Long Vũ Vân có Lam Sí Hải Bằng, nhưng chỉ là ấu điểu, chỉ có thể truyền tin và trinh sát. Nhưng Kim Sí Đại Bằng kia, luận huyết mạch là Hồng Hoang dị chủng, lực lượng thậm chí còn hơn Lam Sí Hải Bằng, chủ yếu là đã thành niên, hoàn toàn có thể chở người phi hành.
Nhất là nếu có cao thủ biết điều giáo, mỗi ngày cho loại Hồng Hoang dị chủng này dùng linh đan diệu dược, vậy thì có thể khiến cho chim này thoát thai hoán cốt, hiểu được tu hành, chuyển hóa thành Yêu, còn lợi hại hơn cao thủ nhân loại.
Trên Vô Tận Đại Lục, ngoại trừ Tà Ma, còn có Yêu tộc hoành hành, bởi vì ngoại trừ chỗ Nhân tộc ở lại, đại đa số đều là hoang sơn dã lĩnh, quần sơn mênh mông, vô số động vật tu luyện thành tinh, sau đó thành Yêu.
Yêu tu hành so với người, nhập môn rất khó, nhưng sau khi nhập môn, tu hành sẽ tiến triển tấn mãnh.
Bởi vì Yêu trời sinh trí tuệ thấp kém, nên nhập môn gian nan, nhưng Yêu tâm tư đơn thuần, không có nhiều dục vọng và ý nghĩ như nhân loại, không có kiến thức qua hồng trần điên đảo, yêu hận tình cừu, sau khi nhập môn chỉ biết tu hành, ôm lại thành đoàn, tự nhiên tu luyện nhanh hơn nhân loại rất nhiều.
Bất quá động vật không có khả năng tự mình lĩnh ngộ tu hành, bọn hắn muốn thành Yêu, phải được người tu hành nhân loại điểm hóa, hoặc kỳ ngộ tìm được di tích thượng cổ.
Trong sách sử ghi chép, rất nhiều người tu hành đều sẽ tìm kiếm mãnh thú cường đại, nuôi dưỡng ra cảm tình, sau đó chỉ điểm tu hành, trở thành trợ lực cường đại của mình.
Kim Sí Đại Bằng trước mắt hiển nhiên đã thành Yêu, lợi hại phi phàm, loáng thoáng có thể phun ra nuốt vào linh khí, lực lớn vô tận.
Động vật thành tinh, hiểu được tu hành, bước vào Đạo cảnh, có thể phun ra nuốt vào linh khí thiên địa, vậy thì thành Yêu, Yêu tu luyện tới trình độ nhất định, có thể thành Long!
Long không phải chủng tộc gì, mà là cảnh giới.
Thành Tinh, thành Yêu, thành Giao Long, Ly Long, Đại Long, Vương Long, Thần Long, Chân Long.
- Tiểu di, ngài lại đích thân đến?
Trần Kiếm Phong thấy nữ tử trên Kim Sí Đại Bằng Điểu, không khỏi vui mừng quá đỗi.
- Lần này ta quá đen đủi, tiểu di mau giúp ta đoạt lại Phá Pháp Tiên Kiếm.
Nữ tử trên Kim Sí Đại Bằng nhảy xuống, chim kia đứng thẳng trên vách núi, ngạo thị quần sơn, loáng thoáng có khí tượng của Giao Long.
Nữ tử móc ra một viên thuốc đút nó ăn, sau đó xoay người lại, chỉ thấy mi tú tóc mây, tơ tằm quần áo, khuôn mặt như tranh vẽ, không giống phàm nhân, toàn thân đều là khí tức tiên tử xuất trần.
- Ngươi nói đầu đuôi sự tình nghe một chút.
Nữ tử mở miệng, âm thanh mờ ảo, giống như từ trên chín tầng mây vọng xuống.
- Ngươi có Phá Pháp Tiên Kiếm, dưới Đạo cảnh nhị biến đã vô địch, cho dù tam biến cũng không thương tổn được ngươi, gặp phải nguy hiểm vận dụng kiếm có thể phi hành rời đi, làm sao lại bị người cướp kiếm?
- Ta cũng không biết, Cổ Trần Sa kia không biết thi triển thủ pháp gì, thu lấy kiếm này, trấn áp lại?
