Rặc rặc!
Cái bàn gỗ hoa lê cứng rắn bị bàn tay bẻ vụn.
Bàn tay xinh đẹp lại có lực phá hoại khủng bố.
- Tại sao lại như vậy.
Trên mặt Lâu Bái Nguyệt tràn ngập sát khí.
- Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Lâu Trùng Tiêu cũng có chút bất đắc dĩ.
- Đây là ý tứ của hoàng thượng, kim khẩu đã mở, ai có thể phản đối.
- Thập Cửu hoàng tử là một ngu ngốc, muội muội ta làm sao có thể thân cận với hắn, truyền đi, các hoàng tử khác sẽ nhìn thế nào!
Bên cạnh có một thanh niên chừng hai mươi tuổi cũng vô cùng tức giận, hắn là ca ca của Lâu Bái Nguyệt Lâu Trích Tinh, người nổi bật trẻ tuổi trong triều, đã sớm lập nhiều công lao hiển hách, cũng có tước vị, là Nam Tước.
- Đúng vậy, lão gia, có cần ta đi nội cung cầu Hoàng Hậu nương nương không? Đối với Cổ Trần Sa, xưa nay Hoàng Hậu nương nương cũng không thích, nương nương vẫn muốn Bái Nguyệt gả cho Thất hoàng tử, phải biết Thất hoàng tử là người có hi vọng kế thừa đại nghiệp nhất.
Bên cạnh một mỹ phụ cũng rơi nước mắt, nàng là chính thê của Nguyên Quốc Công, cũng là mẫu thân của Lâu Bái Nguyệt.
Nàng thường xuyên đi đi lại lại trong nội cung, rất thân cận với Hoàng Hậu nương nương, các cung tần khác cũng có quan hệ giao hảo.
- Vô dụng, đây là ý chí của hoàng thượng, lời nói ra không có khả năng sửa đổi.
Lâu Trùng Tiêu lắc đầu:
- Hiện tại hoàng thượng càn cương độc đoán, uy nghiêm sâu nặng, ngươi làm như vậy, nói rõ chính là kháng chỉ, dưới mắt Lâu gia chúng ta ở trong triều cây to đón gió, rất nhiều gia tộc đều bất mãn, hơi chút công kích, chỉ sợ sẽ xét nhà diệt tộc, gần vua như gần cọp.
- Vậy làm sao bây giờ?
Ánh mắt của mỹ phụ kia bắt đầu hung ác:
- Bằng không... Bái Nguyệt âm thầm thi triển mưu lược, để hoàng tử kia chết?
- Hồ đồ!
Lâu Trùng Tiêu mắng:
- Hoàng thượng là người nào? Trong thiên hạ không có việc giấu giếm được hắn, những thứ mờ ám này ngươi khinh hắn sẽ không biết? Ta và hoàng thượng ở cùng bao nhiêu năm? Nhìn thấy vô số Thân Vương, Đại Thần, Tướng Quân mất đi ân sủng, gặp họa bất trắc. Coi như Thập Cửu hoàng tử không được sủng ái, cũng là hoàng tử, dám âm mưu tính toán, dù làm không chê vào đâu được, không có chứng cứ, chỉ cần trong lòng hoàng thượng khó chịu, Lâu gia chúng ta cũng sẽ đại họa lâm đầu.
- Hoàng thượng rút cuộc là có ý gì?
Lâu Trích Tinh cắn răng:
- Ban thưởng nặng như vậy, lại cho muội muội thân cận thằng ngốc kia. Ta lại phỏng đoán không rõ.
- Kỳ thật sự tình cũng không có nát đến trình độ như các ngươi tưởng tượng.
Lâu Bái Nguyệt tỉnh táo lại:
- Ta thấy hoàng thượng là có hai ý tứ, Lâu gia chúng ta đã là Lâu bán triều, nếu để ta gả cho hoàng tử được sủng ái nào đó, vậy sẽ đánh vỡ cân bằng ở trong các hoàng tử, thân cận với Thất hoàng tử, tương lai ta trở thành Hoàng Hậu, Lâu gia trở thành ngoại thích, đây không phải càng khó ước chế? Để ta thân cận tiểu tử kia, ý tứ là ước chế Lâu gia chúng ta.
- Tầng ý tứ thứ hai là gì?
Lâu Trích Tinh hỏi.
- Đương nhiên là để chúng ta coi chừng tiểu tử kia, hắn là huyết mạch Hiến triều, đối với những di lão Hiến triều kia mà nói, là một quân cờ có giá trị rất lớn.
