Long Phù

Chương 216: Chương 216: Thái Sư (2)




Cổ Trần Sa âm thầm quan sát, Đại Bằng Điểu nhanh chóng hạ thấp, đáp xuống một hòn đảo.

Hòn đảo ở trung ương cực kỳ to lớn, phương viên trăm dặm, tu kiến rất nhiều cung điện phòng ốc, còn gieo trồng cây ăn quả, khai khẩn đồng ruộng, tựa như thế ngoại đào nguyên.

Kim Sí Đại Bằng Điểu hạ xuống một cái đài cao.

Cổ Trần Sa biết đã đến chỗ, từ trên lưng Đại Bằng Điểu nhảy xuống, nhìn thấy một nam tử nhìn lên bầu trời, đang là ban ngày, bầu trời lại có tinh thần lập loè.

Nam tử này rất trẻ tuổi, nhìn chỉ tầm hai mươi lăm, khuôn mặt anh tuấn cương nghị, chỉ cần nhìn một cái đã biết trên đời không người có thể rung chuyển tâm thần của hắn, cũng không có sự tình hắn làm không được.

- Đến rồi?

Nam tử xoay người lại.

- Không hổ là nhi tử của Cổ Đạp Tiên và Linh Tinh, ngươi không cần khẩn trương, ta chỉ là muốn gặp ngươi mà thôi, ta sẽ không tổn thương nhi tử của Linh Tinh.

- Bái kiến Văn tiền bối.

Cổ Trần Sa chắp tay, Đại Long Khải nhanh chóng thu liễm, hóa thành đai lưng quấn quanh người.

Nam tử trẻ tuổi này là Thái Sư Văn Hồng, uy danh hiển hách, uy trấn yêu ma tiên tam đạo, từng dùng sức một mình chống đỡ giang sơn Hiến Quốc. Nếu không phải Cổ Đạp Tiên ngang trời xuất thế, như vậy thống nhất thiên hạ chỉ sợ sẽ là Hiến Triều.

Văn Hồng thản nhiên nhìn áo giáp kia, cũng không để ở rong lòng:

- Nhi tử của Cổ Đạp Tiên lại không có mấy nhân vật lợi hại, cái gì Cổ Pháp Sa, Cổ Hằng Sa… tư chất đều quá bình thường, nếu không phải Hằng gia và Pháp gia nội tình phong phú, thì đã sớm lụi tàn. Ngược lại Cổ Hoa Sa rất thâm trầm, có chút thủ đoạn. Còn có Phương Lâm ở trong triều, cũng là nhân vật lợi hại.

Cổ Trần Sa âm thầm kinh hãi, Thái Sư Văn Hồng là cự phách trong thiên hạ, có thể được hắn đánh giá thâm trầm, có chút thủ đoạn, còn có nhân vật lợi hại, thì tuyệt đối không phải bình thường.

- Không biết người này đánh giá ta như thế nào.

Trong lòng của hắn thầm nghĩ.

- Về phần ngươi, cũng có chút đồ chơi nhỏ.

Văn Hồng nói:

- Lại còn chưa ra hồn, tiểu đả tiểu nháo mà thôi, gặp được cao thủ chân chính, bất luận tích súc gì cũng vô dụng.

- Đa tạ Thái Sư chỉ điểm, nhưng ta cũng hết cách rồi, khổ tâm kinh doanh, có thể đi đến tình cảnh này, đã rất không dễ.

Nội tình của Cổ Trần Sa quá yếu, một đường đi đến bây giờ, tự nhận là dù làm lại, cũng chưa chắc tốt hơn nữa.

- Năm đó Cổ Đạp Tiên bằng tuổi ngươi, đã ngang trời xuất thế, trở thành người nổi bật trong tiên đạo, nội tình của hắn mỏng hơn ngươi nhiều lắm.

Văn Hồng nhìn Cổ Trần Sa vài lần.

- Đương nhiên, người này là quái thai từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện qua, thánh nhân thượng cổ cũng khó có thể bằng được.

- Thái Sư, năm đó mẫu thân của ta đến cùng chết như thế nào? Có thể nói cho ta biết kỹ càng hay không?

Cổ Trần Sa quan tâm nhất chính là chuyện này, bằng không hắn sẽ không mạo hiểm chạy đến đây.

