- Tu thành Đạo cảnh, chính là tiên phàm ngăn cách, nào có dễ dàng như vậy.
Lâu Trùng Tiêu lắc đầu:
- Vi phụ khổ tu bốn mươi năm, còn là ở dưới kỳ ngộ, ngẫu nhiên lấy được Thoát Thai Đan của cao nhân thượng cổ luyện chế, mới ở năm năm trước bước vào Đạo cảnh, biết rõ khó khăn trong đó, ngươi muốn ở trong thời gian ngắn tu thành, không có khả năng.
- Sự do người làm.
Thần sắc của Lâu Bái Nguyệt cực kỳ kiên định.
Khu vực săn bắn ở Nam Sơn, trong một hạp cốc, suối nước róc rách, cỏ xỉ rêu ban.
Vốn bầu không khí trong u cốc rất tường hòa, nhưng thanh âm tê tê...ê...eeee tê tê...ê...eeee lại phá hủy hết thảy.
Là một con đại xà, to chừng đùi người, dài đến bốn năm trượng, phun lưỡi màu đỏ, nhìn chằm chằm Cổ Trần Sa.
Cổ Trần Sa tay cầm chủy thủ, như cóc ngồi xổm, tụ tập lực lượng của mình, chuẩn bị ra một kích trí mạng.
Hắn lần nữa đi vào Nam Sơn săn bắn, vốn chuẩn bị đánh hổ lang hiến tế, đạt được Hổ Lang Đan.
Nhưng mãnh hổ không tìm được, lại gặp một con hung xà.
Hắn không dám phớt lờ, lực lượng của hung xà lớn hơn mãnh hổ rất nhiều, là một hung vật chân chính, nuốt sống người không chút vấn đề.
Vèo!
Đại xà quấn thành xà trận, đầu mãnh liệt cắn qua, nhanh như cao thủ đấu kiếm, khí tức tanh hôi đập vào mặt, làm cho người buồn nôn.
Cổ Trần Sa vội vàng dịch chuyển, thân pháp bình thường, nhưng rất hữu hiệu.
Nếu là hắn trước kia, gặp được hung xà này, khẳng định là sẽ táng thân ở trong bụng rắn, nhưng hiện tại có Hùng Lang đại lực, còn đã tiêu hóa, võ học xuất thần nhập hóa trở thành Đại Sư, né tránh hung xà là không thành vấn đề.
Sát!
Chủy thủ xoẹt qua, kéo lê hình cung, dùng chiêu thức Tê Ngưu Vọng Nguyệt cắt vào chỗ bảy tấc của đại xà.
Đây là võ học trụ cột của hoàng thất, luyện tập tốt rồi, sẽ cực kỳ thực dụng.
Đại xà rụt đầu về, cái đuôi mãnh liệt quét qua.
Cổ Trần Sa cảm giác được nguy hiểm, cả người dùng hết toàn lực né tránh.
Phanh!
Tảng đá bị đuôi rắn quất nứt, đá vụn tung tóe, nếu như không phải kịp thời trốn tránh, chỉ sợ sẽ bị đánh cho óc văng tung tóe.
- Hung xà rất giỏi công kích, khó trách võ học đều nhìn vật lĩnh ngộ, ta và hung xà tranh đấu, tựa hồ lĩnh ngộ xà quyền lại sâu hơn tầng một.
Cổ Trần Sa liên tiếp gặp phải nguy hiểm, nhưng trong lòng càng ngày càng thoải mái.
Đánh!
Hắn lại nhảy lên, thể như viên hầu, chủy thủ hiện hàn quang, hung hăng cắt vào.
Hung xà tả hữu xuất kích, muốn cắn Cổ Trần Sa, nhưng từ đầu đến cuối không thể thực hiện được, ngược lại bị chủy thủ cắt mình đầy thương tích, dần dần mất đi hung uy.
- Hoành tảo thiên quân!
Khí tức trong cơ thể Cổ Trần Sa lưu chuyển, vô cùng thoải mái, thét dài một tiếng, bổ xuống đầu hung xà.
Tuy đầu của hung xà bị chém, nhưng vẫn há miệng, thân hình liên tục vặn vẹo, hiển nhiên còn chưa chết tuyệt.
Lúc này Cổ Trần Sa vội vàng lấy ra Tế Thiên Phù Chiếu, bôi máu rắn và máu mình lên, dùng xà hồn tế tự trời xanh.