Lâu Bái Nguyệt phân tích:
- Cự Linh Thần Công là công pháp của hoàng thất Hiến triều, mà hoàng thất Hiến triều làlại có huyết mạch Cự Linh Thần, nếu thành viên hoàng thất Hiến triều tu luyện, thì có cơ hội tỉnh lại Cự Linh huyết mạch, lực lớn vô cùng, có rất nhiều huyền diệu. Hoàng thượng cho tiểu tử kia tu luyện, là xem huyết mạch của hắn như thế nào.
- Kích phát huyết mạch của Cự Linh Thần, không dễ dàng như vậy? Hoàng thất Hiến triều đã trăm năm không có người kích hoạt được huyết mạch Cự Linh Thần.
Lâu Trích Tinh lắc đầu.
- Nếu như xuất hiện người kích hoạt được huyết mạch Cự Linh Thần, Đại Vĩnh Vương Triều chúng ta cũng chưa chắc có thể đã diệt Hiến triều, phải biết rằng, thượng cổ Cự Linh Thần là Chân Thần được Cổ Thiên Tử sắc phong, ngay cả hoàng thượng hiện tại, cũng không thể huỷ bỏ, trừ khi đạt được Tế Thiên Phù Chiếu trong truyền thuyết.
- Hy vọng hoàng thượng có thể có được Tế Thiên Phù Chiếu, trở thành Thiên Tử chính thức, hoàn thành đế nghiệp thiên thu, như vậy những thần tử như chúng ta, có khả năng được sắc phong thần vị, bất tử bất diệt.
Lâu Trùng Tiêu nói:
- Cho nên chúng ta phải gắt gao đi theo bên người hoàng thượng, hoàng thượng nói cái gì, chúng ta làm cái đó.
- Chuyện này cần phải thương lượng một chút, nếu như thân cận với tiểu tử kia, sẽ đưa tới hoàng tử khác cô lập Lâu gia chúng ta, tuy nói đây là ý chỉ của hoàng thượng, nhưng gây chuyện không tốt sẽ bị tiểu nhân công kích.
Lâu Trích Tinh có rất nhiều băn khoăn:
- Ý tứ của Hoàng Hậu không thể không tôn trọng, Thất hoàng tử có ý với ngươi đã lâu, nếu tương lai hắn đăng cơ, Lâu gia chúng ta sợ là có đại họa.
- Đăng cơ?
Lâu Bái Nguyệt quay đầu hỏi:
- Phụ thân, ngài đi theo hoàng thượng hơn hai mươi năm, năm đó hắn còn lưu lạc dân gian, ngài cũng đã đi theo, có thể nói biết quá sâu, có biết bây giờ hoàng thượng là tu vi gì không?
- Tu vi của hoàng thượng sâu không lường được, chỉ sợ đã có thể nghịch chuyển sinh tử.
Thần sắc của Lâu Trùng Tiêu ngưng trọng.
- Vậy thì đúng rồi, chúng ta chỉ có nghe ý chỉ của hắn.
Ngữ khí của Lâu Bái Nguyệt đông cứng:
- Thân cận tiểu tử kia cũng không phải chuyện xấu, xưa nay Lâu gia chúng ta đều tự mình cố gắng, không nên dựa vào bất luận hoàng tử gì, Lâu Bái Nguyệt ta cũng sẽ không bởi vì lợi ích mà gả cho Thất hoàng tử, Thất hoàng tử làm người thâm trầm, mặc dù khắp nơi bắt chước hoàng thượng, nhưng không có lồng ngực bao la như hoàng thượng.
- Ý tứ của con là gì?
Lâu Trùng Tiêu biết nữ nhi của mình rất thông minh, tính cách kiên cường, vĩnh viễn không chịu thua, còn được hoàng thượng yêu thích.
- Hết thảy đều là hư giả, chỉ có thực lực là thật, việc cấp bách của ta bây giờ là tu thành Đạo cảnh.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Tuy hiện tại triều đình nhất thống thiên hạ, nhưng Yêu Man chưa diệt, bằng không hoàng thượng cũng sẽ không động viên nhân lực vật lực, xây dựng Vạn Lý Trường Thành, kéo dài mười vạn dặm, nếu như ta ở trong thời gian ngắn tu thành Đạo cảnh, xin triều đình đi biên quan đánh giết Yêu Man, là có thể thoát ly kinh thành thị thị phi phi, dù sao hoàng thượng chỉ nói ta và tiểu tử kia thân cận, chưa hạ chỉ tứ hôn. Hoàng thượng có quyết tâm quét phong tục đồi bại vạn năm, mở thiên cổ thịnh thế, nói để cho ta tự mình lựa chọn, thì quyết sẽ không nuốt lời.