Long Phù

Chương 229: Chương 229: Dời đô (1)




Quả nhiên trên triều hội, thời điểm Thiên Phù Đại Đế tuyên bố dời đô đến quan ngoại, cả triều nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng không có quan viên thề sống chết phản đối, sau khi khiếp sợ một hồi, đều nhất tề tán thưởng hoàng thượng sáng suốt.

Đây cũng không phải trên triều không có trung thần, toàn bộ đều là a dua nịnh hót, mà vì Thiên Phù Đại Đế làm việc chưa từng thất bại, năm đó tu Vạn Lý Trường Thành, mở kênh đào, ngược lại có rất nhiều người phản đối, nói sẽ làm dân chúng lầm than.

Nhưng mấy năm sau, kênh đào khai thông, trường thành xây xong, mưa thuận gió hoà, vận chuyển thông sướng, hàng năm không biết có bao nhiêu người được kênh đào nuôi sống, trước kia rất nhiều hàng hóa bán không được, cũng thông qua đường thủy lưu thông đến các nơi, thu thuế gia tăng gấp mười lần, triều đình và dân gian đều giàu có lên.

Ở trong nội tâm rất nhiều dân chúng, Thiên Phù Đại Đế là không gì không làm được.

Chỉ là tuy bề ngoài quần thần cúi đầu nghe theo, nhưng sau khi trở về, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, không biết sẽ phát sinh bao nhiêu sự tình.

Sau khi bãi triều, Cổ Trần Sa cũng không trở về dịch trạm, mà tới trang viên của Long Vũ Vân, hắn không cùng triều thần khác câu kết làm bậy, chỉ có một người đả tọa, cũng không luyện công, mà suy nghĩ miên man.

Hôm nay phụ hoàng nói thật quá mức rung động.

Hắn nhất định phải suy nghĩ, chải vuốt quan hệ, mới có thể định ra sách lược tương lai.

Đây là thói quen nhiều năm của hắn, mỗi ngày đều sẽ tĩnh tọa, xem xét tất cả hành động, có sai phải sửa.

- Những năm này ngươi ở trong cung nhận hết lạnh nhạt, có trách trẫm hay không?

- Nhưng nếu không như thế, vận mệnh của ngươi sao có thể thay đổi, đạt được cơ duyên to lớn?

- Ta mắc nợ mẹ ngươi quá nhiều, nên cho ngươi cơ duyên vốn không thuộc về ngươi, cùng lão thiên đánh cờ, trẫm tạm thời thắng nửa chiêu. Bất quá đối với ngươi chưa chắc là chuyện tốt, tương lai ngươi tất có kiếp số, chỉ nhìn ngươi có thể nghịch thiên cải mệnh hay không.

Ba câu nói của Thiên Phù Đại Đế không ngừng vang vọng ở trong đầu hắn, không biết qua bao lâu, Long Vũ Vân lặng lẽ tiến đến:

- Ngươi làm sao vậy? Sau khi trở về liền tĩnh tọa, thời gian so với dĩ vãng dài hơn rất nhiều, tâm tư cũng có chút tán loạn. Không yên lặng giống như ngày xưa.

- Ngươi nói, phụ hoàng mạnh như thế nào?

Cổ Trần Sa hỏi một vấn đề mà vô số người muốn biết, vấn đề này không biết có bao nhiêu người nói qua, nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi.

Long Vũ Vân nghe hỏi lại trầm mặc, cuối cùng kể một câu chuyện:

- Có một loại Thái Cổ Thần Thú tên Côn Bằng, thời điểm nó sinh ra không lớn bao nhiêu, ở trong hồ nước nhỏ, nhưng theo nó càng lúc càng lớn, hồ nước dung nạp không được, nó chỉ phải bơi tới hải dương, nhưng cuối cùng nó lớn đến ngay cả hải dương cũng dung nạp không được, chỉ phải thành đại điểu bay đi, tiến vào bầu trời rộng lớn. Không phải nó muốn rời đi, chỉ là hải dương đã không dung nạp được nó.

- Ngươi nói là? Phụ hoàng còn lớn hơn trời? Thiên cũng không dung nạp được hắn?

Cổ Trần Sa nói.

- Dựa theo đạo lý chính là như vậy.

Long Vũ Vân nhìn bầu trời, tựa hồ tâm thần có chút bất an:

- Nhưng cụ thể như thế nào, chúng ta không cách nào suy đoán, chúng ta so với Thần, ngay cả bụi bặm cũng không bằng, mà Thần cũng e ngại Thiên Phù Đại Đế.

- Chúng ta quá nhỏ bé, không cách nào phỏng đoán loại cảnh giới kia, đối với cục diện trước mắt, ngươi cảm thấy nên ứng phó như thế nào?

