- Được rồi, không cần nói nhảm nhiều lời.
Cổ Trần Sa nhìn Trần Kiếm Phong:
- Vốn người không phạm ta ta không phạm người, nhưng ngươi lại muốn bắt ta, lấy huyết mạch trên người ta, này đã vượt qua ranh giới, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng là tộc nhân của mẫu thân, ta không muốn làm khó ngươi, càng không muốn giết ngươi hoặc đả thương ngươi, như vậy đi, ngươi nói cho ta biết phương pháp thu phục Phá Pháp Tiên Kiếm, ta bỏ qua ngươi, để cho ngươi tùy tiện rời đi?
- Nằm mơ!
Trần Kiếm Phong cười lạnh:
- Coi như bây giờ ngươi giam giữ ta, cao thủ Trần gia nhiều như mây, tự sẽ đến nghĩ cách cứu viện không nói, ngươi còn trống rỗng tạo ra địch nhân cường đại, ngươi bây giờ đã bốn bề là địch, Cổ Phạm Sa, Lâu Bái Nguyệt, Cổ Chấn Sa, thậm chí trong triều đình, ai không phải địch nhân của ngươi?
- Kia cũng không có gì, ngươi không nói cho ta, ta cũng có thể tìm ra phương pháp hàng phục kiếm này.
Cổ Trần Sa hơi quan sát Phá Pháp Tiên Kiếm trong Nhật Nguyệt Tế Đàn, phát hiện kiếm này thành thật, ngoan ngoãn nằm ở trên, ngẫu nhiên nhúc nhích, thật giống như rất thoải mái thích ý.
Đầu hắn hồi ức tìm tòi, có ghi lại Cổ Thiên Tử tế tự thu pháp bảo hay không.
Dựa theo đạo lý, tế thiên là không gì làm không được, chuyện nhỏ bực này chỉ cần nắm giữ phương pháp tế tự, rất dễ dàng sẽ làm được.
Nhưng hắn hồi ức cả buổi, lại thật không có phát hiện, xem ra trở về phải đọc nhiều sách một chút.
- Kiếm này được Văn Hồng Thái Sư tế luyện qua, lấy nguyên thần rót vào trong đó, chỉ cần ý nghĩ trong đầu hắn khẽ động, kiếm này sẽ trực tiếp bay trở về.
Trần Kiếm Phong khinh thường:
- Trừ khi lực lượng của ngươi vượt qua Thái Sư, nếu không không thể nào lấy đi.
- Ta nhớ Đoạn Pháp Tiên Kiếm ở trong tay lão Thất nha.
Cổ Trần Sa muốn thăm dò ra càng nhiều bí mật.
- Hắn là người Pháp gia, mà sáu thanh kiếm này là kỳ nhân thượng cổ tranh đấu với Pháp gia, phí hết tâm huyết luyện chế ra, cho nên mới gọi Vô Pháp, Mạt Pháp, Diệt Pháp, Đoạn Pháp, Tuyệt Pháp, Phá Pháp. Nhận được kiếm này, hắn trở về Pháp gia, dùng thủ đoạn bí mật trấn áp tiến hành nghiên cứu, công lực đại tiến, nhưng Thái Sư sớm muộn gì cũng sẽ tìm Pháp gia thu hồi, sáu kiếm quy nhất.
Trần Kiếm Phong nói ra bí mật, con ngươi khẽ chuyển động, không biết tính toán cái gì.
- Ngươi cũng đừng nghĩ chạy.
Cổ Trần Sa mười ngón đan xen.
- Đã như vậy, ta sẽ giao ngươi cho triều đình, dù sao ngươi cũng là phản nghịch, ta bắt được ngươi, công lao còn lớn hơn giết chết lão ma đầu.
Nghe được lời này, Trần Kiếm Phong cuối cùng hiện ra thần sắc sợ hãi.
Cổ Trần Sa lời nói xoay chuyển.
