- Nhận này uy lực lại tăng, vận dụng càng thêm thuận buồm xuôi gió, không biết có thể phá phòng hộ của Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt hay không?
Cổ Trần Sa lấy ra quần áo của Tà Giáo thay vào.
Hắn đã sớm chuẩn bị, những giáo đồ Tà Giáo này toàn thân áo khoác màu đen, ngay cả mặt cũng bao phủ, căn bản nhìn không ra tướng mạo, hắn lẫn vào trong đó cũng không khó.
Cộng thêm Tà Giáo ở ba huyện thành lập chưa lâu, các loại chế độ chưa hoàn thiện, ngư long hỗn tạp, ngay cả người mình cũng không biết người mình, đây đối với Cổ Trần Sa càng thêm có lợi.
Hắn thay đổi y phục, nhanh chóng nhún nhảy, đi theo phía sau đội ngũ Tà Giáo vào thành, lại không ai phát hiện.
Những giáo đồ Tà Giáo này đều trầm mặc bước đi, riêng phần mình mặc kệ, linh trí giống như bị tà khí gặm nhấm, vũ lực là tăng, lại mất đi trí khôn và nhân tính.
Người như vậy rất dễ khống chế, chiến tranh không sợ chết, nhưng mất đi sức sáng tạo, tất không thể lâu dài.
- Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, ăn chút gì đó, tùy thời chờ mệnh lệnh!
Đi vào huyện thành, thủ lĩnh Tà Giáo phía trước phân phó.
Những giáo đồ Tà Giáo này đều yên lặng đi về phía trước, đến trong miếu thờ mới xây, riêng phần mình ngồi xuống. Lúc này thì có giáo đồ khác đưa tới nước, thức ăn, giáo đồ Tà Giáo ăn xong, liền nằm xuống nghỉ ngơi, cũng không trò chuyện, giống như cái xác không hồn.
Bọn hắn không có phòng riêng, nghỉ ngơi đều ở trong miếu thờ.
Cổ Trần Sa làm bộ đi tiểu tiện, tùy ý đi lại, nhưng không có ai quản hắn.
Thân thể hắn lấp lóe, tốc độ cực nhanh, tách ra tai mắt mọi người, tiềm phục vào trong miếu thờ.
Toàn bộ huyện thành của Đào Huyện bị giáo đồ Tà Giáo không ngừng cải tạo, từng phiến miếu thờ bao vây lấy tế đàn ở trung ương.
Miếu thờ ở ngoài nhất là chỗ của giáo đồ phổ thông, đều nằm dưới đất mà ngủ, một đại điện thường thường ngủ mấy trăm người, mà vào trong, chính là phòng nhỏ đơn độc, nơi ở của các thủ lĩnh Tà Giáo.
Cổ Trần Sa nhanh chóng thâm nhập, phát hiện có phòng nhỏ đơn độc đều là Võ Sĩ, càng vào sâu, phòng lớn thậm chí có Võ Sư.
Những cái này không có giá trị ám sát.
Cổ Trần Sa ngay cả Tông Sư cũng không muốn ám sát, hắn chỉ muốn ám sát Tà Ma Đạo cảnh hoặc nguyên soái của Man tộc.
Đạo cảnh cho dù là nhất biến, ở trong Man tộc cũng là nguyên soái thống lĩnh hùng binh, hoặc sứ giả Thần Miếu cực kỳ cao quý.
Có thể ám sát mấy gia hỏa như vậy, sẽ giảm bớt rất nhiều nguy cơ.
- Lại thâm nhập một chút!
Thân thể hắn lập loè, lúc thì như bích hổ du tường, lúc thì như con báo co thân, lúc thì như xà ẩn vào huyệt, thi triển thân pháp của Nhật Nguyệt Biến đến cực hạn, cho dù gặp phải cao thủ, cũng khó phát hiện hắn tồn tại.
Nhật Nguyệt Biến giỏi về biến hóa, khí tức hoặc bàng bạc, hoặc tối nghĩa.
Hắn đứng ở phía sau cây cột, hoàn toàn có thể hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, tim đập hô hấp nhất trí với tần suất của đại điện, cho dù người tu luyện đến cảnh giới huyền diệu khó giải thích, cũng không thể cảm ứng được sự hiện hữu của hắn.
