- Thì ra là thế, thì ra là thế.
Hắn tiến bộ, thân hình lập loè, một quyền đánh ra ngoài.
Một quyền này không phải võ công hắn học qua, nhưng cực kỳ thích hợp hắn.
Ông...
Quyền kia ẩn chứa vô số biến hóa, nhưng lại bụng dạ thẳng thắn, dùng kình lực đơn giản nhất phá vỡ tất cả biến hóa trên thế giới, dựng nên tín niệm kiên định.
Quyền này không phải lực lượng lớn nhất, cũng không phải tinh diệu nhất, lại càng không phải cứng rắn nhất, nhưng nó có loại hương vị tự mình cố gắng, kiên quyết tiến thủ, cho dù là khó khăn trùng trùng điệp điệp cũng không buông bỏ, trong tuyệt vọng có hi vọng, trong bóng tối có quang minh, đây là quyền của người bình thường, cũng là nhân quyền.
- Mặc dù người đần, mặc dù người ngu xuẩn, mặc dù người bình thường, nhưng bọn hắn đều có hi vọng, bọn hắn cũng sẽ tiến thủ, thiên hạ này, là thiên hạ của người bình thường, là thiên hạ của bá tánh, không phải thiên hạ của thiên tài, quyền này của ta, tên là Chuyết Quyền, để cho người bình thường không ngừng vươn lên, tràn ngập hi vọng với tương lai.
Cổ Trần Sa đánh ra quyền này, trong lòng đã có con đường, căn cơ võ học của mình thành hình.
Hắn cảm thấy đây mới là chân lý võ đạo.
Chúng sinh ở giữa thiên địa, trời sinh cường đại ít, mà nhược tiểu lại nhiều lắm.
Chân lý võ đạo là để cho chúng sinh nhỏ yếu, ngu dốt thông qua chăm chỉ luyện tập trở nên cường đại, ở giữa thiên địa, từ đuôi đến đầu, dù lại gian nan, cũng có con đường tiến tới, cái gọi là trời không tuyệt đường người, võ đạo là một đường sinh cơ từ nhỏ yếu trở nên mạnh mẽ kia.
Cổ Trần Sa tìm hiểu ba ngày ba đêm, sáng tạo ra Chuyết Quyền, đã bắt được chân lý võ đạo.
- Cái này là lĩnh ngộ của ngươi?
Ngọc Hàn Lộ trông thấy quyền này tinh diệu còn kém xa Cự Linh Thần Công, chớ nói chi là tuyệt học của Cổ Trần Sa, quyền kia ngây ngốc buồn cười, kình lực biến hóa cực kỳ đơn giản, ngay cả chiêu thức Hắc Hổ Đào Tâm bình thường nhất cũng không bằng, thấy thế nào cũng không giống như Cổ Trần Sa lĩnh ngộ ba ngày ba đêm tìm hiểu ra được.
- Không bằng ngươi tới thử xem?
Hai mắt Cổ Trần Sa tỏa ra hào quang, cực kỳ thoải mái, giờ khắc này, hắn mới chính thức đặt đạo cơ, bắt được chân lý, thời khắc này, cái gì Thiên Tử Phong Thần Thuật, Cự Linh Thần Công, Ma Ha Trấn Ngục Kinh, Hỗn Thế Ma Điển… đều có thể quên, chỉ có Chuyết Quyền mới phù hợp tâm ý của hắn.
- Ta ngược lại muốn nhìn ngươi tìm hiểu ra được tuyệt học gì.
Ngọc Hàn Lộ thu Ngọc Thần Chi Nhãn lại, hai tay tách ra.
- Mấy lần luận bàn với ngươi, ta đều không có thi triển ra bổn sự chính thức, hôm nay ta cho ngươi kiến thức Phá Ngọc Thần Công... A!
Lời của nàng còn chưa nói hết, cả người đã bị đánh bay ra ngoài.
- Đây là quyền pháp gì?
Nàng vận chuyển linh khí đến toàn thân, nên không có bị thương, nhưng hoảng sợ nói:
- Chẳng lẽ ngươi học được Tâm Tại Thương Mang Thiên Ngoại Thiên của Tứ hoàng tử?
Vừa rồi quyền của Cổ Trần Sa nàng lại không có nhìn rõ ràng.
