Cổ Trần Sa cẩn thận từng li từng tí đứng lên, cuốn trang giấy lại thu nhập vào trong tay áo.
- Ngươi phải nhớ kỹ mấy câu nói này, thiên mệnh chưa đủ sợ, tổ tông chưa đủ pháp, nhân ngôn chưa đủ lo.
Ngữ khí của Cổ Đạp Tiên rất nhạt, nhưng Cổ Trần Sa từ trong ngữ khí của hắn có thể cảm nhận được vô địch thế gian là cô đơn lạnh lẽo như thế nào.
- Ngươi bây giờ niên kỷ đã không nhỏ, đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, thái ấp cũng đánh xuống, nhưng không có nữ chủ nhân, ngươi xem trọng cô nương nhà nào? Nếu như đối phương cũng đồng ý, ta có thể tứ hôn.
Cổ Đạp Tiên lại hỏi.
- Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần tạm thời không có ý tưởng lập gia đình, Man tộc chưa diệt, nói gì tới nhà? Đây là một vị danh tướng thượng cổ nói, nhi thần rất chấp nhận.
Cổ Trần Sa nghe hỏi cái này, không khỏi nghiêm mặt nói.
- Cũng được.
Cổ Đạp Tiên vẫy vẫy tay:
- Bái Nguyệt và ngươi rất có duyên phận, ngươi có thể cùng nàng thân cận nhiều hơn.
- Vâng.
Trong nội tâm Cổ Trần Sa nghi hoặc, Tế Thiên Phù Chiếu đã hai lần nói chuyện này rồi, quyết không phải bắn tên không đích, nhưng hắn cảm thấy Lâu Bái Nguyệt chỉ muốn lợi dụng hắn mà thôi.
- Cao Linh.
Cổ Đạp Tiên gọi Cao Linh đến.
Cao Linh vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt.
- Đi gọi bọn hắn vào.
- Vâng.
Cửa cung điện mở ra, các hoàng tử tính cả Lâu Bái Nguyệt đều nối đuôi nhau đi vào, đám đại thần thì chờ đợi ở bên ngoài, không có được triệu kiến.
- Khấu kiến phụ hoàng.
Những hoàng tử này đều quỳ xuống, Cổ Trần Sa cũng đứng dậy hành lễ theo, bất quá tâm tư của hắn vẫn còn hồi tưởng chuyện lúc trước, trong đó có thật nhiều tin tức quá trọng yếu, hắn nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, kể cả sự tình Tế Thiên Phù Chiếu.
Bất quá Thiên Phù Đại Đế nói lại để cho hắn yên tâm rất nhiều.
Lâu Bái Nguyệt nhẹ nhàng nhìn Cổ Trần Sa, tựa hồ hỏi thăm cái gì.
Cổ Trần Sa trả cái ánh mắt, nhưng không dám ở chỗ này lén lút nói chuyện với nhau.
- Thành tích của các ngươi ta đều nhìn ở trong mắt, đã đánh xuống bộ lạc Man tộc, kiến thiết thái ấp. Cũng không tham công liều lĩnh, làm gì chắc đó. Kéo nhân tài ở dân gian tiến về biên quan, đây mới là thiên thu đại nghiệp.
Thiên Phù Đại Đế giơ tay lên, các hoàng tử đều đứng dậy.
- Đây đều là công lao của phụ hoàng.
Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa tiến lên nói:
- Nếu không có phụ hoàng ngăn chặn Tà Thần Man tộc, đám nhi thần ở Man Hoang sẽ nửa bước khó đi.
- Lời ca ngợi thì không cần nói nữa.
Cổ Đạp Tiên cắt ngang Cổ Pháp Sa.
- Các ngươi đều là nhi tử của trẫm, hiện tại cùng một chỗ tâm sự, cũng không cần khẩn trương như thế, Bái Nguyệt cũng không nên lúng túng, trẫm coi ngươi giống như nữ nhi.
- Hoàng thượng ưu ái thần như thế, thần không biết báo đáp như thế nào.
Lâu Bái Nguyệt vội vàng cúi đầu.
- Trẫm muốn dời đô, dời kinh thành đến biên quan, các ngươi cảm thấy như thế nào? Tiểu Thất, ngươi nói trước đi.
Cổ Đạp Tiên hỏi.
