Long Phù

Chương 227: Chương 227: Phụ tử tâm sự (1)




Cổ Trần Sa bị những lời này hỏi đến choáng váng, sau khi lấy lại bình tĩnh mới trả lời:

- Gặp rồi, hắn phái người tới tìm ta, ta nghĩ đến phụ hoàng để ta mời chào dư nghiệt Hiến Triều, nên mạo hiểm đi gặp người này.

- Không cần kinh hoảng.

Thiên Phù Đại Đế chỉ vào cái ghế ở bên cạnh:

- Ngồi xuống đi.

Trông thấy bầu không khí khá tốt, trong nội tâm Cổ Trần Sa cũng yên ổn không ít.

- Kỳ thật năm đó Văn Hồng và ta cũng là bằng hữu.

Trong mắt Cổ Đạp Tiên có nhớ lại.

- Nhưng trời đưa đất đẩy, cuối cùng lại thành địch nhân, đây cũng là sự tình không có cách nào. Rất nhiều bằng hữu đều phản bội ta, ví dụ như Bách Kiếp Đạo Nhân, từng cùng ta nâng cốc ngôn hoan, nhưng cuối cùng cũng chết ở trong tay ta.

- Đây đều là tạo hóa trêu người, phụ hoàng không cần quá mức thương cảm.

Cổ Trần Sa vội vàng nói.

- Sự tình mẫu thân của ngươi, chắc hẳn Văn Hồng đã nói cho ngươi biết?

Cổ Đạp Tiên nhìn hư không trước mặt.

- Vâng.

Cổ Trần Sa gật đầu:

- Đều là Cự Linh Thần dụng tâm hiểm ác, đáng tiếc Thần này vẫn còn tiêu dao, chưa có đền tội.

- Năm đó sau khi Linh Tinh chết, ta ra tay đuổi giết kẻ này, kẻ này trọng thương, lại vứt bỏ Thần vị, tự bạo Thần quốc, thi triển bí thuật đào thoát.

Cổ Đạp Tiên tâm sự vài câu, nhưng lại để Cổ Trần Sa tâm thần dao động, đây là cuộc chiến đồ thần, không biết long trời lở đất như thế nào, hắn giống như con sâu cái kiến nghe chuyện Cự Long chém giết ở trên bầu trời:

- Sau khi hắn vứt bỏ Thần vị, triệt để biến mất, khả năng đã chuyển thế ở hạ giới, về sau ta muốn đối phó Tà Thần Man tộc và Chúng Tiên, còn có rất nhiều Đại Thánh của Yêu tộc, cho nên không rảnh đi truy xét kẻ này.

Đây là lần đầu tiên Thiên Phù Đại Đế cùng mình nói nhiều lời như vậy, trong nội tâm Cổ Trần Sa quái dị, nhưng chỉ có thể nghe, không dám xen vào.

- Những năm này ngươi ở trong nội cung nhận hết lạnh nhạt, có trách trẫm hay không?

Đột nhiên Cổ Đạp Tiên hỏi.

- Nhi thần không dám.

Cổ Trần Sa vội vàng nói.

- Ngoài miệng không dám, nhưng trong nội tâm khẳng định có oán trách trẫm bất công.

Cổ Đạp Tiên lại nhìn rõ ràng:

- Nhưng nếu không như thế, vận mệnh của ngươi làm sao thay đổi, đạt được cơ duyên to lớn?

Phanh!

Nghe được lời này, huyết mạch toàn thân Cổ Trần Sa đột nhiên bành trướng, thiếu chút nữa nổ tung, chỉ có một ý niệm trong đầu:

- Chẳng lẽ bí mật mình đạt được Tế Thiên Phù Chiếu đã bị biết?

Ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt của Cổ Đạp Tiên, hắn ra sức trấn định, không có biểu hiện ra ngoài, mà để cho mình tỉnh táo lại:

- Phụ hoàng...

- Trẫm nói, không cần khẩn trương.

Cổ Đạp Tiên lại không cho là đúng:

- Ngươi rất tốt, công phu dưỡng khí không tệ, rõ ràng không kinh hoảng thất thố, ở điểm này, mạnh hơn các huynh đệ khác rất nhiều. Ta xem cũng chỉ có lão Tứ thâm trầm hơn ngươi chút ít, nhưng hắn có cơ duyên của hắn. Ta mắc nợ mẹ của ngươi rất nhiều, nên cho ngươi cơ duyên vốn không thuộc về ngươi, cùng lão thiên đánh cờ, trẫm tạm thời thắng nửa chiêu. Bất quá đây đối với ngươi chưa chắc là chuyện tốt, tương lai ngươi tất nhiên sẽ có kiếp số, chỉ nhìn ngươi có thể nghịch thiên cải mệnh hay không.

