- Tứ ca thật là kỳ nhân.
Cổ Trần Sa lắc đầu:
- Vốn cho rằng đạt được Tế Thiên Phù Chiếu, tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh, có thể xem thường người trong thiên hạ, hiện tại xem ra, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ta còn rất nhỏ yếu, Đạo cảnh nhị biến không tính toán được cái gì.
Trước khi gặp lão Tứ, Cổ Trần Sa còn chưa thấy được thiên tài chính thức.
Thái Sư Văn Hồng không tính, bởi vì tu vi quá cao.
Hiện tại gặp được hắn mới biết, thiên tài chính thức quả thực là quỷ thần khó lường, hắn tuyệt đối không phải đối thủ.
Đến bây giờ, hắn còn không thấy rõ ràng Tâm Tại Thương Mang Thiên Ngoại Thiên của lão Tứ rốt cuộc là cái ý cảnh gì, chiêu gì thức. Hắn không phải thiên tài, cho dù tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật cũng không tính, từ một phương diện khác mà nói, hắn cũng là tài nguyên đắp lên.
Dù những tài nguyên này là chính bản thân hắn phấn đấu tranh thủ được.
Đương nhiên, hắn không có bởi vì mình không phải thiên tài mà uể oải, chỉ âm thầm tự nói, phải càng thêm chăm chỉ cố gắng, để cho mình lột xác.
- Không thể tưởng được Tứ hoàng tử lại lợi hại như thế.
Ngọc Hàn Lộ đi tới, trên tay nàng cầm một viên cầu, lớn cỡ nắm tay, giống như ánh mắt, bên trong biến hóa ra rất nhiều đồ hình, đúng là pháp bảo cường đại nhất của nàng Ngọc Thần Chi Nhãn, trước kia bảo bối này gọi là Vạn Tượng Ngọc Cầu, về sau nhận được Thiên Lộ của Cổ Trần Sa, nàng để bảo vật này lột xác lần nữa:
- Ngươi không nhìn rõ ràng động tác của Tứ hoàng tử, nhưng Ngọc Thần Chi Nhãn có thể tua chậm, chân thật ghi chép lại, ngươi muốn xem hay không?
- Cái gì? Bảo vật này còn có chức năng như vậy?
Cổ Trần Sa mừng rỡ.
- Nếu không làm sao gọi là Ngọc Thần Chi Nhãn?
Ngọc Hàn Lộ mỉm cười:
- Bảo vật này còn có thể suy tính sơ hở của võ học, đáng tiếc võ công của Tứ hoàng tử quá cao, mà Ngọc Thần Chi Nhãn mới nhất đồng, rất khó suy tính được sơ hở của hắn. Nếu có đủ Thiên Lộ càng tiến một bước, biến hóa thành nhị đồng, như vậy Tứ hoàng tử sẽ không còn quá thần bí nữa.
- Ngươi là muốn lấy Thiên Lộ của ta đi à nha.
Cổ Trần Sa nhịn không được cười lên:
- Bất quá không sao, chúng ta dùng Thiên Lộ cho bảo vật này tấn chức.
- Ta nói là lời thật.
Ngọc Hàn Lộ nghiêm mặt nói:
- Ngọc Thần Chi Nhãn cao nhất có cửu đồng, nghe đồn có thể khám phá thiên địa vạn tượng, Chư Thần lĩnh vực… trừ lần đó ra còn có thể đoán trước tương lai, có thể tính toán hết thảy sự tình trên thế giới. Bất quá bảo vật này mỗi nhiều một đồng, đều cần linh khí và tiên khí cực kỳ khổng lồ, rất khó tấn cấp, có thể tấn thăng đến nhị đồng, ta đoán chừng nắm chắc cũng không quá lớn. Vạn Tượng Ngọc Cầu hóa thành Ngọc Thần Chi Nhãn nhất đồng, cần Thiên Lộ không nhiều, nhưng nếu như tấn thăng thành nhị đồng, như vậy cần Thiên Lộ sẽ gấp mấy chục lần. Tam đồng so với nhị đồng lại nhiều ra mấy chục lần, chính ngươi tính toán, nếu như đến cửu đồng thì cần bao nhiêu?
- Đúng là không cách nào tấn thăng đến cửu đồng.
Cổ Trần Sa gật đầu.
- Ta đến xem vừa rồi lão Tứ là làm sao đánh bại ta.
