Nội tình của Thánh Nhân thế gia hùng hồn, mặc dù ở dân gian, nhưng thế lực lại mạnh hơn rất nhiều tông môn tiên đạo, ai cũng không biết cất giấu bao nhiêu lão quái vật.
Cổ Trần Sa biết trong này nước rất sâu, hơi suy tư đối sách, cuối cùng buông tha cho ý niệm đưa Hằng Bất Động ra công lý.
Dù sao Thiên Phù Đại Đế đang bế quan, trong triều lại không có người áp đảo được Thánh Nhân thế gia, đến lúc đó đánh lên Hình Bộ, một đoàn đay rối, ngược lại phá hư đại cục ổn định.
Chắc hẳn Hằng Bất Động cũng biết điểm ấy, mới không sợ cấu kết với Lệ Vãng Sinh, Viên Sát Sinh...
Vèo!
Hai người đi ra Nhật Nguyệt Tế Đàn.
Nếu không có Cổ Trần Sa cho phép, Lâu Bái Nguyệt là không ra được Nhật Nguyệt Tế Đàn.
Sau khi từ trong đó đi ra, hai người nhìn nhau, đều cảm giác quan hệ thân mật hơn rất nhiều, trước kia rất nhiều lục đục và khúc mắc đều tan thành mây khói.
- Ta đi dò đường, ngươi đi theo sau ta, không được tự tiện hành động.
Lâu Bái Nguyệt nói xong, trên người đột nhiên nổi lên trăm ngàn đăng diễm, những đăng diễm này đều là Đồ Thần Cương Khí biến thành, lốm đa lốm đốm, sương mù bị xua tán đi rất nhiều.
- Đi.
Lâu Bái Nguyệt nói.
Trăm ngàn đăng diễm bay vào trong sương mù, tựa hồ dò đường.
Hiện tại tu vi của nàng cao hơn rất nhiều, tiên thiên cương khí trở nên thần diệu, có chút linh tính, lập loè biến hóa, câu thông với tâm linh của nàng, lấy ra dò đường quả thực quá thích hợp.
Ô...ô...n...g...
Những đăng diễm kia bay vào trong sương mù, có biến mất không thấy gì nữa, có thì vẫn còn tiếp tục đi về phía trước.
- Bây giờ nếu như ngươi toàn lực thi triển tiên thiên cương khí, có phải có thể hủy diệt một thị trấn, tương đương Liệt Hải Phích Lịch Tử đúng không.
Cổ Trần Sa hỏi.
- Không sai biệt lắm.
Lâu Bái Nguyệt gật đầu:
- Nơi đây quả nhiên hung hiểm, nếu ta không luyện thành Lưu Ly Ngọc Thân, tiên thiên cương khí trải qua nhiều lần rèn luyện, tâm hữu linh tê, chỉ sợ còn không cách nào thăm dò ra con đường, hiện tại Đồ Thần Cương Khí hóa thành trăm ngàn đăng diễm, chiếu sáng phía trước, những đăng diễm kia gọi là Tương Lai Chi Hỏa, nếu tu luyện tới cực hạn, thậm chí có thể dùng đăng diễm nhìn rõ tương lai biến hóa.
- Kỳ diệu như thế.
Cổ Trần Sa nói:
- Ngươi bây giờ còn là Đạo cảnh cửu biến, lại có thể để tiên thiên cương khí hóa ra nghìn đăng diễm, vậy có phải xem như Nhất Tâm Thiên Dụng không?
- Đại Đồ Thần Pháp có chút đặc thù, mặc dù ta không phải Đạo cảnh thập biến, nhưng có thể Nhất Tâm Thiên Dụng, chờ ta đến Đạo cảnh thập biến Nhất Tâm Vạn Dụng cũng không phải vấn đề.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Tuy Đạo cảnh thập biến tên là Nhất Tâm Thiên Dụng, nhưng chỉ là hư từ. Nếu như đến Đạo cảnh thập nhất biến Linh Hồn Xúc Tu, ta không cần dùng tiên thiên cương khí bay ra ngoài dò đường, trực tiếp linh hồn phân thần niệm, nhìn sẽ càng thêm rõ ràng.
Trong lúc nói chuyện, có vài chục đăng hỏa bay trở về, chui vào thân thể của Lâu Bái Nguyệt, những đăng hỏa khác thì đều biến mất.
