Long Phù

Chương 85: Chương 85: Cướp hết sạch (1)




Nhà kho rất rộng rãi, ở trên đỉnh khảm nạm một viên Nguyệt Thạch, phát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu đầy phòng sáng như tuyết, cơ bản không thể trốn tránh. Từng cái rương trưng bày chỉnh tề, phía trên có khóa thép.

Răng rắc!

Tay của Cổ Trần Sa lắc một cái, khóa thép bị bóp nát, mở rương ra, bên trong lại là hoàng kim, châu báu, các loại đồ trang sức, không cần nói cũng biết, nhất định là tài phú cướp đoạt từ khắp nơi đến.

Giá trị một rương tối thiểu cũng bảy tám vạn nguyên Đại Vĩnh Tệ.

Hắn liên tiếp mở ra hơn mười cái rương, phát hiện đều là tài bảo, giá trị chừng trăm vạn nguyên.

- Ta muốn kiến thiết phủ đệ vừa vặn thiếu tiền, phụ hoàng chỉ cho 30 vạn, còn chưa đủ nhét kẽ răng.

Hắn nắm lên rương, ném vào trong không gian tế đàn.

Dù sao không gian tế đàn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cất hết nhà kho này cũng không có vấn đề gì.

Số lượng rương không chỉ hơn mười cái, ngoại trừ tài bảo ra,còn có đan dược.

Cổ Trần Sa mở rương ở phía tây, bên trong là từng bình thuốc, đan dược lớn chừng đậu xanh, hương thơm dìu diệu, không giống độc dược, mà là đan dược dùng để tăng lực lượng, cường tráng thân thể.

- Đây là Cường Huyết Hoàn mà quý tộc Man tộc dùng, Thần Miếu Tát Mãn từ xưa truyền xuống phương thuốc cổ truyền, có thành phần Vu Thuật ở trong đó, dùng lâu dài có thể tăng cường tu vi, khu trừ tạp chất, Y Dược Bộ của triều đình cũng nghiên cứu qua, một vài phú hào hạ đẳng thường lén buôn bán với Man tộc, dùng đồ sứ, tơ lụa, lá trà đổi lấy thuốc này đến bồi dưỡng môn hạ đệ tử tập võ.

Cổ Trần Sa thu sạch.

Cường Huyết Hoàn có giá trị không nhỏ, lượng tiêu thụ rất tốt, rất nhiều gia tộc vì đan dược này, bốc lên nguy hiểm bị Man tộc ăn tươi đi giao dịch, buôn lậu ở biên quan nối liền không dứt.

Tuy hiệu quả của Hổ Lang Đan là gấp vạn lần Cường Huyết Hoàn, nhưng đánh chết Cổ Trần Sa cũng sẽ không để lại cho Man tộc và giáo đồ Tà Giáo.

Huống hồ hơn mười rương Cường Huyết Hoàn, bán đi cũng hơn trăm ngàn nguyên.

Rương phía bắc bị hắn mở ra, bên trong là từng bộ từng bộ áo giáp, không biết làm từ da của động vật gì, mềm mại, cứng cỏi, toàn thân bao lại thành chỉnh thể, thoạt nhìn có giá trị không nhỏ. Cổ Trần Sa cũng thu rồi, sau này đi trang bị cho hộ vệ.

Hắn đi một vòng, phát hiện tài bảo, đan dược, áo giáp… đều bỏ vào trong túi, sau cùng đi tới trung ương nhà kho.

Ở trung ương có một cái rương lớn, cũng chính là cái đám người vừa rồi mới mang vào.

Cổ Trần Sa vặn khóa théo, lại không vặn gãy, cái khóa kia không biết dùng kim loại gì chế tạo, kiên cố đến đáng sợ.

- Cái gì? Lấy lực lượng của ta bây giờ, hoàn toàn có thể nắm sắt thành bùn, ổ khóa này lại vặn không đứt?

Hắn rút ra Hàng Ma Chi Nhận hình thức ban đầu, mãnh liệt chém xuống, lúc này cái khóa kia mới gãy nứt, rơi ở trên mặt đất.

