Cao thủ Đạo cảnh trọng yếu hơn một tỉnh thành nhiều lắm.
Hắn theo hô hấp lặng lẽ tiềm phục, vận dụng Nhật Nguyệt Biến thu liễm khí tức, không bị người phát hiện.
Chuyển qua mười mấy khúc cua, thông qua tầng tầng lớp lớp hành lang, đột nhiên thấy được một tiểu viện, bên trong bố trí tinh xảo, xung quanh cắm mười tám cây lệnh kỳ, trên mỗi lệnh kỳ đều thêu Chân Long uy nghiêm, long này năm màu, ngửa đầu ưỡn ngực, tựa hồ muốn phá không bay đi. Mà bốn phía thì thêu phù lục, tầng tầng lớp lớp, như muốn vây nhốt Chân Long.
Phương vị của lệnh kỳ tựa hồ trên ứng với sao trời, dưới phối hợp Tụ Linh Trận, có rất nhiều diệu dụng.
Ở giữa mười tám cây lệnh kỳ, ngồi ngay ngắn một người.
Người này tướng mạo khoảng chừng ba mươi tuổi, sắc mặt vàng nhạt, mũi cao, mày rậm, mặt dài, đôi mắt đóng lại, khí chất cao quý, không có tà khí và ma khí, xem ra không giống như Man tộc và Tà Ma.
- Chẳng lẽ người này là...
Cổ Trần Sa tinh tế cảm thụ, phát hiện Chân Long trên lệnh kỳ cực kỳ tương tự Chân Long trên thánh chỉ của Đại Uy Vương Triều, trừ lần đó ra, khí tức trên người đối phương cũng có chứa Thiên Tử chi khí, nhưng không phải Thiên Tử chi khí của Đại Vĩnh Vương Triều, như vậy không hề nghi ngờ, chính là quyền quý của Đại Uy Vương Triều rồi.
Liên tưởng đến sự tình Hắc Sát Biên Bức được sắc phong, không hề nghi ngờ, bàn tay của Đại Uy Vương Triều đã cắm vào biên quan của Đại Vĩnh Vương Triều rồi.
- Ai!
Đột nhiên nam tử này mở hai mắt, nhìn về phía Cổ Trần Sa, nháy mắt đã tới.
- Không xong!
Cổ Trần Sa còn không kịp phản ứng, liền thấy cảnh vật giữa thiên địa tiêu thất, thay vào đó là vuốt rồng to lớn từ trên trời giáng xuống, muốn bắt lấy hắn.
- Võ công thật lợi hại.
Từ khi hắn luyện thành Nhật Nguyệt Biến, rất ít người có thể dùng khí thế võ đạo thuần túy ảnh hưởng tâm linh của hắn.
Trong nháy mắt, sâu trong thức hải nhật nguyệt luân phiên, âm dương tụ hội, thiên địa khôi phục thanh minh, đủ loại ảo giác tiêu trừ, nhưng bàn tay của đối phương đã vỗ xuống, kình phong ác liệt hình đinh ốc, bao phủ cả người hắn, bốn phía đều thành tường khí, để cho hắn không chỗ có thể trốn.
Hắn chỉ có thể trơ mắt đứng tại nguyên chỗ, chờ đối phương đánh chết.
Ầm!
Sóng khí theo bàn tay của nam tử hợp lại, ngưng tụ thành vòi rồng cỡ nhỏ, phát ra thanh âm ô ô.
Nhưng Cổ Trần Sa đã không thấy rồi.
- Hả?
Nam tử này cũng không liệu được có biến hóa như thế, quan sát bốn phía, không có bất cứ dấu vết gì, không khỏi cau mày:
- Chẳng lẽ là ảo giác? Ta sắp đột phá, có huyễn ảnh xuất hiện? Bất quá cũng không sao, bộ hài cốt kia từ trong Man tộc vận chuyển đến rồi, ta vì thế tiêu phí to lớn mới đổi được, chỉ cần vừa đến, thì có thể thi triển Thiên Long Hoán Cốt Thuật, như vậy ắt có niềm tin đột phá cảnh giới.
