Long Phù

Chương 217: Chương 217: Chuyện cũ (1)




Thời điểm cả nước tín ngưỡng một vị Thần Linh, cho dù là hoàng quyền cũng không có tác dụng, thần dụ hạ xuống, Hoàng Đế nói phế liền phế. Điểm ấy Cổ Trần Sa đọc thuộc lòng sách sử, biết rõ ràng rành mạch.

Hắn đứng ở vị trí Hoàng Đế Hiến Triều năm đó suy nghĩ, nếu như thần dụ hạ xuống, vậy đúng là không có cách nào, chỉ có thể làm theo.

Huống chi hoàng thất Hiến Triều còn mang huyết thống của Cự Linh Thần.

- Lúc ấy thần dụ chọn trúng công chúa thứ nhất gả cho Man tộc chính là Linh Tinh, ta đi cầu trưởng lão trong môn, nhưng môn phái không muốn nhúng tay chuyện này, bởi vì liên lụy đến ước định giữa Thần và Thần. Mà Linh Tinh thì quyết định hi sinh mình.

Văn Hồng nói:

- Sau khi Cổ Đạp Tiên biết rõ việc này, trường kiếm xuống núi, trước trảm mấy vị Man Vương, lại phá huỷ rất nhiều Thần Miếu của Cự Linh Thần, muốn mang Linh Tinh đi. Nhưng cử động lần này tương đương với nghịch Thần, lại kích giận Man tộc, sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Hiến Quốc. Toàn bộ hoàng thất không dung nạp được hắn, Hiến Quốc cũng không dung được hắn, Linh Tinh cũng chỉ có thể tách hắn ra.

- Cầu thân và cung phụng đồng nam đồng nữ, Man tộc sẽ lui binh sao?

Cổ Trần Sa nhíu mày:

- Man tộc là muốn lấy hết Hiến Quốc, đồng thời để cho Hiến Quốc làm đao, đi tiến đánh trăm nước, đợi sau khi thành công, sẽ hủy diệt Hiến Quốc, chẳng lẽ nhìn không ra?

- Man tộc tự nhiên là nghĩ như vậy, nhưng đây là thần dụ.

Văn Hồng nói:

- Thần Linh cũng muốn kéo dài, hy vọng có thể mượn cơ hội này nghỉ ngơi lấy lại sức. Về sau Cổ Đạp Tiên trở về cướp lấy ngôi vị Hoàng Đế, tiến đánh Hiến Quốc, muốn cướp đoạt tín ngưỡng của Cự Linh Thần. Hiến Quốc bị bức không có cách nào, phải gả Linh Tinh tới, ai ngờ Cự Linh Thần đã sớm tiềm phục ở trong cơ thể Linh Tinh, thời điểm mấu chốt đột nhiên ra tay, ý đồ giết chết Cổ Đạp Tiên, lại bị Cổ Đạp Tiên phản kích trọng thương, nhưng Linh Tinh cũng ở trong phản kích mà hồn phi phách tán.

- Nói như vậy, toàn bộ đều là vì Cự Linh Thần, mới khiến cho mẫu thân của ta chết thảm?

Cổ Trần Sa nói.

- Có thể nói như vậy.

Văn Hồng thu hồi ánh mắt nhìn về tinh không:

- Kỳ thật ta không trách hắn, nhưng những thuộc hạ của hắn, như Lâu gia, Pháp gia, Hằng gia, Lôi gia… năm đó công phá Hiến Triều, trắng trợn đốt giết cướp đoạt, tru diệt mấy ngày mấy đêm. Những người này phải chết.

- Vì sao lúc ấy hắn không ngăn cản đồ sát?

Cổ Trần Sa hỏi.

- Lúc ấy hắn biến mất một đoạn thời gian.

Văn Hồng nói:

- Khả năng là đuổi giết Cự Linh Thần. Bất quá trong lòng hắn, những người tín ngưỡng Cự Linh Thần kia cũng nên đi theo Cự Linh Thần biến mất.

- Vậy lần này ngươi tìm ta, cuối cùng là vì cái gì?

Cổ Trần Sa hỏi:

- Tự tình của mẫu thân ta đã hiểu rõ, cũng không trách đến trên đầu hắn. Ngươi nói cho ta biết những chuyện này, là muốn ta đối phó Lâu gia, Pháp gia…

- Không.

Văn Hồng thở dài nói:

- Thiên hạ sắp đại loạn, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.

- Thiên hạ đại loạn?