- Vậy cần nhỏ ba giọt linh dịch lên là được.
Ngọc Hàn Lộ nói:
- Cầu này chẳng những tấn chức cần rất nhiều linh khí, thậm chí thúc dục cũng tiêu hao linh dịch, nếu cao thủ Đạo cảnh không có linh dịch, có thể dùng máu tươi của mình đến thúc dục.
Cao thủ Đạo cảnh hô hấp linh khí, dung nhập trong máu, khiến cho trong máu ẩn chứa linh khí, cái này tương tự như linh dịch.
- Cái này dễ xử lý.
Cổ Trần Sa cong ngón búng ra, một giọt máu tươi từ trong đầu ngón tay bay ra, rơi vào trên Ngọc Thần Chi Nhãn.
Lập tức con mắt kia bạo phát ra hào quang.
Ngọc Hàn Lộ niệm động chú ngữ, hào quang biến hóa, ở trước mặt hai người xuất hiện hình chiếu cực lớn.
Trong hình chiếu hiện ra Cổ Trần Sa tiến công lão Tứ.
- Chậm!
Ngọc Hàn Lộ quát nhẹ.
Hình chiếu lập tức trì hoãn chậm lại, lúc này Cổ Trần Sa mới nhìn rõ, khi công kích của mình đến trước mặt lão Tứ, thân hình lão Tứ khẽ nhúc nhích, hời hợt vỗ về phía trước.
Cái vỗ này, không mang theo khí tức khói lửa, hư vô mờ mịt, khí lưu cũng không chấn động, tựu như vũ đạo, khí chất giống như ở trong thương mang, bay lên chín từng mây, thiên ngoại phi thiên.
Cổ Trần Sa nhiều lần tiến công, dù thúc dục Đại Long Khải và Hàng Ma Chi Nhận, nhưng vẫn bị cái vỗ này đánh bại, nếu không phải tốc độ thả chậm trăm ngàn lần, thì căn bản thấy không rõ cái vỗ kia từ đâu đến, đi nơi nào.
Cái vỗ này, không thuộc về thế gian, mà thuộc về Thiên Ngoại chi thiên.
Nhiều lần xem lại, trọn vẹn nhìn nửa canh giờ, đột nhiên hình chiếu biến mất, là vì linh khí trong giọt máu đã tiêu hao hết. Cổ Trần Sa lại nhỏ máu tươi lên quan sát.
- Máu tươi của ngươi lại ẩn chứa linh khí mạnh mẽ như thế, dù nhỏ lên ba giọt linh dịch, cũng chỉ có thể kéo dài mấy chục cái hô hấp, một giọt máu của ngươi kéo dài nửa canh giờ, máu của ngươi là chí bảo sao? Đã sắp vượt qua Thái Cổ Thần Thú rồi.
Ngọc Hàn Lộ nhìn hắn giống như đang nhìn bảo bối.
- Ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài.
Cổ Trần Sa khoát khoát tay:
- Huyết nhục của ta đích thật là bảo bối, đây là vì dùng quá nhiều Thiên Lộ, tăng thêm ăn thiên tài địa bảo, sáp nhập vào rất nhiều huyết mạch của Hồng Hoang dị chủng, trải qua một môn thần công rèn luyện, dung ở một lò, lại được Tam Muội Chân Hỏa chiết xuất, người bình thường ăn một miếng thịt của ta, chỉ sợ sẽ ích thọ duyên niên, chậm rãi già yếu, tuổi thọ tăng nhiều.
- Thần kỳ như thế.
Ngọc Hàn Lộ đang tự hỏi, không biết nghĩ cái gì.
Ông...
Hình chiếu lại xuất hiện.
Cổ Trần Sa nhiều lần nhìn xem, trong đầu suy nghĩ, nghĩ đến nếu như chống lại lần nữa, làm sao mới có thể tránh thoát.
Hắn hoàn toàn đắm chìm ở trong võ đạo, hiếm khi gặp được đối thủ như lão Tứ nha.
Cái vỗ kia ở trong đầu suy tính trăm ngàn lần, phỏng đoán ý cảnh, quan sát lực lượng biến hóa, cứ như vậy, lại qua ba ngày ba đêm.
Trong đầu hắn mông lung, có loại đồ vật sắp đột phá.
- Ha ha...
Đột nhiên hắn cười ha hả.