Bản thân Ngọc Hàn Lộ là Đạo cảnh ngũ biến Bách Khiếu Tụ Linh, chỉ thiếu chút nữa là có thể ở trong người ngưng tụ ra tiên thiên cương khí, từ man lực chuyển thành dùng khí.
Dựa theo đạo lý, cao thủ như nàng, đối phó Đạo cảnh nhị biến, năm ba cái cùng tiến lên cũng có thể nhẹ nhõm giải quyết, cho dù đứng im cho đối phương chém giết cũng không có bất kỳ tác dụng, căn bản không phá được phòng ngự của nàng.
Nhưng Cổ Trần Sa lại một quyền đơn giản đánh bay nàng, cái này là quyền đạo chính thức, chỉ có tìm hiểu ra chân lý của võ học thích hợp mình nhất, mới có uy năng như thế.
Bởi vì Cổ Trần Sa tìm hiểu ra, mặc dù quyền pháp của lão Tứ dùng lực lượng huyết nhục, nhưng trong đó lại ẩn chứa một loại quy tắc, một loại đồ vật nói không rõ đạo không rõ, dẫn đến thời điểm hắn ra quyền, tất cả tinh khí thần ngưng tụ vào một điểm, trong quyền đản sinh ra linh tính, có một loại ý cảnh cửu tử mà không hối hận.
Cho dù Cổ Trần Sa tay không tấc sắt thi triển Nhật Nguyệt Sát, cũng chưa chắc có thể đánh bại Ngọc Hàn Lộ nhẹ nhàng như vậy.
Đây cũng không phải nói Chuyết Quyền mạnh hơn Nhật Nguyệt Sát.
Trái lại, Nhật Nguyệt Sát cường đại hơn Chuyết Quyền bây giờ rất nhiều.
Mà bởi vì Chuyết Quyền thích hợp Cổ Trần Sa nhất, có thể làm cho hắn ở thời điểm ra quyền, tất cả tinh khí thần, lý tưởng đại đạo, còn có ý chí cửu tử mà không hối hận kia rót vào trong quyền pháp.
Giống như tiểu hài tử, cầm trường thương quá cố sức, còn không bằng cầm chủy thủ càng dễ gây tổn thương cho người.
Lại nói, Cổ Trần Sa tu luyện Nhật Nguyệt Sát, ngay cả một phần ngàn huyền diệu cũng chưa tìm hiểu ra, uy năng tự nhiên sẽ không quá mạnh.
- Thức Nhật Nguyệt Sát này, nghe đồn ở trong tay Cổ Thiên Tử, một khi thi triển, nhật nguyệt đồng thời xuất hiện trên không trung, giữa thiên địa toàn bộ đều là lực lượng phá tà, bất luận tà ma nào cũng chạy không thoát, mà Cổ Trần Sa tìm hiểu Chuyết Quyền, hiện tại chỉ là kình lực biến hóa mà thôi.
Đương nhiên, chiêu Chuyết Quyền này có thể để hắn biến hóa đến mức tận cùng, Nhật Nguyệt Sát quá mạnh mẽ, ngược lại thúc giục chậm chạp, không thể huy sái tự nhiên.
Đương nhiên, hắn vẫn sẽ tu hành Nhật Nguyệt Luyện, Nhật Nguyệt Biến, Nhật Nguyệt Sát, Nhật Nguyệt Long… từ đó hoàn thiện Chuyết Quyền .
Trải qua lần tìm hiểu này, mặc dù hắn chưa luyện thành Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt, nhưng lại cảm giác cảnh giới võ đạo tăng lên rất nhiều, kéo dài như vậy, nhất định có thể tranh phong với những thiên tài kia.
- Ta đi dạo một chút, nhìn xem Thiên Phù thịnh thế.
Trời dần tối, ngọn đèn dầu mới lên, người hầu trong trang viên đều đốt nến, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, vui sướng hớn hở, có thể nhìn ra được Long Vũ Vân rất biết trị gia.
Những ngọn nến kia cũng không phải phàm phẩm, mà là một loại dầu tên Xạ Hùng hỗn hợp rất nhiều hương liệu làm thành, giá trị xa xỉ, sau khi bốc cháy, trong trang viên tràn ngập mùi thơm, chẳng những làm người thoải mái, điều tiết thể xác và tinh thần, còn có tác dụng trừ muỗi, giết chết bệnh hại... Chính là vật phẩm thiết yếu của hào phú quý tộc.
Đương nhiên, đại tộc chính thức đều dùng Nguyệt Thạch chiếu sáng.