Hung xà lập tức đình chỉ vặn vẹo, hư ảnh xuất hiện ở trên phù chiếu, bị kéo vào dị thời không!
Trải qua ba lần tế tự, Cổ Trần Sa sớm có chuẩn bị, hai tay vây quanh, đứng thẳng như vòng tròn, điều chỉnh khí huyết, chải vuốt kinh mạch.
Quả nhiên, trong cơ thể hắn bị lực lượng truyền vào, mạch máu màu tím trương lên, gân xanh như sắt bao phủ toàn thân, giống như tu luyện công phu Thiết Bố Sam đến cảnh giới cao nhất.
Lực lượng của đại xà vượt xa mãnh hổ, hiến tế đoạt được, làm Cổ Trần Sa thống khổ trước đó chưa từng có, chỉ cảm thấy gân mạch toàn thân đứt gãy từng khúc, khí quan trong cơ thể cũng muốn nổ tung, thần trí không thanh tỉnh.
Nhưng hắn biết rõ, đây là dấu hiệu luyện hình tẩy tủy, không thể đứng thẳng bất động, phải vận chuyển cỗ lực lượng này lưu chuyển toàn thân, dựa theo quyền pháp của mình vận chuyển lực lượng, đây mới gọi là “tẩy tủy” .
Lập tức, hắn nhịn xuống đau nhức kịch liệt, đánh ra từng chiêu từng thức quyền pháp trụ cột.
Hắc hổ đào tâm, hoành tảo thiên quân, tê ngưu vọng nguyệt, bách bộ xuyên dương, thập tự liên hoàn...
Chiêu thức càng lúc càng nhanh, lực lượng theo chiêu thức nhận được phóng thích, dần dần theo quyền pháp chảy xuôi, đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, như hải nạp bách xuyên, tất cả chảy vào đan điền.
- Nguy hiểm thật!
Cổ Trần Sa tỉnh táo lại, toàn thân đổ mồ hôi, biết rõ lực lượng của hung xà to lớn, mình căn bản không hấp thu được, nếu không phải vừa rồi mượn quyền pháp tán phát một bộ phận ra ngoài, chỉ sợ lần này thực sẽ bạo thể mà chết, xem ra cũng không thể hiến tế lung tung.
Cũng may mình trải qua ba tháng nghiên cứu, đọc rất nhiều điển tịch, từ trong suy đoán có được tâm đắc, mượn tế luyện quyền, dùng quyền đúc thể.
Hiện tại hắn hơi vận công, quyền xanh đen như sắt, hung hăng đánh vào trên mặt đá, nham thạch chia năm xẻ bảy.
Cổ Trần Sa mừng rỡ nhìn hai tay mình:
- Hiện tại lực lượng của ta chỉ sợ đã không thua Tông Sư trong Phàm cảnh tứ trọng, nhưng vận dụng kình lực và tu dưỡng võ học còn không bằng Tông Sư.
Lực lượng của Tông Sư cũng có cực hạn, ước chừng tam ngưu, cho dù thiên phú dị bẩm, trời sinh thần lực, tối đa cũng không cao hơn ngũ ngưu!
Đó là cực hạn của nhân thể, trừ khi bước vào Đạo cảnh, có thể hấp thu linh khí thiên địa, đoạn tuyệt nhân gian khói lửa, dùng linh khí bồi dưỡng thân thể, thoát thai hoán cốt, mới có thể tăng lên cực hạn, được lực lượng chín trâu hai hổ.
Hiện tại Cổ Trần Sa hiến tế gà, sói, gấu, mãng xà, lực lượng tổng hợp cơ hồ bằng tứ ngưu, hoàn toàn có thể so sánh với Tông Sư.
Đáng tiếc tu vi võ học của hắn chưa đủ, còn khuyết thiếu lĩnh ngộ, không thể đăng phong tạo cực.
Thời gian kế tiếp, hiến tế đã vô dụng, phải nhờ vào tôi luyện vũ kỹ, tu luyện võ học cao siêu hơn, linh hoạt khéo léo biến hóa, mới có thể chính thức trở thành Tông Sư.
Vèo!
Thân hình hắn nhảy lên, nhanh nhẹn như viên hầu, không khác giẫm trên đất bằng.
Thời gian ngắn sau, hắn đã đến vách núi, trên cao nhìn xuống, hai mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm con mồi. Hắn muốn giết hổ lang tế tự, đạt được Hổ Lang Đan.
Dựa theo sách sử ghi chép, tế tự đạt được Hổ Lang Đan vẫn rất dễ.