Trần Kiếm Phong nói sự tình tường tận.
- Nói bậy, cho dù là lục biến Luyện Khí Thành Cương, diễn hóa ra tiên thiên cương khí, có thể từ trong tay ngươi thu lấy kiếm này, cũng không trấn áp được.
Nữ tử hơi giận:
- Phá Pháp Tiên Kiếm không phải chuyện đùa, lúc đầu ban thưởng ngươi, là vì ngươi có thể được linh quang chiếu rọi, đột phá Đạo cảnh, để ngươi ở Hiến Châu liên lạc cường hào, mưu đồ phục quốc, làm ra một phen đại sự, hiện tại đại sự chưa thành, lại mất Tiên kiếm, gia pháp cũng không tha cho ngươi được. Thái Sư sắp xuất quan, sau khi xuất quan, sẽ thu hồi Đoạn Pháp Tiên Kiếm, đến lúc đó sáu kiếm hợp nhất, lại lấy ra Cự Linh Thần Lực, hóa ra Vô Pháp Nhất Tâm Đại Đạo Trận, đến lúc đó có hi vọng phục quốc.
- Thế nhưng ta nghe Cổ Trần Sa kia nói, Thiên Phù cẩu Hoàng Đế đã đến Tha Hóa Tự Tại, chúng ta còn có hi vọng sao? Ngay cả Cự Linh Thần cũng chưa tới cảnh giới này a.
Trong giọng nói của Trần Kiếm Phong có chút mê mang.
- Câm miệng.
Nữ tử quát lên:
- Thiên Phù đối địch với chư Thần Ma, cho dù cảnh giới cao hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ vẫn lạc, ngươi mất tự tin như vậy, tu vi đã có khả năng lui bước, lãng phí linh quang lúc đầu, ngươi có biết vì cầu đạo linh quang kia, Thái Sư hao tốn bao nhiêu tâm huyết không.
- Tiểu di, nhưng Cổ Trần Sa...
Trần Kiếm Phong suy nghĩ một chút:
- Việc cấp bách, là phải dựa vào tiểu di đoạt kiếm lại giúp ta, bằng không bên thái tử ta không tiện khai báo.
- Cái này là tự nhiên, nói thật, ta cũng muốn gặp đứa con trai kia của tỷ tỷ một lần.
Nữ tử bước liên tục nhẹ nhàng:
- Nghe đồn hắn là kẻ ngu si, nhưng chưa tới một năm, đột nhiên quật khởi, lại có thể giết chết bốn lão ma đầu, cũng không biết được kỳ ngộ gì? Hoặc một mực giấu tài, hoặc sau lưng có cao thủ tuyệt thế bồi dưỡng? Hoặc đúng như nghe đồn, kích hoạt huyết mạch Cự Linh Thần, từ nơi sâu xa được Cự Linh Thần gia trì? Nhưng Cự Linh Thần ở hơn mười năm trước, đã mất đi cảm ứng.
- Lúc này hắn ở trên trấn ngoài mấy trăm dặm, tiểu di có thể đi qua, thuận tiện bắt lấy hắn, ta là muốn hắn bắt, giao cho thái tử, rút máu huyết, từ trên người hắn thu được huyết mạch Cự Linh Thần, như vậy thì có cơ hội làm cho cả hoàng thất chúng ta kích hoạt được huyết mạch.
Trần Kiếm Phong kể rõ ý nghĩ của mình, tỏ vẻ vẫn có công lao.
- Ngu xuẩn!
Nữ tử mắng:
- Ngươi vừa tới liền thịnh khí lăng nhân, đây không phải bức người ta trở mặt sao? Nên lấy lợi dụ, lấy tình mượn hơi, sớm biết sẽ không để cho thằng ngu như ngươi ra trận, ta biết suy nghĩ của ngươi, là muốn để mình thu được lợi ích.
- Vậy làm sao bây giờ?
Trần Kiếm Phong không dám giải thích rõ.
- Lúc này hắn có địch ý với chúng ta, muốn lấy lòng đã không có khả năng. Hơn nữa hắn không có khả năng phun ra Phá Pháp Tiên Kiếm, đã như vậy, chỉ có thể dùng Vô Tín Đoạt Tâm Phù rồi.