Long Phù

Chương 267: Chương 267: Bắt ra (1)




- Thiên Phù năm thứ hai, trưởng lão Vong Cơ của Xích Tiêu Huyền Môn vì tìm kiếm truyền nhân, ở dân gian bắt mấy chục hài đồng mang về sơn môn, khiến cho cha mẹ của những gia đình kia vô cùng đau đớn, trong đó có năm nhà cha mẹ thương tâm mà chết, đó là nhất mạch đơn truyền, còn không dễ dàng gì mới có nhi tử, đêm đó gió thổi qua, nhi tử biến mất không thấy gì nữa, bọn hắn mất đi tất cả hy vọng.

Thiết Huyết Hầu tuyên bố tội trạng thứ nhất, lúc này Thiên Phù Đại Đế vẫy tay, ánh mắt nhìn xuống dưới:

- Vị nào là đệ tử của Xích Tiêu Huyền Môn.

- Tại hạ đệ tử chân truyền của Xích Tiêu Huyền Môn Tiêu Vô Tận.

Lúc này có một nam tử trẻ tuổi đứng lên, cũng không sợ hãi, trong ánh mắt còn có khinh thường:

- Tiên đạo ở dân gian thu đệ tử là sự tình bình thường, những hài tử kia có thể được Thần Tiên chọn trúng, đó là vô số kiếp tu hành, tích lũy âm đức mới có tiên duyên, bọn hắn cao hứng còn không kịp, sao lại thương tâm gần chết?

- Theo ta được biết, Vong Cơ trộm đi những hài nhi kia, có rất nhiều giúp hắn trồng hoa, dưỡng thảo, quét dọn, có thì nuôi mãnh thú, có mấy người được truyền thụ, ở trong môn phái tranh đấu tử vong, có thể sống chỉ một hai người. Đây lại nói như thế nào?

Thiết Huyết Hầu hỏi:

- Còn nữa, coi như Vong Cơ muốn thu đệ tử, vì sao không trực tiếp đến nhà nói với cha mẹ của hài đồng, được người trong nhà đồng ý.

Tiêu Vô Tận cười lạnh:

- Con đường tu luyện vốn nhấp nhô, muốn trở thành Tiên phải không sợ sinh tử. Trên chiến trường mỗi thời mỗi khắc đều có người chết, về phần trực tiếp đến nhà nói với cha mẹ của những hài đồng kia, chỉ là uổng công, những phàm phu tục tử kia làm sao hiểu chỗ tốt của tiên đạo, nói chỉ là phí miệng lưỡi với bọn họ mà thôi.

Tiêu Vô Tận nói, đệ tử tiên đạo ở đây đều đồng ý.

Bất luận tông môn tiên đạo nào xuống núi thu đệ tử, trông thấy tư chất tốt sẽ dùng một trận gió cuốn đi, không có khả năng đi xin cha mẹ. Hài tử đều là khúc ruột trong lòng cha mẹ, ngươi đến nói hài tử tư chất tốt, muốn dẫn đi tu tiên, những cha mẹ kia không coi là lừa đảo đánh ra ngoài mới lạ.

Tiên Đạo làm như vậy, sẽ không có cách nào thu đệ tử.

- Dựa theo luật pháp của Đại Vĩnh, người ngoài muốn dẫn hài đồng đi, thứ nhất cần được cha mẹ đồng ý, hai còn cần quan phủ hạch chuẩn lập hồ sơ, nếu không chính là bắt cóc. Ngay cả cha mẹ của hài tử cũng không thể coi con là tài sản riêng mua bán.

Thiết Huyết Hầu nói:

- Đại Vĩnh quy định, phàm là người lừa bán hài đồng, tội ác tày trời, bất luận nam nữ lão ấu, hết thảy lăng trì.

- Nói như vậy? Triều đình là muốn lăng trì xử tử tất cả tông môn tiên đạo chúng ta?

Tiêu Vô Tận ôm cánh tay, cũng không sợ.

Tư thái này của hắn ở trong mắt rất nhiều đại thần chính là đại nghịch bất đạo.

Thất lễ trước vua cũng là trọng tội.

- Lớn mật!

Một quan viên Lễ bộ đứng ra.

- Tiêu Vô Tận, ngươi thất lễ trước vua, phải bị tội gì, còn không quỳ xuống tạ tội.