Cổ Trần Sa không tin:

- Trước mắt Thiên Phù Đại Đế thống soái bốn phương, tiến công Man tộc, rất nhiều Tà Thần liên tiếp bại lui, trăm nước thống nhất, Yêu Ma không dám làm loạn, thiên hạ cường thịnh trước đó chưa từng có, đang đi về thịnh thế, sao lại đại loạn.

- Cực thịnh tất suy.

Văn Hồng nói:

- Ngươi vẫn không rõ đạo lý này, Đại Vĩnh Vương Triều quá mạnh mẽ, Đạp Tiên quá mạnh mẽ, từ xưa đến nay không có người cường đại như hắn, ngươi vẫn không rõ hắn cường đại như thế nào. Nhưng chính bởi vì như thế, hắn đã bị thiên địa bất dung. Ngươi có nghĩ tới không, nếu như có một ngày hắn đột nhiên biến mất, thiên hạ sẽ trở thành cái bộ dáng gì?

Cổ Trần Sa cũng có thời điểm hiện lên ý nghĩ khủng bố kia.

Hiện tại thiên hạ đại trị, quốc thái dân an, nhưng đều cột ở trên người Thiên Phù Đại Đế, nếu có một ngày hắn biến mất, như vậy các hào môn thế gia, tông môn tiên đạo, tà ma... đủ loại tồn tại đều nhảy ra, nhân gian sẽ biến thành Địa Ngục.

Đến lúc đó, dù Cổ Trần Sa tu hành cao hơn gấp trăm lần, ở trước mặt loạn thế cũng giống như lục bình không rễ, căn bản không cách nào đảm đương trách nhiệm cứu vãn thiên hạ muôn dân, hơn nữa hắn có thể giữ được tính mạng hay không cũng khó nói.

Hiện tại hoàng tử muốn giết hắn cũng không ít, Đại hoàng tử, Thập hoàng tử, thậm chí Tam hoàng tử đều có sát ý với hắn.

Hiện tại tu vi của hắn không ngăn được thế lực sau lưng mấy hoàng tử kia.

- Thiên hạ thái bình, cũng là Linh Tinh mong muốn.

Văn Hồng nói:

- Hôm nay ta gọi ngươi đến, chính là muốn nhìn ngươi có năng lực giúp đỡ thiên hạ hay không.

- Nhưng ta nghe Trần Kiếm Phong nói, bọn hắn muốn tạo phản, Trần Thiên Hoang cũng muốn tranh giành thiên hạ.

Cổ Trần Sa hỏi.

- Thiên Phù Đại Đế còn tại vị, tạo phản cũng vô dụng.

Văn Hồng vẫy tay.

- Nhưng nếu như hắn biến mất, vậy tự nhiên phải phục quốc lần nữa, trước khi thiên hạ đại loạn, tất có Tế Thiên Phù Chiếu ra, Tế Thiên Phù Chiếu gánh vác ý chí của uôn dân trăm họ, giải cứu muôn dân trăm họ ở trong khốn đốn.

- Vì cái gì Tế Thiên Phù Chiếu không rơi vào trong tay hắn?

Đây là vấn đề rất mấu chốt, Cổ Trần Sa cực kỳ quan tâm:

- Hắn làm được chuyện mà các Cổ Thiên Tử không làm được, dựa theo đại công đức này, sớm đã có Tế Thiên Phù Chiếu hạ xuống.

- Chính là bởi vì như thế.

Văn Hồng suy tính:

- Cho nên vô luận Tiên Ma Yêu, còn có rất nhiều thế gia hào phú, đều cho rằng hắn là người Thiên Đạo bất dung, dựa theo chiến công của hắn, Tế Thiên Phù Chiếu nhất định rơi vào tay hắn, nhưng không có, đây không phải Thiên Đạo không thừa nhận hắn sao?

- Xem ra lão thiên cũng không quá công bằng.

Cổ Trần Sa nói.

Tuy hắn lấy được Tế Thiên Phù Chiếu, nhưng trong nội tâm biết rõ, đức hạnh của mình nông cạn, đối với muôn dân trăm họ càng không có công tích gì. Tế Thiên Phù Chiếu rơi vào tay hắn, hắn cũng cả ngày lẫn đêm vấn tâm, cảm thấy không thể thừa nhận.

- Thiên ý khó dò, ai có thể phỏng đoán được rõ ràng.

Văn Hồng nói:

- Phá Pháp Tiên Kiếm kia ta đã tản đi lạc ấn trong đó, chính ngươi tế luyện là có thể sử dụng, ta không định thu hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.