- Lại đến.
Cổ Trần Sa sải bước tiến lên, lại đánh một quyền.
Một quyền ngây ngốc buồn cười, tư thế rất khó coi, giống như gà mẹ học diều hâu muốn bay lên trời, phịch cánh, cho dù là ai nhìn thấy cũng cho rằng không có khả năng.
- Thái Ất Phi Thiên Huyễn Ảnh Sát!
Ngọc Hàn Lộ lắc lư, khắp nơi đều là bóng dáng của nàng, nàng thi triển chiêu tuyệt sát của Thái Ất Huyền Môn, lần trước chấn Cổ Trần Sa tới khí huyết cuồn cuộn.
Phanh!
Quyền của Cổ Trần Sa nhìn như ngốc vô cùng, phá vỡ tầng tầng ảo ảnh, oanh lên thân thể của nàng.
Nàng lại bị đánh bay, áp vào trên vách tường, chậm chạp chảy xuống, thân thể không có bị thương, chỉ là khí huyết chấn động.
- Ta không tin.
Hai mắt Ngọc Hàn Lộ lăng lệ ác liệt, rõ ràng đã động chân hỏa, hai tay liên tục đánh ra thủ thế phức tạp:
- Phá ngọc trùng sinh!
Nàng nổi giận, mái tóc nổ tung, phiêu tán ở sau ót, hai chân không nhuộm bụi bậm, người như u hồn và quỷ thần, bàn tay thẳng tắp, móng tay toác ra, duỗi về phía trước.
Xoạch!
Cổ Trần Sa đợi khí thế của nàng tới đỉnh phong, lại ra một quyền, vẫn méo mó khúc khúc, giống như tiểu hài tử học vẽ.
Nhưng Ngọc Hàn Lộ ngăn cản không nổi, bị đánh bay, dán trên tường.
Lần lượt ra tay, lần lượt bị đánh bay, tái diễn một màn của Cổ Trần Sa ở ba ngày trước.
Ngọc Hàn Lộ ở trên võ đạo căn bản không phải đối thủ của Cổ Trần Sa.
Rốt cục, nàng ngừng tay lại, hai mắt không thể tưởng tượng nổi:
- Đây rốt cuộc là võ công gì, vì sao tư thế xấu như vậy, sơ hở chồng chất, ta lại không ngăn cản nổi.
- Đây không phải Tâm Tại Thương Mang Thiên Ngoại Thiên của Tứ ca, đó là quyền pháp của thiên tài.
Cổ Trần Sa nhìn tay mình, giống như bi giống như hỉ:
- Mà ta tự nghĩ ra Chuyết Quyền, quyền này không trọng chiêu thức, cực kỳ đơn sơ buồn cười, giống như Chư Thần và Quần Tiên nhìn thiên hạ thương sinh, là xấu xí và thấp hèn, còn có đau khổ như vậy. Nhưng thiên hạ thương sinh lại ngu si, cũng có tâm tiến thủ, bọn hắn chưa bao giờ ngừng hi vọng, trong hèn mọn cũng sẽ sinh ra đời hạt giống.
- Ngươi thật ngộ đạo rồi.
Ngọc Hàn Lộ ngây cả người.
- Nhưng ngươi lại không cao hứng lắm?
- Quyền này vẫn chỉ là hạt giống.
Cổ Trần Sa nói:
- Cái này đã là uy lực lớn nhất rồi, cái này không thể nói là đạo, chỉ là tia lửa yếu ớt, bất quá võ học của ta lại tăng cường rất nhiều, về sau chỉ cần học tập các loại võ học, có thể tìm hiểu ra càng nhiều, mở rộng tia lửa, chiếu sáng người trong thiên hạ.
- Xem ra Tứ hoàng tử thật cho ngươi kích thích rất lớn.
Ngọc Hàn Lộ nói:
- Ba ngày ba đêm, để ngươi tìm hiểu ra huyền công như thế, ngươi về sau đã có con đường của mình, ta lại còn chưa có, chỉ có thể tu luyện võ học của tiền nhân.
- Không sao cả, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được.
Toàn thân Cổ Trần Sa run lên, gân cốt rầm rầm giống như lân phiến, hắn giống như không phải người, mà là một con rồng.