Ở trong nhà trưởng trấn, năm thanh niên luyện xong bộ kiếm pháp, trong sân xuất hiện từng khe rãnh, đều là vết kiếm, hiển hiện ra lực sát thương cực mạnh.
- Bộ kiếm pháp này tên Ngũ Quý Kiếm Pháp, chúng ta vừa vặn năm người, mỗi người tu luyện một mùa.
Nhi tử của trưởng trấn tên Lưu Vũ, hắn tu luyện kiếm pháp nóng rực, thôi động ra, có ý chí đại địa khô héo.
- Ngũ Quý Kiếm Pháp! Đây mới thực là thượng cổ chi kiếm!
Cổ Trần Sa hơi sửng sốt.
Vốn giữa thiên địa chỉ có bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.
Nhưng ở thời đại thượng cổ lại có năm mùa, khi mùa thứ năm tới, bầu trời sẽ xuất hiện thập nhật, đại địa sơn hà bị nướng cháy khô, sinh linh dày vò, về sau xuất hiện anh hùng cái thế, bắn xuống cửu nhật, để thế gian chỉ còn lại bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.
- Các ngươi tu luyện kiếm thuật cũng coi như dị số, đây là kỳ ngộ, sau này tất có đại dụng.
Cổ Trần Sa cũng tấm tắc khen ngợi, hắn lấy ra hồ lô, ở trong bát nhỏ ra năm giọt Thiên Lộ:
- Đây là linh dược, mỗi người các ngươi dùng một giọt, có thể phạt mao tẩy tủy, bức ra tạp chất trong cơ thể, có lẽ có cơ hội ở không lâu sau tấn thăng Tông Sư.
- Đây là...
Năm thanh niên ngửi được hương thơm, mỗi người vui vẻ thoải mái, ánh mắt Lưu Vũ kỳ lạ, đột nhiên hỏi:
- Đây là Thiên Lộ trong truyền thuyết?
- Nga? Ngươi lại có thể nhận thức Thiên Lộ.
Cổ Trần Sa không nghĩ tới thanh niên ở trong trấn nhỏ lại nhận thức loại vật này.
- Chúng ta ở trong hang núi kia đọc qua tàng thư, nói nếu có Thiên Lộ, mấy huyệt vị then chốt trong kiếm pháp của chúng ta sẽ được đả thông, nâng cao một bước, hiện tại ngửi được mùi thơm, mấy huyệt vị then chốt của ta rục rịch, nên mới phỏng đoán.
Lưu Vũ quỳ xuống:
- Thập Cửu điện hạ lại có thể lấy ra vật trân quý như vậy ban cho bọn ta, bọn ta thề sống chết đi theo hiệu lực.
- Không, ta không phải ban cho các ngươi, là ban cho toàn bộ bách tính của thôn trấn.
Sắc mặt của Cổ Trần Sa ngưng trọng:
- Tà Giáo bất cứ lúc nào cũng sẽ ngóc đầu trở lại, năm người các ngươi võ công mạnh nhất, nhất định phải thủ hộ thôn trấn. Phải đáp ứng ta, cho dù chết cũng phải bảo vệ bọn hắn.
- Vâng!
Nghe Cổ Trần Sa nói, trong lòng năm người dâng lên ý vị thần thánh.
- Cầm lên kiếm của các ngươi, thủ hộ người phải bảo vệ, kiếm vẫn còn, thì hi vọng còn.
Cổ Trần Sa vỗ vai bọn hắn nói:
- Đứng lên đi, hi vọng tương lai, chúng ta gặp lại ở kinh thành, nâng cốc nói chuyện vui vẻ.
Dứt lời, hắn đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng bôn tẩu, ly khai thôn trấn, đi về phía hang ổ chân chính của Tà Giáo, Đào Huyện.
- Kiếm vẫn còn, thì hi vọng còn...