- Nhưng ta được hoàng thượng thụ ý, mời chào dư nghiệt Hiến triều, chỉ cần hoàng thất Hiến triều muốn lập công chuộc tội, có thể đầu nhập vào dưới trướng của ta. Như vậy ngươi trợ giúp ta đối kháng Man tộc, chỉ cần có thể giết chết ba ngàn man binh, ta sẽ buông thả ngươi, như thế nào?
- Hừ!
Trần Kiếm Phong hừ lạnh, ngồi dưới đất, nhắm mắt lại không để ý tới, hắn không trốn, cũng không đáp ứng.
- Dù sao trấn này rất nhanh sẽ có man binh đột kích, ngươi không giết Man, bọn họ cũng sẽ giết ngươi hiến tế.
Cổ Trần Sa mặc kệ hắn, đứng dậy, đi ra bên ngoài.
- Chạy hay là không chạy?
Trần Kiếm Phong khó xử:
- Nếu chạy không thoát, sợ rằng sẽ chọc giận đối phương, đến lúc đó dâng ta cho triều đình, vậy thì thật là vạn kiếp bất phục. Mấu chốt là người này lại có thể thu Phá Pháp Tiên Kiếm, lá bài tẩy nhiều hơn ta tưởng tượng, ta nên tiềm phục ở nơi này, thăm dò rõ ràng lá bài tẩy của hắn, lại tính toán tiếp?
Bên ngoài, Thạch Trung Thiết còn đang khổ luyện đao pháp, hắn bị kích thích rất lớn, cho nên quyết chí tự cường, gắng đạt tinh tiến.
Ánh đao bao lấy thân thể, trên dưới bay múa, hoặc tiến hoặc lui, chợt trái chợt phải, tựa như vẽ ra đồ án thủy mặc, mơ hồ có thể thấy trong ánh đao, núi lớn nguy nga tầng tầng lớp lớp.
Trong lúc đột nhiên, hắn huýt dài, ánh đao đâm lên bầu trời, giống như ngọn núi đội đất ngoi lên, câu thông thiên địa, trở thành thiên trụ.
- Vẫn không thể đột phá.
Một lúc lâu sau, hắn thu đao, lẳng lặng đứng yên, thở dài.
- Đạo cảnh cực kỳ khó khăn, ta cũng chậm chạp không thể tiến bộ.
Cổ Trần Sa cũng từ trên người Thạch Trung Thiết học được không ít thứ, đối phương hàng năm chinh chiến, kinh nghiệm phong phú, khổ tu nhiều năm, không ngừng kiên trì, có rất nhiều ưu điểm mình không có.
- Mười năm trước ta bước vào Tông Sư cảnh, đau khổ ác chiến, lại vẫn không phá được cửa ải tiên phàm này.
Thạch Trung Thiết hành lễ, thu đao, trên mặt có vẻ phiền muộn:
- Hầu gia nói cho ta biết, này là tích súc, tích súc càng lâu, sau khi đột phá đi sẽ càng xa. Bảo ta không thể liều lĩnh, nhưng mười năm lại thực rất khó chịu.
- Ta mới tiến vào Tông Sư không tới một năm.
Cổ Trần Sa thầm nghĩ:
- Nếu như ta mười năm cũng không đột phá được, không biết có nản lòng thoái chí hay không? Có lẽ có thể kết thiện duyên với Thạch Trung Thiết...
Hắn móc ra cái bình nhỏ.
- Cầm lấy.
- Đây là?
Thạch Trung Thiết nhận lấy, mở bình ra, phát hiện trong đó là vài giọt sương, hương thơm xông vào mũi, hơi ngửi hương vị, kinh mạch thư sướng, khí huyết cả người tuần hoàn xoa bóp, cơ hồ muốn mê say ở trong đó:
- Đây là Thiên Lộ!
- Ngươi cũng biết Thiên Lộ?
Cổ Trần Sa có chút kinh ngạc.
- Hoàng thượng từng ban thưởng Hầu gia, ta thấy qua, ngửi được hương vị, không nghĩ tới Thập Cửu gia cũng có, ban thưởng như thế, mạt tướng làm sao dám nhận?