Long Phù

Chương 112: Chương 112: Lạt mềm buộc chặt (2)




Thạch Trung Thiết quỳ xuống một chân, không dám tiếp nhận.

- Hầu gia tặng ta ba trăm bộ Giác Giao Khải, giá trị có thể nói không thể đo lường, ta cũng không có gì đáp lễ, lại nói trước mắt tu vi của ngươi đến bước ngoặt, nếu như có thể càng tiến một bước, sẽ lợi cho giết Man, còn nữa, ngươi quen thuộc phương pháp chinh chiến thao luyện, thuộc hạ của ta cần ngươi huấn luyện, để cho bọn họ trở thành tinh nhuệ.

Cổ Trần Sa cau mày:

- Mấy ngày nay, tâm thần của ta có chút không yên, luôn cảm giác Man tộc còn có âm mưu gì. Nhìn dáng dấp còn phải dò xét Thần Miếu một phen, nhưng hôm qua ta bắt được Trần Kiếm Phong, lại không muốn giết hắn, hắn cũng không chịu hàng phục, ngươi có đề nghị gì không?

- Trần Kiếm Phong ở trong hoàng thất Hiến triều địa vị coi như khá cao, thuộc về nòng cốt.

Thạch Trung Thiết ỡm ờ thu hồi Thiên Lộ, rõ ràng hảo cảm tăng hơn rất nhiều:

- Nếu giao cho mạt tướng, mạt tướng có rất nhiều phương pháp bức cung, để cho hắn nói ra lời thật.

- Nghiêm hình bức cung cũng chưa hẳn là tuyển chọn tốt nhất.

Cổ Trần Sa lắc đầu:

- Nói thật, hoàng thất Hiến triều và ta có liên hệ máu mủ, dù sao cũng là tộc nhân của mẫu thân, ý tứ của phụ hoàng cũng là để ta mời chào bọn họ, mượn uy vọng của bọn họ ở dân gian, hóa giải huyết cừu diệt quốc năm đó.

- Như vậy trước mắt chỉ có thể thả Trần Kiếm Phong, lại lặng lẽ theo dõi, sau khi hắn ra ngoài, nhất định sẽ liên lạc thành viên hoàng thất khác, có thể đạt được rất nhiều tình báo.

Thạch Trung Thiết cau mày:

- Nhưng bản thân hắn là cao thủ Đạo cảnh, muốn theo dõi hắn cực kỳ khó khăn, hơn nữa coi như theo dõi, gặp phải dư nghiệt Hiến triều khác, mình lại có nguy hiểm.

- Chủ ý này của ngươi rất tốt.

Cổ Trần Sa gật đầu tán thưởng:

- Đã như vậy, ta tự mình theo dõi.

- Thập Cửu gia tuyệt đối không thể.

Thạch Trung Thiết vội vàng ngăn cản:

- Ngài đường đường là hoàng tử, nếu có gì sơ xuất, mạt tướng không đảm đương nổi.

- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.

Cổ Trần Sa vỗ vỗ bả vai hắn:

- Ta chỉ sợ sau khi ta đi, Man tộc đến tiến công.

- Điểm này Thập Cửu gia yên tâm, chúng ta đều có kinh nghiệm tác chiến phong phú.

Thạch Trung Thiết nhìn Cổ Trần Sa quyết định, biết khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể làm tốt chuyện của mình.

Những ngày qua, hắn cũng âm thầm kinh ngạc, Cổ Trần Sa luyện binh lại cho thuộc hạ dùng Cường Huyết Hoàn, tinh nhuệ dưới trướng của Cự Thạch Hầu mới có đãi ngộ này, tin đồn hoàng tử này một nghèo hai trắng, hiện tại lại xuất thủ hào phóng như thế, tài phú ở đâu ra?

Cổ Trần Sa xoay người trở về đại sảnh, Trần Kiếm Phong quả nhiên chưa đi, mà điều tức thổ nạp, linh khí tụ tập, hút vào trong cơ thể. Chỉ tiếc hắn lĩnh ngộ không sâu, linh khí đứt quãng, lúc có lúc không, dưới tình huống này, có khả năng sẽ lui lại Tông Sư cảnh.

Tu hành là có thể lui bước.