Lưu Vũ thì thào nhớ kỹ những lời này, toàn thân nhiệt huyết sôi trào:
- Vị điện hạ này thật là nhân trung chi long, đáng chúng ta thề chết đi theo, hắn lẻ loi một mình xông hang ổ Tà Giáo, này là đại dũng, vì bách tính chúng ta, ban thưởng Thiên Lộ, này là đại nghĩa, có thể đi theo người này, chúng ta có gì tiếc nuối? Đến, cùng nhau uống Thiên Lộ, thống thống khoái khoái luyện kiếm, oanh oanh liệt liệt giết địch!
Thần vụ đã tán đi, mặt trời cao chiếu, khí trời vẫn thanh hàn, mùa xuân còn chưa đến, Cổ Trần Sa đi đường nhỏ, rất hiếm dấu chân người, cũng là tránh gặp cao thủ Tà Giáo.
Dần dần, hắn đi về phía trước vài trăm dặm, đến gần huyện thành của Đào Huyện.
Hắn tìm được đỉnh núi cao nhất ở bên ngoài huyện thành, đưa mắt trông về phía xa, huyện thành thu hết đáy mắt.
Huyện thành này đã hoàn toàn luân hãm, rất nhiều giáo đồ Tà Giáo vận chuyển vật liệu gỗ, đất đá, tựa hồ đang xây dựng Thần Miếu và tế đàn. Trên đường bốn phương thông suốt, rất nhiều giáo đồ Tà Giáo từ bốn phương tám hướng đi tới, xua đuổi áp giải bách tính.
Giáo đồ Tà Giáo coi đây là căn cơ, phái ra vô số đội ngũ cướp đoạt khắp nơi, coi bách tính là tế phẩm.
Quả nhiên, rất nhiều bách tính bị giáo đồ Tà Giáo, còn có từng nhóm binh sĩ Man tộc giám sát, bách tính nào giãy dụa phản kháng, sẽ bị kéo tới tế đàn kia, chém đầu hiến tế cho Tà Thần.
Tế đàn chính giữa thị trấn tối thiểu cũng mấy ngàn mẫu, phía trên vết máu loang lổ, thi cốt chồng chất, mấy ngày nay không biết giết bao nhiêu bách tính.
Ở giữa tế đàn, bởi vì giết người quá nhiều, loáng thoáng hắc khí như trụ, tựa hồ mở ra môn hộ nào đó, bên trong âm phong từng trận, quỷ khóc thần gào, có ma ảnh lắc lư, muốn chen phá không gian, hàng lâm đến thế giới chân thật.
Rất nhiều Đại Tướng Man tộc quỳ ở dưới tế đàn cầu khẩn, thỉnh thoảng chộp tới mấy bách tính chặt đầu, sẽ có khói đen nhảy vào trong cơ thể bọn họ, làm cho lực lượng của bọn hắn đề thăng một chút.
Tu luyện như vậy, giết chóc làm cho bọn hắn tu hành cực nhanh.
- Thật đáng chết, đúng là cầm thú.
Trong lòng Cổ Trần Sa thống hận, nhưng chưa có hành động, hắn biết tất có cao thủ trong Đào Huyện này, Man tộc và Tà Giáo Ma đều không phải số ít, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
- Trước tế tự Dung Huyết Chi Nhận rồi nói.
Thân thể hắn tiêu thất, nhìn thanh Dung Huyết Chi Nhận trong không gian tế đàn kia.
Dung Huyết Chi Nhận tan vỡ, lại biến thành một thanh Hàng Ma Chi Nhận hình thức ban đầu. Sau đó hai thanh Hàng Ma Chi Nhận hình thức ban đầu hấp dẫn, dung hợp nhau, lại hóa thành một thanh.
Cổ Trần Sa cầm Hàng Ma Chi Nhận mới hợp thành, phát hiện kiếm này lại nặng thêm một chút, đường cong càng thêm hoàn mỹ, lưỡi dao sắc bén. Cùng lúc đó, hắn tế tự hai Tông Sư Tà Giáo, được năm giọt Thiên Lộ, không thể không cảm thán Thiên Đạo tuần hoàn, từ nơi sâu xa giống như có cơ duyên xảo hợp.