- Năm đó Linh Tinh và ta tiến về Vạn Tinh Huyền Môn học nghệ, tất cả mọi người là Huyền Môn chính đạo, kết bạn Thiên Địa Huyền Môn Cổ Đạp Tiên, cùng một chỗ trảm yêu trừ ma, cùng nhau mạo hiểm, khi đó chúng ta không có gì giấu nhau, là bằng hữu cực kỳ tốt. Hắn là người đa sầu đa cảm, thời điểm chúng ta kết bạn du lịch hồng trần, hắn trông thấy dân gian thê ly tử tán, cửa nát nhà tan, lão không chỗ dưỡng, oan tình khó nói… mà rơi lệ, trông thấy người đoàn viên mỹ mãn cũng sẽ cao hứng rơi lệ, thậm chí trông thấy hươu mẹ bị sói ăn, hươu con gào khóc đòi ăn cũng cực kỳ khổ sở, khi đó ta và Linh Tinh thường xuyên cười hắn, nói hắn yếu ớt như vậy còn tu tiên làm gì, người tu đạo chúng ta chú ý phiêu miễu xuất trần, trần thế hết thảy vui mừng yêu hận đều như mây khói, ảo ảnh trong mơ, tụ tán ly hợp cũng như hoa trong gương, trăng trong nước, nào có như hắn.

Ngữ khí của Văn Hồng chậm chạp, lâm vào trong hồi ức:

- Nhưng hắn hết lần này tới lần khác cường đại như vậy, tu vi nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, cơ hồ không có bất kỳ bình cảnh, bất luận công pháp gì vừa học liền biết, khi đó Hiến Triều cường đại, Đại Vĩnh Vương Triều nhỏ yếu, Cổ Đạp Tiên cũng không tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế. Thẳng về sau xảy ra một chuyện.

- Chuyện gì?

Cổ Trần Sa không nghĩ tới Thiên Phù Đại Đế còn đa sầu đa cảm như vậy, bất quá theo hắn thi hành sách lược chính trị mà nói, đúng là tâm nhìn thiên hạ, cũng không cho rằng mình cao cao tại thượng, xem chúng sinh như con sâu cái kiến.

- Đó là Man tộc xâm lấn.

Văn Hồng nói tiếp:

- Hiến Châu và Man tộc giáp giới, mỗi lần Man tộc xâm lấn, đối với chúng ta đều là một trận tai nạn.

Cổ Trần Sa nhớ tới Man tộc tàn nhẫn, mặc kệ nam nữ lão ấu toàn bộ giết chết hiến tế, nếu như hiện tại không có Vạn Lý Trường Thành, còn không biết ngăn cản như thế nào, trăm ngàn năm qua bạch cốt chất thành đống, oan hồn khắp nơi, nhưng hắn không có nói chen vào, mà lẳng lặng nghe tiếp.

- Nhưng Hiến Triều chúng ta cũng có Cự Linh Thần ở trong tối tăm bảo hộ, chỉ là Tà Thần và Yêu Ma Man tộc quá nhiều, Cự Linh Thần cũng chèo chống mệt mỏi.

Văn Hồng nhìn lên bầu trời, tựa hồ muốn tìm kiếm Cự Linh Thần Quốc ở nơi nào:

- Nhưng lần kia Man tộc không có tiến công, mà đưa ra điều kiện, để chúng ta mỗi ba năm gả một vị công chúa cho Man Hoàng hòa thân, mặt khác còn cần đồng nam đồng nữ tất cả 3000 làm của hồi môn.

- Này tuyệt đối không thể đáp ứng.

Hai mắt Cổ Trần Sa hiện ra sát cơ.

- Không thể không đáp ứng, bởi vì đây là thần dụ. Là Cự Linh Thần và rất nhiều Tà Thần Man tộc đàm phán, nếu đáp ứng điều kiện này, Man tộc chẳng những không tiến công chúng ta, còn có thể xuất binh giúp Hiến Triều đánh quốc gia khác.

Văn Hồng nói:

- Lúc ấy trăm quốc đặt song song, riêng phần mình chinh chiến, nếu có Man tộc trợ giúp, như vậy tặng một vị công chúa và 3000 đồng nam đồng nữ cũng không coi vào đâu, hơn nữa ở trong Hiến Triều, dù là Hoàng Đế cũng không dám cãi lời Cự Linh Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.