Tỷ như Phục Khí Ích Cốc, tâm linh cảm ứng linh khí, lại lấy phương thức hô hấp thổ nạp đưa vào trong cơ thể, dung nhập kinh mạch. Nhưng nếu bị đả kích to lớn, hoặc đạo tâm sinh ra hoài nghi, tâm linh sẽ long đong, không cách nào cảm ứng linh khí, từ đó lui trở về Tông Sư.

Nếu là tự mình tu luyện thành, trải qua đủ loại đau khổ, vậy thì không dễ dàng lui bước, nhưng nếu như mượn đan dược, hoặc hiến tế, tỷ lệ lui bước lại rất lớn.

Trần Kiếm Phong bị đả kích to lớn, Phá Pháp Tiên Kiếm mất, người lại bị bắt làm tù binh, tâm thần bối rối, tu luyện hấp thu linh khí yếu ớt, chỉ sợ cũng có nguy hiểm lui bước.

- Ngươi đi đi, ta quyết định bỏ qua ngươi.

Cổ Trần Sa chỉ ra phía ngoài.

- Thật?

Trần Kiếm Phong mạnh mẽ mở hai mắt ra:

- Ngươi không phải là lạt mềm buộc chặt đó chứ? Muốn moi ra bí mật của ta?

- Vậy ngươi có đi hay không.

Cổ Trần Sa lười giải thích.

Trần Kiếm Phong lập tức nhảy lên, biến mất không thấy gì nữa.

Thân thể của Cổ Trần Sa cũng đung đưa, lao về phương hướng khác, hắn không sợ mất dấu Trần Kiếm Phong, bởi vì đã bắt được khí tức của đối phương, vận chuyển Nhật Nguyệt Biến, tinh thần tập trung, khứu giác còn nhạy bén hơn chó săn.

Trong Nhật Nguyệt Biến có rất nhiều huyệt đạo, kinh mạch bí khổng, còn có phương pháp tu hành linh khiếu, thần kinh, tỷ như trên mũi có vài bí khổng, nếu khí huyết và tinh thần tập trung lại kích thích, là có thể phát huy ra khứu giác vượt quá thường nhân.

Trong núi rừng xa xa, Trần Kiếm Phong thở dốc, ngó chừng phía sau, trên mặt xuất hiện vẻ dữ tợn:

- Cổ Trần Sa, ngươi cướp đi Phá Pháp Tiên Kiếm của ta, ta và ngươi chưa xong đâu. Bất quá lá bài tẩy của hắn đến nay còn không thăm dò rõ ràng, lại là chuyện phiền toái, hắn dễ dàng bỏ qua ta như vậy, khẳng định là muốn theo dõi, đã như vậy, ta tương kế tựu kế, dẫn hắn vào tuyệt địa.

Nghỉ ngơi một lát, hắn bay vút ở trong núi rừng, đồng thời nhạy cảm bốn phía chủ ý, nhưng chạy hai canh giờ, càng ngày càng xa, lại phát hiện không có dấu vết bị người theo dõi.

- Chẳng lẽ hắn thật không theo dõi ta? Không, không thể nghĩ như thế, người này tuyệt đối không có lòng tốt như vậy. Nhưng ta bôn ba ít nhất mấy trăm dặm, đã tương đối an toàn, là thời điểm liên lạc rồi.

Hắn từ trong túi móc ra một ngọc phù, đột nhiên bóp nát, ánh lửa lóe lên.

Sau khi bóp nát ngọc phù, hắn ngồi dưới đất nghỉ ngơi đợi chờ.

Cho đến hừng sáng, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một chấm đen, như mũi tên bay xuống, đến đỉnh núi mới phát hiện là một con chim đại bàng khổng lồ, vũ mao ô kim, thể hình khổng lồ, triển khai hai cánh dài khoảng ba bốn trượng, móng vuốt mở ra, đừng nói trâu, coi như là voi cũng có thể bắt được.

- Kim Sí Đại Bằng.

Nơi xa, Cổ Trần Sa âm thầm ẩn núp, nhìn thấy đại điểu kia cũng cau mày.

Hai mắt hắn sắc bén, nhìn thấy trên lưng đại điểu có nữ tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.