Long Phù

Chương 236: Chương 236: Chợ phiên và thiên hạ (2)




- Tiểu nha đầu này bao nhiêu tuổi rồi?

Cổ Trần Sa hỏi.

- Sáu tuổi rồi, cũng sắp đi học.

Phụ thân của tiểu nha đầu ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, người mặc vải bông, không phải loại giàu có, nhưng tinh khí thần rất tốt, hiển nhiên áo cơm không thiếu:

- Thật là phải cảm tạ hoàng thượng, ngày hôm qua người của quan phủ tới từng nhà, nói cho chúng ta biết, nữ hài cũng phải đến trường đọc sách, triều đình nuôi một ngày ba bữa, giấy bút sách vở cũng do triều đình ra, nếu như thi tốt, còn được tiền trợ cấp, thật là nền chính trị nhân từ.

- Vậy phải cố gắng đọc sách tập võ.

Cổ Trần Sa sờ lên đầu của nữ hài:

- Hiện tại không giống năm xưa, về sau nữ tử cũng có thể làm quan.

- Nhất định nhất định, nha đầu này thật là tu mấy kiếp, nếu ở mấy chục năm trước, thời cha ta và gia gia, cơm cũng ăn không đủ no, sinh con gái đều bán cho gia đình giàu có, ở đâu sung sướng như hiện tại?

Phụ thân của tiểu nha đầu liên tục cảm tạ, sau đó dẫn vợ con rời đi.

- Không thể tưởng được hoàng thượng lại làm như thế, hài đồng trong thiên hạ đọc sách đều do triều đình trả tiền.

Ngọc Hàn Lộ nói:

- Ta vốn tưởng đây chỉ là tin đồn, không nghĩ tới lại là sự thật.

- Tiếp tục như vậy, không quá mười năm, thiên hạ sẽ như thế nào? Tiểu hài tử đọc sách tập võ, trụ cột đánh tốt rồi, quốc lực sẽ cường thịnh bực nào?

Long Vũ Vân cũng khiếp sợ.

Rống! Rống! Rống!

Đúng lúc này, một đội binh sĩ ước chừng mấy trăm người, tạo thành đội ngũ chỉnh tề chạy bộ tuần tra.

Bọn hắn mặc áo giáp, lưng đeo trường đao, mỗi người lưng hùm vai gấu, vừa chạy bộ vừa hát quân ca, làm cho người ta có cảm giác an toàn, tối thiểu ở trên chợ sẽ không còn gặp lưu manh ăn trộm, làm xằng làm bậy.

Trên đường cũng có người mặc y phục viên chức quét dọn, bọn hắn chịu trách nhiệm quét dọn vệ sinh thành thị, cũng do triều đình phát tiền lương, toàn bộ mặt đất từng giây từng phút đều bảo trì sạch sẽ.

- Đây là phố y phục tơ lụa da lông, dài đến mười dặm.

Long Vũ Vân vừa đi vừa giới thiệu cho Cổ Trần Sa:

- Bên kia là phố ăn uống, còn có bên kia là phố binh khí áo giáp, tiệm bán thuốc… tiệm sách uống trà ở bên kia, thanh lâu kỹ viện ở bờ sông, bên kia rất náo nhiệt, ngươi có muốn đi xem một chút hay không? Mới tu kiến, còn phồn hoa hơn kinh thành, kỹ viện còn có sòng bạc.

- Những cái kia không phải thứ ta thích.

Cổ Trần Sa khoát tay:

- Bất quá phụ hoàng không cấm những thứ này, lại lộ ra rất cao minh, có nhiều thứ không cấm được, không bằng đẩy lên mặt bàn, sẽ dễ quản lý hơn rất nhiều.

- Ngươi nhìn những dân chúng kia, trên mặt đều là nụ cười thiệt tình thoải mái, ngươi xem những hài tử kia, đều rất vui vẻ.

Ngọc Hàn Lộ nói:

- Tuy Bảo Ngọc Quốc chúng ta giàu có và đông đúc, nhưng so sánh với Vĩnh Triều lại kém quá xa.

- Tình cảnh này không biết có thể kéo dài bao lâu, là phù dung sớm nở tối tàn, hay sẽ thành thiên thu vạn thế?

Trong lòng Cổ Trần Sa dâng lên lo lắng, hắn sợ thịnh thế giống như pháo hoa, thoáng qua tức thì.

- Hôm nay có đấu giá thịt Đại Lực Man Ngưu, một cân thịt giá quy định một trăm nguyên.

Mấy sàn bán đấu giá treo thẻ bài, còn có mấy tiểu nhị ở ven đường kêu gào:

- Các vị không nên bỏ qua.

Theo bọn họ kêu gào, rất nhiều xe ngựa đứng ở trên quảng trường bán đấu giá, một ít phú hào mặc y phục hoa lệ xuống xe đi vào mua sắm.

Thịt của Đại Lực Man Ngưu đã sớm lên bàn ăn của hào phú, nhưng cung không đủ cầu, hiện tại chiến tranh ở Man Hoang càng lúc càng lớn, thịt này cũng càng ngày càng nhiều, gia tăng cung cấp, rất nhiều thổ hào nhao nhao chạy đến.

Thế lực nhất lưu ở Đại Vĩnh Vương Triều tự nhiên là những thế gia mấy nghìn năm, có huyết mạch Thần Linh, hoặc huyết mạch Thánh Nhân thượng cổ, ví dụ như Pháp gia, Hằng gia, Huyền gia, Lôi gia, Hồng gia, Vân gia... Những gia tộc này mấy nghìn năm không ngã, triều đại thay đổi, hoàng tộc cũng không làm gì được bọn hắn, thậm chí phải cung kính, không dám đắc tội, bọn hắn có đôi khi nâng đỡ Hoàng Đế, có đôi khi lại liên hợp phế lập Thiên Tử, nắm giữ xã tắc thần khí, bọn hắn và tông môn tiên đạo cũng có ngàn vạn quan hệ.

Tiếp theo là những gia tộc có tổ tiên tu thành Tiên Nhân, hiện tại Tiên Nhân kia vẫn còn ở trong môn phái, dẫn đến gia tộc thịnh vượng, chiếm phong thủy bảo địa, nhân tài đông đúc, mặc dù nội tình không bằng những thế gia nghìn năm kia, nhưng lực ảnh hưởng cực lớn, miễn cưỡng xưng là tiểu thế gia.

Tiếp đó là hào phú quý tộc của triều đình, ví dụ như Lâu gia, Thạch gia… trên triều đình thế lực cực lớn, dựa vào Thiên Phù Đại Đế, lực áp những tiểu thế gia kia, nhưng không bằng đại thế gia.

Ba tầng lớp này, cao cao tại thượng.

Phía dưới là quý tộc bình thường, sau đó là hào phú.

Dưới nữa là đại địa chủ của các châu tỉnh.

Thấp nhất đúng là thân hào thổ hào ở nông thôn rồi.

Trước thời đại Thiên Phù, chỉ có gia tộc tam đẳng kia mới có thể hưởng thụ được thịt Đại Lực Man Ngưu, nhưng bây giờ, thân hào hạ đẳng nhất cũng có thể mua.

Cổ Trần Sa cảm thấy cấp độ của thiên hạ giống như bảo tháp, từng tầng đi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.