- Được rồi.

Thiên Phù Đại Đế phất tay:

- Hôm nay trẫm mở tiệc chiêu đãi chư vị đệ tử tông môn, không phải chém chém giết giết, chỉ có điều phải nói rõ ràng với chư vị, những môn phái làm sự tình quá mức, không phạt là không được.

- Hôm nay Vong Cơ trưởng lão ở trong môn phái, bế quan tu luyện huyền công Xích Tiêu Động Thần Kinh. Không biết hoàng thượng định xử phạt hắn như thế nào?

Tiêu Vô Tận ôm tay, dùng ánh mắt vờn quanh bốn phía, tựa hồ đang cười nhạo đệ tử tiên đạo khác không dám xuất đầu.

- Lần này triều đình mời chúng ta, nói là tham gia yến hội. Nghe qua Thiên Phù Đại Đế pháp lực cao cường, chúng ta tới đây là muốn nhìn phong hái, không phải tới nghe dạy bảo. Chúng ta làm việc như thế nào, có trưởng bối trong tông môn dạy bảo chúng ta. Không nhọc triều đình hao tâm tổn trí, coi như là ở thượng cổ, Cổ Thiên Tử được Thiên Đạo thừa nhận, tay cầm Tế Thiên Phù Chiếu, cũng phải công nhận tông môn tiên đạo tồn tại, đệ tử tiên đạo không chịu triều đình tiết chế.

Lúc này có đệ tử tiên đạo đứng lên.

- Ngươi là người phương nào?

Thiết Huyết Hầu hỏi.

- Đệ tử chân truyền của Cửu Kiếm Huyền Môn, Kiếm Thành Không.

Toàn thân thanh niên này giống như lợi kiếm, thời điểm ngồi xuống như kiếm giấu trong vỏ, khi đứng lên, mũi nhọn đâm rách bầu trời.

Cổ Trần Sa lẳng lặng ngồi ở một bên, trông thấy những đệ tử tiên đạo kia, mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, trong đó bất kỳ một cái nào, mình cũng không phải là đối thủ.

Thực lực của Tiêu Vô Tận, Kiếm Thành Không… ở hắn xem ra đều mạnh mẽ không tưởng nổi. Bất kỳ người nào đứng ở trước mặt hắn, cũng có ưu thế áp đảo, hắn thậm chí hoài nghi, mình tăng thêm Nghĩa Minh, còn có tất cả cao thủ trong thái ấp, cũng không phải đối thủ.

- Những đệ tử tiên đạo kia thật mạnh mẽ.

Cổ Trần Sa lặng lẽ nói chuyện với Lâu Bái Nguyệt.

- Còn phải nói, tông môn truyền thừa vài vạn năm tuyệt đối không phải trò đùa. Lần này tới chỉ là nhân vật ưu tú, muốn thăm dò hư thật của triều đình mà thôi.

Lâu Bái Nguyệt nhìn những đệ tử tiên đạo kia, trong mắt có chút trêu tức:

- Lần này hoàng thượng muốn trong lòng bọn hắn có tâm kính sợ, về sau phải tuân thủ pháp luật triều đình.

- Những người này sẽ tuân thủ pháp luật của triều đình sao?

Cổ Trần Sa không tin tưởng:

- Tiên đạo từ xưa đến nay không có thói quen này, dù là Cổ Thiên Tử cũng phải khách khí.

- Chờ xem đi.

Lâu Bái Nguyệt không nói, chỉ lẳng lặng quan sát tình thế phát triển.

- Sự tình Cổ Thiên Tử không làm được, trẫm chưa hẳn không làm được. Thời gian trôi qua vài vạn năm rồi, quy củ nên thay đổi.

Thiên Phù Đại Đế nói:

- Trẫm muốn trọng chỉnh quy củ thiên địa, để cho hết thảy đều có pháp chế, tiên đạo cũng không ngoại lệ. Tiêu Vô Tận, ngươi nói Vong Cơ ở trong sơn môn tu luyện Xích Tiêu Động Thần Kinh, có phải cho rằng triều đình sẽ không làm gì được hắn, đúng không?

- Vậy thì mời triều đình phái người đi Xích Tiêu Môn, chờ trưởng lão bế quan đi ra, lại tới đối chất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.