Đương đương đương...
Nhưng lúc này, bên ngoài chuông báo động vang dội mãnh liệt.
- Địch tập kích sao? Xảy ra chuyện gì?
Nam tử đi ra hoa viên, lúc này có người bay vút đến, là một thanh niên bộ dáng tú tài, tà khí um tùm, nam tử xua tay:
- Âm Dương Tú Sĩ, có người xâm lấn sao?
- Vương gia, nơi này có người xông vào, đánh cắp bộ hài cốt từ trong Ma Ha Thần Miếu đổi đến, ngài đi xem một chút đi.
Tú sĩ kia phát ra thanh âm sắc bén.
- Cái gì?
Nam tử bị Âm Dương Tú Sĩ gọi là Vương gia thân thể lắc lư, người biến mất, hiển nhiên đã đi xa.
Âm Dương Tú Sĩ không có đi theo, mà tham lam nhìn mười tám cây lệnh kỳ trong hoa viên, ánh mắt trông mà thèm, lập loè ánh sáng tà dị:
- Thiên Long Tụ Linh Kỳ, có thể tụ tập linh khí, hóa thành linh dịch, có cờ này, tốc độ tu luyện của ta sẽ nhanh hơn gấp mười, Đại Uy Long Khí trên cờ này, càng có thể phụ trợ người dưỡng thành uy nghiêm, khu trừ tâm ma, đối với người tu luyện Tà Đạo càng thêm hữu dụng. Đáng tiếc đáng tiếc, Đại Uy Vương Triều quá mạnh, ta không thể đắc tội Cốc Vương gia này, Man tộc không đáng tin cậy, vẫn phải tiến vào Đại Uy Vương Triều làm Tước gia, có chỗ dựa sẽ tốt hơn nhiều.
Âm Dương Tú Sĩ xoay người, định rời khỏi nơi này.
Xuy lạp!
Nhưng lúc này, kiếm mang bạo kích, phô thiên cái địa, nhật nguyệt diệt sát, bọc lại cả người của hắn.
- Đây là cái gì.
Âm Dương Tú Sĩ xoay người, hai tay đánh ra quyền kình tầng tầng lớp lớp, ý đồ ngăn cản người đánh lén, nhưng hắn chỉ thấy bầu trời rơi xuống liệt nhật, đại địa hủy diệt, trăng sáng mịt mờ, không trung nổ tung, như ngày tận thế hàng lâm, hạo kiếp xuất hiện, hắn chỉ cảm thấy mình có tội nghiệt ngập trời, cả người không dung nhật nguyệt, không dung thời không, không dung quỷ thần, không dung trần thế, nhân thần cộng bỏ, quỷ thần cộng tru, thiên nhân chửi bới.
Phốc xuy!
Tất cả công kích của hắn đều bị chìm ngập, kiếm mang hủy diệt hết thảy, chiến thắng hết thảy, nghiêm phạt hết thảy, cơ hồ là uy năng của Thiên Đạo.
Thậm chí hắn không thấy rõ kẻ tập kích là ai, đầu đã bị tước mất.
Cổ Trần Sa đưa thi thể của hắn vào trong không gian tế đàn, sau đó mãnh liệt chạy đến trong sân, tựa như rút củ cải rút mười tám cây lệnh kỳ đưa vào trong không gian tế đàn, sau đó cả người lao nhanh, vội vàng rời khỏi nơi này.
Thời điểm chạy trốn, toàn thân hắn chảy máu, da dẻ nứt ra, kinh mạch toàn thân đau nhức, nội tạng tổn hại, đây không phải bị người đả thương, mà là vừa rồi đột nhiên tập kích, thôi động Nhật Nguyệt Sát, dẫn đến thân thể bị hao tổn nghiêm trọng.