- Trước mắt nhân khẩu ở biên quan cũng đầy đủ, nếu như dời đô, có thể ở trong nháy mắt tích lũy nhân khí cực lớn, khiến cho biên quan náo nhiệt, có lợi cho bình Man, lại nói, Vạn Lý Trường Thành cực kỳ kiên cố, cũng không sợ đại quân Man tộc công chiếm.
Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa vội vàng phát biểu quan điểm của mình.
- Nhi thần tán thành dời đô.
- Sai rồi.
Cổ Đạp Tiên nói:
- Trẫm không phải muốn xây dựng đô thành ở quan nội, mà là quan ngoại, trong Man Hoang chi địa.
- Cái gì?
Các hoàng tử đều hai mặt nhìn nhau.
Thành lập ở quan nội, có Vạn Lý Trường Thành ngăn cản, tất cả mọi người cảm thấy không có gì, nhưng thành lập ở quan ngoại, vậy thì khác gì trái tim bạo lộ ở bên ngoài, cho dù là hoàng tử cấp tiến nhất cũng bị ý nghĩ này của Thiên Phù Đại Đế dọa ngây người.
Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa là nhân vật không sợ trời không sợ đất, nghe thấy ý nghĩ này cũng há to mồm.
- Ý nghĩ này của phụ hoàng, chỉ sợ cả triều đều muốn phản đối.
Trong nội tâm Cổ Trần Sa cũng rung động, vốn hắn cũng cho rằng dời đô ở trong quan nội, có Vạn Lý Trường Thành bảo hộ, sẽ không có lực cản gì, nếu như ở quan ngoại, như vậy cả triều sẽ không có cảm giác an toàn, một khi Man binh tiến công quy mô lớn, kinh thành sẽ rơi vào tay giặc.
- Phụ hoàng sáng suốt.
Nhưng lúc này hắn sẽ không phản đối, suy nghĩ một chút, lập tức mở miệng:
- Kỳ thật thành lập ở quan ngoại cũng là chuyện tốt, để cho cả nước bảo trì tâm tiến thủ, các hoàng tử chúng ta khai cương khoách thổ ra bốn phía, thành lập thái ấp, dùng kinh thành làm trung tâm, tứ phía bức xạ, gặp được sự tình, có thể lập tức đến kinh thành cần vương. Như vậy trên thực tế, là rất nhiều thái ấp bao vây kinh thành lại, vẫn hết sức an toàn.
Thời điểm này, hắn mới biết dụng ý thực sự của Thiên Phù Đại Đế khi để cho các hoàng tử kiến thiết thái ấp.
- Trốn ở đằng sau Vạn Lý Trường Thành, cứ thế mãi sẽ mất đi tâm tiến thủ.
Lâu Bái Nguyệt cũng mở miệng:
- Vĩnh viễn tiến thủ mới là vương đạo, trước mắt thái bình thịnh thế hơn mười năm, dân gian dần dần xa hoa hưởng lạc, thiếu gia ăn chơi trong quý tộc hào phú cũng bắt đầu bại hoại, không chịu đọc sách tập võ, đã quên thiết huyết, đây cũng không phải chuyện tốt, cử động lần này của hoàng thượng có thể kích thích cả nước tiến thủ. Vạn Lý Trường Thành là bình chướng, có thể bảo hộ chúng ta an toàn, nhưng có thể ăn mòn ý chí của chúng ta.
- Ta cũng đồng ý.
Các hoàng tử nào dám phản đối, đều nhao nhao đồng ý.
- Đây là quốc sách, về sau thái ấp của các ngươi sẽ vờn quanh bốn phía kinh thành.
Thiên Phù Đại Đế nói:
- Toàn bộ Man Hoang đều là quốc thổ của Đại Vĩnh Vương Triều, tương lai mấy chục năm, ước chừng nhân khẩu của Vĩnh Triều sẽ gia tăng gấp mấy lần, đến lúc đó thổ địa ở quan nội sẽ khẩn trương, nếu hiện tại không sớm bố cục, chỉ sợ đến lúc đó lại bố cục sẽ trễ. Trẫm gọi các ngươi tới, là đợi lát nữa triều hội tuyên bố việc này, cả triều khẳng định sẽ chấn động, phải dựa vào các ngươi đi giải thích, trợ giúp trẫm làm thành chuyện này, trẫm không muốn bởi vì chuyện này mà phải tru di cửu tộc ai.