Cổ Trần Sa nghe vậy, nửa hiểu nửa không, tâm loạn như ma, chỉ có thể ra sức trấn định:

- Phụ hoàng nói, nhi thần không quá rõ ràng.

- Có nhiều thứ không phải ngươi có khả năng minh bạch được.

Cổ Đạp Tiên nói:

- Chúng ta không nói chuyện này, ngươi gần đây đi ra ngoài rèn luyện, cảm thấy thiên hạ như thế nào?

- Thiên hạ đã đại trị, cải biến trước đó chưa từng có, tuy thỉnh thoảng có đạo phỉ và tà ma làm loạn, nhưng so với các triều đại trước đã được xem như thần quốc. Nhi thần thuở nhỏ đọc sách, ghi chép trong sách sử đều là máu và nước mắt, ngoài có Man tộc xâm lấn, trong có Tà Giáo, thổ hào thân sĩ vô đức, dân chúng lầm than đau khổ, cho dù là Đế Vương sáng suốt, cũng có thủy hạn thiên tai, ôn dịch bệnh hại không ngừng, nhưng bây giờ thiên tai giảm bớt, dân chúng dù lại khốn cùng, cũng có thể ngày ngày được ăn cơm, đây là sự tình nhi thần cảm xúc sâu nhất.

Cổ Trần Sa vứt bỏ tạp niệm, chân tâm thật ý:

- Nhi thần chỉ hy vọng cuộc sống như vậy có thể kéo dài thiên thu vạn thế, thiên hạ lê dân khổ bao nhiêu năm, không thể trở lại như trước kia.

Trong lúc nói chuyện, hắn nhớ Văn Hồng nói Thiên Phù Đại Đế bị Thiên Đạo bất dung, chắc chắn biến mất, thiên hạ lại sẽ đại loạn, lập tức sát ý sinh ra:

- Ai dám phá hư thiên hạ này an bình, nhi thần tất giết.

Đây là lời nói thật.

- Tốt.

Cổ Đạp Tiên là nhân vật bậc nào, tự nhiên nhìn ra được thành ý của hắn:

- Đây mới là con của ta. Ngươi có biết vì sao thiên hạ sau khi đại loạn tất có đại trị, đại trị xong tất có đại loạn không? Vì cái gì dân chúng vĩnh viễn không hưởng thụ được thái bình vạn thế không?

- Thiên Đạo tuần hoàn, âm dương chuyển hóa, giống như ngày đêm chuyển đổi.

Cổ Trần Sa nói.

- Thiên Đạo...

Trên mặt Cổ Đạp Tiên hiện ra cười lạnh:

- Ngươi nói không sai, thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, ở trong mắt Thiên Đạo, chúng sinh chỉ là tế phẩm mà thôi, trẫm chính là muốn sáng lập thái bình vạn thế, trẫm chính là muốn dạy dân chúng tự lập tự cường, dân chúng tin và ký thác Thần, trẫm liền huỷ bỏ Chư Thần, để cho bọn hắn tin tưởng mình, bất luận khó khăn gì cũng có thể tự mình giải quyết. Lúc trước dân chúng xem bệnh cũng tế Thần, trẫm sẽ dạy bọn hắn học y thuật, sinh bệnh không cho phép tế Thần, mà đi y quán chữa bệnh, mấy đời trối qua, bọn hắn sẽ nhớ kỹ nhân định thắng thiên.

Trong lúc nói chuyện, hắn cầm bút viết lên giấy bốn chữ to nhân định thắng thiên, kiểu chữ khổng lồ, như muốn đâm rách thanh thiên.

Cổ Trần Sa không dám lên tiếng.

- Trẫm muốn từ sâu trong linh hồn nói cho bọn hắn biết, chỉ cần cho trẫm một trăm năm, về sau dù không có trẫm, thiên hạ cũng có thể triệt để rõ ràng.

Cổ Đạp Tiên chỉ vào bốn chữ trên bàn:

- Ngươi cầm đi đi, chữ này tương lai tất có hữu dụng.

- Đa tạ phụ hoàng ban thưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.