Mở rương ra, bên trong lại không phải bảo bối, cũng không phải binh khí, mà là một bộ xương người.

Khung xương trong suốt như ngọc, như lưu ly năm màu, căn bản không phải màu trắng xám của người sau khi chết, nhưng đích thật là người.

- Lưu Ly Ngọc Thân.

Cổ Trần Sa nghĩ thầm:

- Khung xương của người này như lưu ly năm màu, là Đạo cảnh tu thành cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân. Khung xương này không biết có tác dụng gì, trở về đọc thêm sách, tra duyệt điển tịch, trước thu rồi cái đã.

Hắn thu cái rương vào trong không gian tế đàn.

Toàn bộ nhà kho bị hắn thu sạch sẽ.

Sau đó hắn đi tới bên cạnh đại môn, dùng Hàng Ma Chi Nhận cắm vào trong cửa, đào ra một khối to bằng chậu rửa mặt, thân thể nhảy ra, sau đó lại trở tay nhét trở về, nhìn không chê vào đâu được.

Ở bên ngoài có mấy giáo đồ đang bảo vệ, nghe động tĩnh vội vã nhìn qua, nhưng còn chưa hồi thần lại, đã bị Cổ Trần Sa đánh ngất xỉu.

Kéo những thủ vệ này tới chỗ yên lặng, hắn tiếp tục thâm nhập.

Lần này tới là ám sát cao thủ, vừa rồi thuận tiện phát chút tiểu tài không lấp được khẩu vị của hắn, chí ít cũng phải giết chết một hai lão ma đầu Đạo cảnh.

- Hả? Kiến trúc ở nơi này tựa hồ không đúng, đang bố trí thành trận pháp nào đó.

Đi tới đi tới, hắn phát hiện cách cục của kiến trúc không đúng, quanh co khúc khuỷu, giống như mê cung, trên vách tường thậm chí dùng kim ngân đồng thiết bố trí thành các loại đồ án, mặt đất cũng không bằng phẳng, mà khe rãnh từng đạo.

Không khí hơi ba động, kiến trúc dẫn động một loại năng lượng nào đó.

Cả người rất mát mẻ, tựa hồ ngồi ở trong thanh tuyền, thoải mái không gì sánh được.

- Đây là Tụ Linh Trận?

Hắn trốn ở trong xó xỉnh quan sát:

- Nhất định là Tụ Linh Trận.

Dùng phương pháp nào đó, điều động phong thuỷ, có thể đạt đến hiệu quả tụ tập linh khí thiên địa, chỉ là không có tùy tâm sở dục như Đạo cảnh, nhưng người ở trong Tụ Linh Trận tu hành, nhiều năm được linh khí tẩy trừ, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn người thường gấp mười.

Chỉ là xây dựng Tụ Linh Trận cực kỳ tốn tiền, còn cần cao thủ tinh thông trận pháp xây dựng, còn phải chôn dấu tài liệu cực kỳ trân quý ở trong lòng đất, ngay cả phủ đệ của hoàng tử cũng rất khó xây dựng được.

Hô...

Đột nhiên, có tiếng hít thở to lớn từ trong Tụ Linh Trận truyền đến, năng lực thổ nạp như cự long, tuyệt đối không phải nhân loại.

Bởi vì mỗi lần hít, khí lưu điên cuồng trào lên, khi thở, khí lưu sẽ như thủy triều tràn về.

- Cao thủ đang tu luyện, khó trách phải mượn Tụ Linh Trận, nhìn khí thế thổ nạp, có lẽ tu vi còn trên Hắc Sát Biên Bức, không biết là Tà Ma gì? Hoặc Thần Sứ Man tộc? Có thể giết chết đại nhân vật như vậy, chuyến đi này đã không tệ.

Cổ Trần Sa đã giết Hắc Sát Biên Bức, chính là công lao lớn, lại giết một cao thủ đồng cấp, cho dù mất Bá Nam Tỉnh, cũng không có vấn đề gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.