Long Phù

Chương 315: Chương 315: Không còn nghi kỵ (1)




- Đây là nơi nào?

Lâu Bái Nguyệt mở mắt hỏi.

Cổ Trần Sa không có trả lời, vừa rồi hắn tiêu hao quá nhiều máu tươi, cơ hồ có một phần ba Nhật Nguyệt Long Huyết rót vào trong cơ thể Lâu Bái Nguyệt, hiện tại nguyên khí hao tổn cực lớn, chỉ có thể dùng Thiên Lộ đền bù khí huyết hao hụt.

Ở trước kia, tu vi của hắn thấp, một giọt Thiên Lộ có thể bổ sung khí huyết toàn thân, cô đọng thân thể, nhưng bây giờ hắn là dùng từng ngụm, nuốt vào bụng, chuyển hóa thành Nhật Nguyệt Long Huyết.

- Là ngươi cứu ta?

Lâu Bái Nguyệt không quấy rầy Cổ Trần Sa khôi phục, sau khi hỏi hai câu, cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Nàng bị Lệ Vãng Sinh đánh bại, nhưng không có hôn mê, đều nhìn rất rõ ràng, chờ thương thế khôi phục, hơi nhớ lại, thì hiểu hết tất cả.

Nàng đánh giá không gian xung quanh, lại nhìn thấy rương hòm chồng chất như núi, có Thanh Linh Đan, Tử Huyết Hồi Sinh Đan, còn có Thất Thánh Luyện Tâm Đan, Thiên Lộ dùng thùng để chứa đựng.

Tài phú như thế, làm cho nàng cũng âm thầm kinh ngạc, không biết Cổ Trần Sa lấy được từ chỗ nào.

Qua thật lâu, Cổ Trần Sa mới mở mắt, khí huyết toàn thân khôi phục trở lại, nếu không có Thiên Lộ, chỉ sợ coi như hắn điều dưỡng mấy năm cũng khó đền bù hao hụt.

- Không thể tưởng được ngươi lại có kỳ ngộ này.

Lâu Bái Nguyệt chắp hai tay sau lưng, nhìn lên Nhật Nguyệt Tế Đàn:

- Nếu như ta không có đoán sai, cái này là...

- Đúng vậy, ta được Tế Thiên Phù Chiếu, hiện tại không gian này là phù chiếu biến thành Nhật Nguyệt Tế Đàn.

Cổ Trần Sa cũng không giấu diếm, bởi vì hắn biết rõ Lâu Bái Nguyệt đã nhìn ra mánh khóe.

- Tế Thiên Phù Chiếu, Thiên Mệnh chi tử.

Tuy Lâu Bái Nguyệt sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng đạt được câu trả lời khẳng định vẫn giật mình không nhỏ, nhưng sau đó nàng nói:

- Không đúng, ngươi không phải Thiên Mệnh chi tử, dựa theo lịch sử ghi lại, bất luận Thiên Mệnh chi tử gì, dù chưa được Tế Thiên Phù Chiếu, tư chất cũng rất mạnh, mỗi cái đều là Thánh Nhân trời sinh. Kỳ thật Thiên Mệnh chi tử và Thánh Nhân trời sinh chênh lệch chỉ là một cái nhận được Tế Thiên Phù Chiếu, một cái không có mà thôi, mà tư chất của ngươi, bất quá chỉ là hơi tạm, gần đây được tăng lên, có tư chất trung thượng, nhưng vẫn kém xa Thánh Nhân trời sinh.

- Việc này ta đã nói qua với phụ hoàng.

Cổ Trần Sa rất trấn định:

- Phù này vốn không thuộc về ta, nhưng phụ hoàng cùng Thiên Đạo đánh cờ, cải biến vận mệnh của ta, để ta được phù này.

- Thì ra là thế, ta cũng suy đoán như vậy.