Cổ Trần Sa hỏi:

- Ta đã gặp Thái Sư Văn Hồng, người này nói, phụ hoàng tất không thể lâu dài, một khi hắn biến mất, thiên hạ sẽ đại loạn, ta cảm thấy hắn không phải bắn tên không đích, cần phải sớm chuẩn bị.

- Nếu Thiên Phù Đại Đế thật xảy ra vấn đề, chúng ta là người thứ nhất chết không có chỗ chôn.

Long Vũ Vân nói:

- Đại hoàng tử sẽ không bỏ qua chúng ta, trừ cái đó ra, Thập hoàng tử Lôi gia, Thất hoàng tử Pháp gia cũng sẽ chia cắt ngươi.

- Muốn chia cắt ta cũng không phải dễ dàng như vậy.

Trong nội tâm Cổ Trần Sa kích thích ra dục vọng muốn sống mãnh liệt, triệt để tỉnh táo lại:

- Việc cấp bách, chỉ có thể mượn hết thảy khả năng tăng thực lực lên.

- Dù sao ta là quyết tâm đi theo ngươi, nhưng bố cục phải xa.

Long Vũ Vân suy nghĩ một chút:

- Ta sẽ an bài một vài đường lui.

- Cái này đều theo ý của ngươi.

Cổ Trần Sa nhắm mắt lại, khí huyết toàn thân cuồn cuộn, vô số linh khí hạ xuống, theo hô hấp cùng huyết dịch dung hợp, thẩm thấu gân cốt, biểu bì, trên làn da có từng tầng óng ánh, sâu trong mỗi lỗ chân lông đều tản mát ra hào quang, cho dù ở trong mật thất hắc ám, cũng có thể thấy rõ ràng.

Hắn vận chuyển Nhật Nguyệt Luyện rèn luyện thân thể mình.

Đây là Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt nhất định phải làm.

Đạo cảnh nhị biến Cửu Ngưu Nhị Hổ đến tam biến là một quá trình thời gian dài, nhất là Cổ Trần Sa, dưới màng da có Nhật Nguyệt Long Lân, nếu muốn chính thức luyện thành, sẽ càng thêm gian nan. Bất quá một khi luyện thành, lực phòng ngự và thể năng của hắn sẽ gấp cao thủ bình thường mấy lần, đến một trình độ khủng bố.

Hắn cảm thấy rất áp lực, hơn nữa từ trong lời nói của Thiên Phù Đại Đế, hắn lĩnh ngộ rất nhiều thứ, thời điểm tu luyện Nhật Nguyệt Luyện, Nhật Nguyệt Biến, Nhật Nguyệt Sát, Nhật Nguyệt Sát, sẽ lấy những chiêu thức này làm căn cơ, tăng thêm Cự Linh Thần Công, Ma Ha Trấn Ngục Kinh, Hỗn Thế Ma Điển… dung nhập ý nghĩ của mình, muốn sáng chế ra võ công hoàn toàn mới.

Thượng cổ rất nhiều Thiên Tử nhận được Tế Thiên Phù Chiếu, cũng tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật, nhưng vẫn tự nghĩ ra võ công, ví dụ như Cổ Thiên Tử Hư, sáng tạo ra Hư Không Đại La Đạo.

Này nhất định phải có nguyên nhân sâu xa.

Có đạo của mình, đây là căn cơ.

Bất luận võ học gì, đều là trợ giúp, đạo của mình mới là căn cơ.

Lần tu luyện này hắn cực kỳ thâm nhập, trọn vẹn qua ba ngày ba đêm, khí huyết trong người tùy ý chảy xuôi, ai cũng tùy tâm, thanh âm của bảy Đại Thánh thượng cổ thỉnh thoảng vang vọng, rất nhiều đạo vận xuất hiện trong đầu.

Sau khi dùng Thất Thánh Luyện Tâm Đan, trí tuệ và tư duy của hắn xưa đâu bằng nay, rộng rãi đâu chỉ mấy chục lần, rất nhiều thứ không thể lý giải, không thể tìm hiểu, toàn bộ đều lý giải ở trong lồng ngực.

- Thất Thánh Luyện Tâm Đan là một đồ vật khai ngộ, sau khi dùng không có chỗ tốt gì với lực lượng, nhưng sau này tu hành tác dụng lại cực lớn, con lợn cũng có thể biến thành thiên tài. Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cao thủ chạy theo như vịt, tương đương với được bảy Đại Thánh giảng đạo.

Nghe đồn Thất Thánh Nhân diễn giải rất ảo diệu, những trí tuệ kia ở trên hư không diễn sinh ra hoa, hoa rơi xuống đất, sẽ kết thành đan này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.