồi dưỡng, nhưng cũng phải tích góp một chút tiền riêng làm việc khác.

Trông thấy Cổ Trần Sa và Nghĩa Minh trở lại, Tam Hương lẫn nhau trao đổi ánh mắt, lại không nói gì, yên lặng thu thập dược liệu.

- Như thế nào? Không có gặp phải tập kích gì chứ?

Cổ Trần Sa hỏi thăm.

- Vương gia, cho tới bây giờ vẫn rất an toàn.

Lưu Vũ rút kiếm đi dạo, hiện tại hắn càng ngày càng mạnh, thần kiếm trong tay không ngừng phun ra nuốt vào linh khí cùng huyết nhục giao hòa, hắn khi ngủ kiếm cũng không rời tay.

- Xem ra năm người này sẽ tấn chức Đạo cảnh trước ta.

Trong nội tâm Cổ Trần Sa mừng rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.