Nếu như người khác, cho dù là Hằng Bất Động thi triển chiêu này, nếu không thu những tiên thiên cương khí kia trở về, vẫn sẽ hao tổn cực lớn, tối thiểu phải khổ tu năm ba ngày mới có thể khôi phục, nhưng Lâu Bái Nguyệt giống như căn bản không có hao tổn gì.
Một khi luyện thành Đại Đồ Thần Pháp, tiên thiên cương khí cuồn cuộn không dứt, sẽ không khô kiệt.
- Đi theo ta.
Cảm thụ tin tức đăng hỏa mang về, Lâu Bái Nguyệt bay vút về phía trước.
Cổ Trần Sa mặc Vương Long Khải vào, thủ hộ thân thể, tay cầm Hàng Ma Chi Nhận, cẩn thận từng li từng tí, vừa rồi tu hành, hai bảo bối này cũng được Đồ Thần Cương Khí cô đọng, còn được Hóa Long Tháp phun ra long khí, ở trong chân hỏa nung khô, mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cổ Trần Sa tính toán, nếu như lần nữa gặp lại Hằng Bất Động, hẳn là có thể đánh một trận.
Dù đối phương toàn lực thúc giục, chỉ sợ cũng không giết được mình.
Đi theo sau lưng Lâu Bái Nguyệt, lần nữa tới hơn mười dặm, thế núi trống trải, trên mặt đất cốt cách buồn thiu, bất quá khung xương vừa thô vừa to, không giống nhân loại, có cốt cách giống như tiểu sơn, tựa hồ là của thái cổ cự thú sau khi chết còn sót lại.
Âm phong thổi qua, phát ra thanh âm quỷ khóc thần gào, sương mù từng đoàn, khi thì mỏng manh, khi thì nồng đậm.
Trong sương mù mang theo kịch độc ăn mòn, có thể tan rã huyết nhục con người.
- Khói độc ở nơi đây mang theo thi khí, cực kỳ lợi hại, nhưng ta đã đạt tới Đạo cảnh ngũ biến Bách Khiếu Tụ Linh, dù không có Vương Long Khải cũng không việc gì.
Cổ Trần Sa tính toán.
- Nhưng không thể ở lâu, nếu không sẽ bị khói độc ăn mòn thân thể, bất lợi với tu luyện.
- Nơi đây phải ngừng lại rồi.
Lâu Bái Nguyệt đứng lại, bên cạnh nàng là một hài cốt cực lớn, cao như mấy tầng lầu, xương sườn còn to hơn người, không biết là động vật gì sau khi chết còn sót lại.
Trong bụng cự thú còn có rất nhiều hài cốt nhân loại, rất hiển nhiên là cự thú này nuốt.
Cổ Trần Sa còn phát hiện, trên những hài cốt nhân loại kia còn có áo giáp và binh khí phong hoá.
Tựa hồ đều là hàng thượng đẳng.
Lâu Bái Nguyệt trảo một cái.
Tiên thiên cương khí quét qua, vài món áo giáp binh khí bị cuốn tới, sau đó hắc diễm lăn một vòng, luyện đi độc khí, trơn bóng như mới.
- Ngược lại là đồ tốt, áo giáp này là Ngũ Kim Chi Tinh tăng thêm Chí Thiện Nhu Thủy, dùng thủ pháp Tiên đạo luyện chế, tuy nhiều năm bị độc khí ăn mòn, nhưng trải qua ta tinh luyện, chỉ cần trở về chữa trị, thì có thể luyện thành áo giáp, thậm chí không ở dưới Ly Long Khải.
Lâu Bái Nguyệt để cho Cổ Trần Sa thu vào.
- Ta ở chỗ này thúc giục khí huyết, lần nữa bắt khô lâu? Hay tiếp tục đi tới, tìm kiếm đám người Lệ Vãng Sinh.
Cổ Trần Sa tay chân lanh lẹ, thu vài món áo giáp và binh khí khác.
Những vật này luyện chế lại, đại gia tộc cung không đủ cầu.
Ngũ Kim Chi Tinh là năm loại kim loại trải qua muôn ngàn thử thách, đề luyện ra tinh hoa, chế tác thành binh khí không thua phi kiếm của Tiên đạo.
Bạch Hổ Tinh Kim Chiến Đao của Thiên Công Viện, chính là Ngũ Kim Chi Tinh luyện chế, trên thị trường ó mấy vạn nguyên một thanh. Mua cũng không có người bán, thậm chí giá cả bị xào đến mười vạn.