Trong thái ấp của Cổ Trần Sa có khảm nạm Nguyệt Thạch, trời vừa tối sẽ sáng như ban ngày, phong cách cao hơn rất nhiều.
Trong phòng bếp truyền đến thanh âm chế biến thức ăn, khói bếp dâng lên, đã đến thời điểm cơm tối, đương nhiên những người bước vào Đạo cảnh như Cổ Trần Sa là không cần ăn cơm, nhưng người hầu cần ăn, hộ vệ trong trang viên cũng phải ăn.
- Bất tri bất giác, ta đã rời nhân gian khói lửa.
Cổ Trần Sa nhìn khói bếp, trong lòng có cảm giác khác thường.
- Hiện tại bên ngoài rất náo nhiệt, đã vượt qua kinh thành.
Long Vũ Vân cũng đi tới:
- Những ngày này ta nghe được rất nhiều tin tức, sau khi triều đình tuyên bố dời đô, nơi đây phồn hoa hơn gấp mười lần, các đại thương hội tranh có thể nói nóng nảy, hàng hóa hễ quét là sạch, chỉ có thể vận hàng suốt đêm, may mắn Thiên Công Viện bắt đầu trải đường, vận chuyển hàng hóa dễ dàng hơn rất nhiều.
- Ta nghe nói triều đình muốn từ kinh thành mở đường sắt, dùng Thiết Xa vận chuyển hàng hóa đến biên quan, so với vận tải đường thuỷ còn thuận tiện hơn mấy lần.
Ngọc Hàn Lộ cảm thấy rất hứng thú:
- Dùng sắt trải đường, quá xa hoa đi à nha.
- Đây là chỗ cao minh của Thiên Phù Đại Đế, từng chút từng chút cải biến cách nhìn và ý tưởng của người trong thiên hạ.
Long Vũ Vân nói:
- Nếu Vương gia muốn đi ra ngoài, chúng ta bồi ngươi đi xem một chút.
Ba người đổi y phục bình thường, như dạo chơi xuất môn, cũng không có dùng xe ngựa.
Vốn trong trang viên có xa phu chuyên môn, phối trí hương xa bảo mã, tùy thời chuẩn bị cho chủ nhân xuất hành.
Trang viên không ở trong nội thành, mà ở vùng ngoại thành, nhưng con đường lại rất khang trang, do gạch nung lát thành, không có một chút bụi bặm, đi lên bằng phẳng thoải mái, hai bên là cống thoát nước, nước chảy róc rách, xung quanh là ruộng tốt, vườn rau, vườn trái cây… lúc này đã đến mùa xuân, hàn khí tiêu tán, xuân ý dạt dào.
Đi hơn mười dặm, trước mắt xuất hiện đại lộ rộng lớn, chợ phiên như bàn cờ, người đến người đi, vui sướng hớn hở, ban đêm đèn đường sáng lên, là dùng dầu đốt, dùng lồng chụp thủy tinh thông khí, còn có Nhai Đạo Bạn chuyên môn quản lý, đều là từ trong dân chúng tuyển ra, triều đình phát lương.
Trong các cửa hàng có bán tơ lụa, y phục, quà vặt, ngọc khí, thậm chí còn có đao kiếm cung nỏ áo giáp… trừ cái đó ra còn có tiệm tiệm sách, lương thực, dầu ăn, tửu quán, ngân hàng tư nhân… Đương nhiên, tối đa nhất là các sàn bán đấu giá.
Có nhiều thứ không dễ định giá, chỉ có thể lấy ra đấu giá, người trả giá cao thì được.
Rất nhiều bảo bối của Man Hoang đều là như thế.
- Bắn pháo hoa rồi, xem pháo hoa thôi!
Phanh!
Xa xa có pháo hoa xông lên bầu trời, sắc thái hoa mỹ, một đám tiểu hài tử cầm mứt quả chạy ở trên đường, người lớn ở phía sau kêu gọi.
Phù phù, một tiểu nha đầu chải bím tóc sừng dê bị trượt chân, cái trán sưng đỏ, đau đến khóc lớn lên.
Cổ Trần Sa vội vàng ôm lấy nàng, vuốt vuốt trán, vết sưng đỏ tiêu tan, tiểu nha đầu lập tức không khóc. Long Vũ Vân thì cười giúp nàng lau nước mắt, Ngọc Hàn Lộ cũng từ trong cửa hàng bên cạnh mua mứt quả mới cho nàng, tiểu nha đầu lập tức nở nụ cười.
Lúc này cha mẹ của tiểu nha đầu đã chạy tới, vội vàng cảm tạ, thuận tay nhặt mứt quả rơi ở trên đất lên, ném vào trong thùng rác.