Lâu Bái Nguyệt thở dài:

- Kỳ thật hoàng thượng đã không cần Tế Thiên Phù Chiếu, Thiên Đạo cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn, bất quá ngươi vì cứu ta, cam nguyện bại lộ bí mật, không sợ ta truyền đi sao? Một khi bí mật bại lộ, chỉ sợ ngươi sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vĩnh viễn không ngày yên tĩnh, vô số lão ma đầu, thậm chí Cổ Tiên Nhân cũng muốn bắt ngươi. Hiện tại chút thành tựu ấy của ngươi kỳ thật không coi vào đâu, căn bản không được những người kia nhìn vào mắt, nhưng bại lộ Tế Thiên Phù Chiếu lại khác, cho dù là thanh danh của Pháp Vô Tiên cũng không bằng ngươi.

Lâu Bái Nguyệt nói không sai.

Đừng nhìn hiện tại Cổ Trần Sa lăn lộn phong sinh thủy khởi, nhưng ở trong mắt rất nhiều đại nhân vật lại không đáng giá nhắc tới, vô số đại nhân vật chỉ chú ý Pháp Vô Tiên, căn bản sẽ không chú ý hắn.

- Phù này cũng không tính là gì.

Tâm tính của Cổ Trần Sa rất tốt:

- Xã tắc thần khí, người có đức thì được, đức còn, thần khí còn. Ta sao có thể vì thần khí mà buông tha cho căn cơ của mình? Đây không phải bỏ gốc lấy ngọn sao, phù này nói cho cùng chỉ là con đường giao dịch mà thôi.

- Ân?

Lâu Bái Nguyệt nghe Cổ Trần Sa nói mà sững sờ, sau đó tán thưởng:

- Đúng vậy, nhân tâm mới cao ngất. Ta vẫn xem nhẹ ngươi rồi, tảng đá trong bùn nhão cũng sẽ có ngày biến thành ngôi sao trên bầu trời, lóng lánh muôn đời, mà ngôi sao trên bầu trời, cuối cùng cũng có một ngày sẽ vẫn lạc, ngã xuống ở trong bùn nhão.

- Nói hay lắm.

Cổ Trần Sa nói:

- Phù này là bí mật của ta, ngươi biết cũng không sao cả.

- Chí nhân vô tư, không có bí mật không phải cũng là một chuyện tốt sao.

Lâu Bái Nguyệt thản nhiên nói:

- Hôm nay ngươi cứu ta, ân đức này không dám quên, sẽ có ngày hồi báo, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Ngươi nhận được Tế Thiên Phù Chiếu, tu hành là Thiên Tử Phong Thần Thuật, huyết dịch trên người là Nhật Nguyệt Long Huyết, khó trách thời điểm chữa thương, trong máu ẩn chứa sinh cơ không thể tưởng tượng nổi, để ta chẳng những tái tạo càn khôn, còn tìm hiểu Đại Đồ Thần Pháp càng sâu, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng. Ta rốt cuộc hiểu rõ, vì sao hoàng thượng lại muốn ta thân cận ngươi.

- Đại Đồ Thần Pháp, Thiên Tử Phong Thần Thuật, một cái Đồ Thần, một cái Phong Thần, chẳng lẽ kết hợp lẫn nhau sẽ có huyền diệu gì sao?

Cổ Trần Sa thế mới biết, mình vô tâm trồng liễu liễu thành ấm, có khả năng Nhật Nguyệt Long Huyết sẽ có tác dụng cực lớn với Lâu Bái Nguyệt.

- Tư vị trong đó ta khó có thể tường thuật, nhưng đợi một thời gian, ngược lại có thể đột phá, chân hỏa luyện não, đi khắp toàn thân, tu thành Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân, lúc đó Lệ Vãng Sinh muốn giết ta, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Lâu Bái Nguyệt nhớ lại trận chiến vừa rồi:

- Bất quá người này tu vi rất cao, tuy tư chất không bằng Pháp Vô Tiên, nhưng cũng kém không nhiều, là nhân vật đỉnh phong trong kỳ tài cái thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.