Sau trong Thần Miếu, lắp đặt thiết bị rất tráng lệ, trên vách tường có giấy thiếp vàng, thuý ngọc, trân châu… tẩu giáo đồ Tà Giáo hành cũng ở chỗ này tinh khí thần sung túc, không phải ở trạng thái cái xác không hồn.
- Phòng thủ không quá nghiêm mật.
Cổ Trần Sa trốn ở trong xó, mỗi khi có người đi qua, liền tiến vào trong không gian tế đàn, đám người đi rồi, hắn lại xuất hiện, cứ như vậy ẩn nấp, nhanh chóng đến gần vị trí nòng cốt của Thần Miếu:
- Tiếp tục như vậy, ta có thể làm thần thâu rồi, đáng tiếc ta trốn vào trong không gian tế đàn, thì không thể cảm thụ động tĩnh bên ngoài, chỉ có thể tính toán những người kia đi rồi mới ra ngoài, cực kỳ bất tiện. Đây không phải nhược điểm của Tế Thiên Phù Chiếu, mà là ta còn không có kích hoạt ra năng lực chân chính.
Sách sử viễn cổ ghi chép, Tế Thiên Phù Chiếu hầu như không gì không làm được, ngoại trừ câu thông trời cao, bản thân cũng là chí bảo trấn áp rất nhiều thế giới, sinh diệt vạn vật, có thể nói nó chính là chìa khoá duy nhất mở ra bảo khố Thiên Đạo, hoặc là mảnh vỡ hạch tâm của Thiên Đạo.
Nhưng hiện tại năng lực của nó chỉ hiện ra một góc băng sơn, cần càng nhiều Thiên Tử chi khí để kích thích, rất nhiều Cổ Thiên Tử cũng không có khả năng tích góp đủ Thiên Tử chi khí đến triệt để vận dụng chí bảo này.
Cách dùng Tế Thiên Phù Chiếu chân chính ở thượng cổ, là Hoàng Đế xây dựng tế đàn, thả chiếu thư ở phía trên, tuyển định thời gian, văn võ bá quan cùng nhau tế tự, như vậy có thể ngưng tụ Thiên Tử chi khí của cả nước vào, đến cảnh giới phế lập Chư Thần.
Cộc cộc!
Đúng lúc này, trên đường chính truyền đến âm thanh, một đám giáo đồ mang rương, muốn đi nhà kho cất chứa.
- Cẩn thận một chút, những thứ này đều là bảo bối, khẽ nâng để nhẹ, không được lắc lư.
Thủ lĩnh Tà Giáo lớn tiếng kêu gọi, khiêng rương đều là Võ Sĩ, có chừng hơn mười người, nhưng khiêng rương cũng lộ vẻ tốn sức, có thể thấy được trong rương chưa đồ vật tối thiểu cũng mấy ngàn cân.
Cổ Trần Sa theo đuôi phía sau, chỉ nhìn thấy đám người kia bỏ qua chính điện, tiến vào thiên điện, dùng chìa khoá trầm trọng mở đại môn ra.
Sưu!
Cổ Trần Sa lấy tốc độ nhanh nhất chui vào.
- Hả? Sao ta cảm giác vừa rồi có bóng dáng hiện lên nhỉ?
Mấy thủ lĩnh Tà Giáo nhìn nhau, vội vã tiến vào nhà kho tinh tế tra xem, lại không phát hiện bất luận kẻ nào:
- Chẳng lẽ chúng ta hoa mắt?
Sau khi xác định nơi này không người, lúc này bọn hắn mới đóng cửa đại môn ly khai.
Sau một hồi lâu, trong kho đột nhiên xuất hiện một người, chính là Cổ Trần Sa, vừa rồi hắn mạo hiểm nhảy vào nhà kho, sau đó tiến vào không gian tế đàn, chờ đợi một lúc lâu, cảm giác người tra xem đi rồi, lúc này mới nhảy ra.
- Ở trong không gian tế đàn nhìn không thấy tình huống bên ngoài, đây chính là phiền phức, nếu có thể tìm được càng nhiều thánh chỉ của Đại Uy Vương Triều, hấp thu Thiên Tử chi khí trong đó, nhất định có thể để không gian tế đàn phát sinh biến hóa mới.
Cổ Trần Sa bắt đầu tra xét nhà kho này.